Phù Thiên Ký

Chương 191: Anh Tiên Đài – Tông môn chi chiến




Tĩnh mịch và trầm lặng. Cây và gió. Đất và trời… Chẳng có nơi nào của Vạn Kiếm Môn lại tẻ nhạt như ở đây – hậu sơn này. Nhưng… chỉ gần đây thôi. Bình thường thì nó không thế này đâu. Còn nhớ mới vài ngày trước hậu sơn này vẫn còn rôm rả tiếng cười nói của các đệ tử, của những bằng hữu, của những cặp tình nhân… Mọi thứ thay đổi kể từ khi những môn phái thuộc tám đại tông môn khác tới đây.

Nhưng cũng nhờ vậy mà hôm nay, trong cái đêm lạnh lẽo này, Vương Chi lại được thả hồn theo mây, gửi tâm tư theo gió, bằng điệu nhạc buồn, bằng lời ca sầu muộn…

Hắn lại đàn, hắn lại hát, dù những tiếng ca đêm nay rất khẽ. Có lẽ vì hắn chẳng muốn ai nghe, chẳng muốn ai biết…

Đương nhiên nếu có thì nó cũng chỉ là mong muốn của riêng hắn, đối với người khác thì không có ý nghĩa gì cả. Chẳng ai có nghĩa vụ phải nghe theo mong muốn của hắn. Đơn giản là bởi họ cũng có những mong muốn của riêng mình. Ví như Tâm Lan hiện giờ vậy, nàng đang có một mong muốn, đó là xoa dịu tâm tình, và trùng hợp thay, lời ca tiếng nhạc của Vương Chi lại khiến cõi lòng nàng được bình lặng.

Sự hiện diện của Tâm Lan, Vương Chi hẳn là biết được, bởi vì bản thân nàng vốn không hề che giấu khí tức. Nếu là bình thường, tại một lúc khác, có lẽ Vương Chi sẽ ngưng đàn, dừng hát. Nơi này là địa phận của Vạn Kiếm Môn, giết người chắc chắn là không thể, nhưng nếu chỉ đứng dậy rời đi thì chẳng phải việc gì khó khăn lắm.

Ấy vậy mà hắn lại không làm thế. Hắn vẫn tiếp tục với những nốt nhạc thăng trầm của mình, thậm chí ngay đến tiếng ca cũng còn đang ngân lên khe khẽ.

Hôm nay có lẽ là một ngày đặc biệt, lẫn khác thường... của Vương Chi hắn… và của cả Tâm Lan.

Tại hậu sơn vắng vẻ, giữa trời đêm lạnh lẽo này, hai con người xa lạ chưa một lần gặp mặt ấy đã cùng nhau đứng cùng một nơi, nghe cùng một điệu nhạc, tuy không phải kẻ hát người đàn nhưng lại thấu hiểu nhau đến lạ. Mà không, thật ra thì chỉ có mỗi mình Tâm Lan mới là người thấu hiểu. Từ trong tiếng đàn, giọng hát, nàng nhìn ra được sự ưu thương, tiếc nuối, xót xa, oán hận,… Nếu không phải tận mắt thấy, tận tai nghe thì nàng thật chẳng mấy tin tưởng rằng trên đời lại có một khúc nhạc chất chứa nhiều nỗi niềm đến thế.

Người đang hát kia, phải chăng cõi lòng hắn cũng như vậy?

Hắn đã từng trải qua một chuyện tình rất bi thương sao?

Bất giác, trong lòng Tâm Lan vô thức mà đem điệu nhạc và lời ca kia lưu lại. Về phần người đang hát nọ, chẳng rõ vì sao mà nàng cũng khắc ghi luôn thân ảnh ấy, dù thấy được chỉ là một bóng lưng đơn độc…

“Nàng vẫn là trăng, ta vẫn là thuyền

Nàng xuôi phương Nam, ta ngược dòng biển Bắc

Mệnh số trêu ngươi, lòng người bạc bẽo…

… nỡ gây nên bao ly biệt ân cừu…

…”.





Vài ngày sau.

Vạn Kiếm Môn, Anh Tiên Đài.

Nếu như hỏi tại Vạn Kiếm Môn nơi nào là vắng vẻ và hiếm người lui tới nhất thì khẳng định là Anh Tiên Đài này. Bình thường chẳng ai tới đây cả, mà dù có muốn thì cũng không thể tới. Nơi này là cấm địa của Vạn Kiếm Môn.

Thế nhưng hôm nay lại khác hẳn, người chẳng những đến mà còn đến rất nhiều, hơn nữa còn không phải chỉ có mỗi mình Vạn Kiếm Môn. Thần Đao Môn, Yêu Tông, Bách Hải Đường, Hồng Diệp Cốc, Minh Đạo Các, Thanh Y Lâu, Nhạc Hàn Sơn, bảy đại tông môn còn lại, toàn bộ đều có mặt.

Nó rõ ràng là một sự bất thường, nhưng đầy hợp lý. Cứ cách hai mươi năm một lần Anh Tiên Đài đều sẽ náo nhiệt như thế. Đơn giản là vào ngày này, Tông môn chi chiến sẽ được tổ chức tại đây.



Lúc này, dù trời vẫn còn sớm nhưng người của tám đại tông môn đều đã tập trung đông đủ, thiếu… chỉ còn ba người. Là ba đại nhân vật đến từ Tứ Thiên Điện.

Thật ra thì không phải lần Tông môn chi chiến nào người của Tứ Thiên Điện đều sẽ tới dự. Dẫu sao bọn họ cũng là thế lực cao cấp, cường giả đông đúc, đừng nói chỉ là một vài trận chiến của đám tu sĩ Linh châu cảnh, dù cho cả cái đai lục Vân Lam này có bị xáo trộn lên cũng chẳng đáng để bọn họ bận tâm tới.

Cái gọi đại tông môn, Vân Lam đại lục, trong con mắt của Tứ Thiên Điện, bất quá chỉ như con sâu cái kiến mà thôi. Sở dĩ bọn họ chịu lặn lội từ Đại Việt Giới xa xôi đến nơi này hoàn toàn là bởi một người, một người xuất thân từ chính Vân Lam đại lục này.



Lại qua thêm nửa giờ.

Người nên đến rốt cuộc cũng đến.

Vẫn như cũ, đi trước là hai lão nhân có tu vi Thiên hà đệ thất trọng, theo sau thì chính là sư muội của họ - cô gái họ Cố kia. Hôm nay bề ngoài của nàng có hơi khác một chút. Đang khoác trên người nàng là một bộ y phục màu xanh có hoa văn bắt mắt, trên đầu thì cài trâm ngọc với phần tóc mái vén cao, hoàn toàn khác hẳn với kiểu buông xõa tùy ý như khi vừa mới tới Vân Lam đại lục.

Tất nhiên, thu hút ánh mắt người khác nhất vẫn là dáng người của nàng. Nó thật sự là quá đẹp, quá hoàn mỹ, đến nỗi khiến cho một số kẻ không kiềm được phải lưu lại ánh mắt lâu hơn trên thân thể nàng.

Trong số những kẻ bị thu hút đó có cả tu sĩ của Yêu Tông. Và trong số những tu sĩ Yêu Tông này thì có một người là bị hấp dẫn hơn tất thảy: Lăng Mị. Từ khi cô gái họ Cố kia xuất hiện thì ánh mắt của nàng vẫn luôn chăm chú dõi theo đối phương.

“Người gì đâu mà có dáng đẹp đến thế không biết, so với ta còn muốn đẹp hơn nữa”.

Nghe nàng lẩm bẩm như vậy, đang ngồi bên cạnh, Tiểu Đinh Đang liền hỏi:

“Lăng Mị, ngươi ganh tị hả?”.

“Tiểu Đinh Đang, ngươi đang nói cái gì đó? Lăng Mị ta đường đường là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tu đạo giới đệ nhất tiên tử, sao có khả năng đi ganh tị với một nữ nhân khác được chứ”.

Lần này, Tiểu Đinh Đang chưa vội hồi âm. Cô bé di chuyển ánh mắt, hết nhìn Lăng Mị rồi lại nhìn xuống cô gái họ Cố kia, sau đó mới kết luận:

“Lăng Mị, cô gái dưới kia đúng là xấu hơn ngươi”.

Nghe thế, Lăng Mị âm thầm đắc ý: “Cái này là tất nhiên, Lăng tỷ tỷ của ngươi là thiên hạ đệ nhất mỹ…”.

“Nhưng dáng người của ngươi xấu hơn cô gái dưới kia”.

Đờ ra một đỗi, cuối cùng Lăng Mị cũng bình tĩnh mà đem mấy chữ còn trong miệng nuốt trở vào lại.

“Hừm hừm”.

Hắng giọng hai tiếng, nàng ra vẻ hiểu biết giảng dạy: “Tiểu Đinh Đang, ngươi còn nhỏ, nhận thức về cái đẹp còn sai lệch… Lăng tỷ tỷ của ngươi làm sao có thể thua kém cô gái kia được”.

Như muốn chứng minh, nàng chỉ vào những vị trí nhạy cảm của mình, nói:

“Đây, ngươi nhìn xem. Ngực này, eo này, cả mông nữa này, chỗ nào của Lăng tỷ tỷ ngươi lại không đẹp, cô gái kia sao mà so bì được”.

“Hừm hừm”.

Lần này, người hắng giọng dĩ nhiên chẳng phải Lăng Mị, chủ nhân của tiếng hắng này là… Thanh Tùng Tử.

“Ngũ trưởng lão, muội có thể đàng hoàng một chút được không?”.

“Tông chủ sư huynh, bộ ta có làm gì không đàng hoàng sao?”. – Mặt mày nghi hoặc, Lăng Mị hỏi lại.

“Hừ, ngươi đúng thật không biết xấu hổ là gì”.

Liếc qua nhị trưởng lão Thái Thiếu Phần – người vừa phê phán mình, Lăng Mị giở giọng trêu ngươi:

“Ồ, Thái Thái, ngươi cần gì phải như vậy. Ta hiểu mà”.

Hiểu?

Nghe câu nói ẩn ý nọ, lại nhìn vào gương mặt vô lại của Lăng Mị, Thái Thiếu Phần chẳng cần đoán cũng biết là nàng đang châm chọc mình.

“Lăng Mị, ngươi nói vậy là có ý gì?”.

“Người thông minh tự hiểu a”.

“Lăng Mị ngươi…”.

“Hừm hừm”.

Cố tình cắt ngang, Thanh Tùng Tử nhắc nhở: “Chú ý một chút, người của Tứ Thiên Điện đã yên vị rồi”.

Nghe vậy, Lăng Mị và Thái Thiếu Phần tạm gác cuộc khẩu chiến lại, đồng loạt hướng mắt nhìn về phiến đá lơ lửng với ba bộ ba bàn ghế đã được để sẵn phía đông.