Phù Thiên Ký

Chương 199: Không thể bại






Đã dừng lại.

Đòn công kích của Trần Tiểu Ly đã kết thúc. Tiểu cầu đã tan và tay nàng thì đang đặt trên ngực, hay đúng hơn thì là trên tay của Mai Tiểu Đóa.

Đòn công kích kia đã bị Mai Tiểu Đóa chặn lại!

Trần Tiểu Ly thực sự kinh ngạc vì những gì vừa xảy ra. Nàng không thể tin được là một chưởng chứa đựng linh lực cuồng bạo của mình lại dễ dàng bị hóa giải đến thế..

Vừa rồi, ngay khi va chạm, nàng hoàn toàn không hề cảm nhận được một tí linh lực nào phát ra từ tay Mai Tiểu Đóa hết.

Cái này nói lên điều gì?

Mai Tiểu Đóa đã chặn lại đòn công kích của nàng chỉ bằng lực lượng nhục thân!

Trần Tiểu Ly đúng là bị chấn kinh, tuy nhiên, đó là việc của nàng và nó chẳng ảnh hưởng chút nào đến Mai Tiểu Đóa cả.

Nhân lúc đối thủ của mình còn chưa kịp phản ứng lại, nhanh như chớp, nàng xoay cổ tay, trườn lên rồi đem cánh tay của đối phương nắm chặt, kế đấy thì… xoay vòng.

… Hai vòng… ba vòng… bốn vòng…

Sau cùng thì không biết là bao nhiêu vòng, rốt cuộc Mai Tiểu Đóa cũng chịu buông tay.

Thế là một kết quả tất yếu xảy ra: Trần Tiểu Ly bay. Và điểm đến đầu tiên của nàng chính là kết giới xung quanh Anh Tiên Đài, thứ hai thì là sàn đấu.

Tạm bỏ mặc đối thủ của mình, Mai Tiểu Đóa phủi tay, chỉnh sửa y phục vốn đã bị làm rối trước đó, dáng vẻ hết sức tự nhiên…

Qua tầm chục giây sửa sang, Mai Tiểu Đóa lúc này mới nhìn sang Trần Tiểu Ly đang đứng phía đối diện.

“Tới ta đánh”.

Nói xong, cũng chẳng đợi đối phương hồi đáp, nàng di chuyển…

“Đừng có xem thường ta!”.

Hét lên một câu, Trần Tiểu Ly cũng lao người phóng đi.

“Ầm!”.

Sau cú chạm trán nảy lửa, dưới ảnh hưởng của dư lực, cả Mai Tiểu Đóa và Trần Tiểu Ly đều đồng loạt bị đẩy lui lại.

Nhưng rất nhanh, họ lại lao vào nhau.

“Ba!”.

“Ba! Ba! Ba!”.

“Ba! Ba!”.



Mắt thấy đánh một lúc vẫn chưa trúng thêm được cái nào, gương mặt nhỏ nhắn của Mai Tiểu Đóa bất giác trở nên cau có.

Lúc nãy nàng đã bị đánh rất nhiều, nếu mà không đánh lại thì sao thỏa chứ.

Tâm đã quyết, nàng âm thầm gia tăng linh lực…



“Ồ”.

Đang nhàm chán bình phẩm, thần sắc Lăng Mị chợt đổi. Nở ra một nụ cười mị hoặc, nàng lẩm bẩm:

“Cuối cùng cũng trở nên thú vị một chút rồi”.

“Lăng Mị, ngươi mới nói cái gì đấy?”.

Liếc xéo Tiểu Đinh Đang – người vừa hỏi, Lăng Mị khinh thường: “Tiếp tục hoa tay múa chân đi, con nít như ngươi thì biết cái gì mà hỏi”.



Trong khi đó, dưới đài.

Trần Tiểu Ly và Mai Tiểu Đóa lại lần nữa lao vào nhau.

“Ba!”.

Một quyền.

“Ba!”.

Một cước.

“Ba! Ba! Ba!...”.

Một tràng mưa quyền gió cước.

Và kết quả thì… ngang nhau. Chẳng ai làm gì được ai. Rõ ràng là lần này không chỉ có mỗi mình Mai Tiểu Đóa mới gia tăng linh lực, sức mạnh của Trần Tiểu Ly cũng đã được đề thăng đáng kể.

Khỏi phải nói, kết quả này hoàn toàn trái ngược với mong muốn của Mai Tiểu Đóa.

Nàng hiện vẫn chưa đánh trúng thêm được cái nào hết!

Vẻ bực tức hiện rõ ra mặt, Mai Tiểu Đóa lại tiếp tục giải phóng linh lực.

Đưa tay vẹt ngang mũi, lần này nàng không chủ động công kích mà hướng Trần Tiểu Ly bảo:

“Tới đi”.

Thế là ngay tức khắc, Trần Tiểu Ly đáp trả:

“Ta há lại sợ ngươi”.

Tập trung linh lực đến mức cực hạn, nàng phóng đi…

Tiếp đó là một chưởng mạnh mẽ được đánh ra.

Phiêu Hương Toái Cốt Chưởng!

Đối diện, Mai Tiểu Đóa cũng siết chặt tay tung ra một quyền.

Chẳng một chút nhân nhượng, quyền chưởng va vào nhau.

“Oanh!”.

Chính tại thời khắc va chạm này, sắc mặt Trần Tiểu Ly tức thì đại biến.

Nàng cảm nhận được một thứ sức mạnh cực kỳ kinh khủng đang xuyên qua cánh tay mình!

Trước nguy cơ mãnh liệt, Trần Tiểu Ly nào còn dám so quyền so chưởng gì nữa, vội vã đem tay thu lại.

Chỉ là… đã muộn.

Từ quyền đầu của Mai Tiểu Đóa, thứ sức mạnh kinh khủng kia đã bộc phát toàn bộ!

“Ong!”.

Hệt như khi lao đến, lúc này thân ảnh của Trần Tiểu Ly cũng dùng một tốc độ rất nhanh bay ngược về sau.

“Oang!”.

“Bịch”.



“Khục khục”.

Ho nhẹ mấy tiếng, Trần Tiểu Ly lần nữa đứng dậy.

Mặt mày tái nhợt, khóe môi rướm máu và hơi thở thì bất ổn không đều, đó chính là tình trạng của nàng hiện giờ.

Nàng đã bị thương. Nơi tay, nó đã gãy.

Nắm chặt lấy cánh tay phải với xương cốt đứt lìa bên trong, trong tiếng thở gấp, Trần Tiểu Ly cố kìm nén đau đớn, nhìn chằm Mai Tiểu Đóa, khó khăn mở miệng:

“Đây… mới là thực lực… chân chính của ngươi?”.

Nhẹ lắc đầu, Mai Tiểu Đóa không trực tiếp trả lời mà bảo:

“Ngươi thua đi”.

Thua?

Trần Tiểu Ly bật cười.

Ngày hôm nay, trận đấu này, nàng đã chờ đợi rất lâu rồi.

Nhận thua? Và trở thành kẻ chiến bại?

Đó… đâu phải những gì nàng mong đợi. Không… Nàng không thể bại. Trần Tiểu Ly không được phép bại dưới tay Mai Tiểu Đóa.

Tuyệt… đối… không… thể!

“Ha ha ha… Mai Tiểu Đóa, ngươi nghĩ mình là ai chứ? Thiên tài sao?... Nếu người ta gọi ngươi là thiên tài… vậy thì hôm nay… ta sẽ đem hai chữ thiên tài này giẫm đạp”.

Nếu là lúc nãy, thời điểm ban đầu khi mà Mai Tiểu Đóa còn chưa xuất ra bao nhiêu lực lượng, những lời nọ có lẽ sẽ có phần nào đấy thích hợp. Nhưng bây giờ, nói dễ nghe thì rõ ràng là bất lợi đang nghiêng về phía Trần Tiểu Ly, còn nói khó nghe một chút thì thất bại đã gần như chắc chắn sẽ là của nàng. Giẫm đạp hào quang của Mai Tiểu Đóa? Phải chăng nàng có đang nói quá không?

Những người khác sao còn chưa biết chứ Tiểu Đinh Đang thì… cô bé đích thị là cảm thấy như vậy.

“Ài… rõ ràng đã bị thương như thế rồi…”.

“Tiểu Đinh Đang, đừng kết luận vội”.

Không cho là phải, Lăng Mị nói một cách ẩn ý:

“Biết đâu Trần Tiểu Ly kia còn có thủ đoạn lợi hại nào chưa dùng tới thì sao”.

Đó có thể là một suy đoán, hoặc cũng có khả năng là một lời khẳng định gián tiếp với một cơ sở vững chắc mà Lăng Mị đã nhìn ra được. Tuy nhiên, dù là gì đi nữa thì chúng đều đưa đến một kết quả: chính xác.

Lăng Mị đã đúng. Trần Tiểu Ly đích thực là còn có thủ đoạn ẩn giấu. Và lúc này, nó đang được mang ra.

Thoáng điều chỉnh linh lực trong cơ thể, Trần Tiểu Ly buông cánh tay bị gãy ra, trước ánh mắt nghi hoặc của những người quan chiến, tự đánh lên ngực mình một chưởng thật mạnh.

“Phốc!”.

Ngay tức thì, một ngụm máu tươi được phun ra.

Nhưng đó vẫn chưa phải tất cả. Trần Tiểu Ly vẫn chưa dừng lại. Một lần nữa, nàng lại đánh lên ngực mình.

“Ba!”.

Đã hết?

Thật ra thì vẫn chưa. Bởi vì cánh tay của Trần Tiểu Ly đã lại tiếp tục giơ lên.

Chứng kiến hành động tự tổn thương mình của Trần Tiểu Ly, bên trên, Tiểu Đinh Đang không nhịn được quay sang hỏi Lăng Mị:

“Lăng Mị, nàng ta đang làm gì vậy? Không phải là đánh không lại rồi trong lòng bị đả kích nên phát điên đấy chứ?”.

“Phát điên cái đầu ngươi”.

“Không phát điên thì sao nàng ta lại tự đánh mình?”.

Chỉ xuống đài, cô bé nói tiếp: “Đấy, ngươi xem, nàng ta lại tự đánh mình thổ huyết nữa kìa”.

“Thì chắc là nàng đang kích hoạt bí pháp hay lực lượng nào đấy thôi…”.

“Nhưng mà…”.

Tiểu Đinh Đang vẫn cảm thấy có gì đó không thỏa đáng lắm. Loại bí pháp, lực lượng mà muốn dùng đến thì phải tổn thương thân thể mình như vậy… có cho cô bé cũng chẳng thèm đấy.

Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ của bản thân cô bé – một kẻ thiếu kiến thức và vốn luôn lười biếng trong tu luyện. Nó đúng với bản thân cô bé nhưng lại là một kiểu phỉ báng đối với một vài người khác. Chẳng xa xôi gì lắm, họ ở ngay đây thôi. Bọn họ được gọi chung với cụm từ “Minh Đạo Các”.

Mấy vị trưởng lão thì tạm không đề cập, riêng phần các chủ của họ là Lý Minh Kỳ thì… không thể không nhắc. Nói thế nào hắn cũng là sư phụ của Trần Tiểu Ly kia mà.

Trái với tưởng tượng, bất kể tình trạng của đệ tử mình đang rất tồi tệ, từ đầu đến cuối, Lý Minh Kỳ chẳng có chút khẩn trương hay lo lắng nào hết. Hành động tự tổn thương của Trần Tiểu Ly, hắn hoàn toàn hiểu được.

Đệ tử của hắn đang muốn dùng đến bí pháp kia. Một bí pháp sẽ giúp nàng tạm thời đề thăng tu vi lên hai cảnh giới!