Phù Thiên Ký

Chương 188: Sơ đấu Mai Tiểu Đóa (2)




“Yếu”.

Yếu sao? Xem ra cô gái này đúng là đang khinh thị ta.

Nghĩ vậy, Vương Chi cũng không còn giữ ý định nhẹ nhàng mà đánh nữa. Lại nói, dù hắn có muốn nhẹ nhàng thì người ta cũng vẫn sẽ mạnh tay như thường đấy. Minh chứng là ngay lúc này, đối phương đã lại giáng xuống đầu hắn một cước uy lực khủng khiếp, trộm nghĩ nếu là một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng bình thường gặp phải cũng chỉ có thể nhượng bộ thoái lui.

Đáng tiếc Vương Chi lại không phải tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng bình thường. Tu vi của hắn chính thị là Linh châu đệ ngũ trọng. Còn thực lực của hắn… dù là tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng bình thường hắn cũng đủ sức để chiến một trận!

Bây giờ, trước mặt các đệ tử khác cùng vị cốc chủ Hỏa Y Tiên Tử Mai Diễm Phương kia, hắn đương nhiên sẽ không xuất sử quá nhiều thủ đoạn, tuy nhiên, nếu dùng ít quá thì cũng chẳng thích hợp tí nào, trái lại còn khiến bản thân bị xem nhẹ, mà điều này thì đi ngược lại với mục đích của hắn.

Người ta chẳng phải là muốn xem qua tư cách của hắn sao?

Vậy thì… cho nàng nhìn một chút đi.

“Ba!”.

Lại là một cú va chạm, giữa tay và chân, giữa Vương Chi và Mai Tiểu Đóa.

Có điều, nếu vừa rồi Vương Chi đã lập tức bị đánh bay thì lần này, một tấc hắn cũng không nhích!

Kết quả này ngay lập tức khiến cho mọi người chú ý. Chỉ là… nó chẳng làm cho Mai Tiểu Đóa bận tâm lắm.

“Tiếp”.

Vẫn cái giọng êm tai nhưng gãy gọn đó.

Mai Tiểu Đóa thu chân, nhưng là ngay tức khắc, chân bên kia đã lại quét tới và uy lực của nó thì… mạnh hơn vừa rồi gấp bội!

“Ba!”.

Tiếp tục thêm một cú đá nữa.

“Ba!”.

Lại thêm một cước.

“Ba!”.



“Ba!”.

“Ba!”.



Liên tiếp là những cái chân lướt tới, quét ngang rồi lại bổ dọc, toàn bộ đều nhắm vào một mục tiêu duy nhất: đầu của Vương Chi.

Những cú đá kia, chúng thật sự là rất mạnh. Không chỉ đơn thuần là linh lực mà còn đến từ một loại lực lượng khác nữa: lực lượng của nhục thân. Mai Tiểu Đóa… cơ thể nàng ta thật chẳng khác gì một yêu thú cao cấp cả, cứng rắn và mạnh mẽ tới nỗi làm cho đối thủ của nàng là Vương Chi cũng phải âm thầm hít hà mấy ngụm.

Đương nhiên là không phải vì hắn sợ. Hắn chỉ là… tê. Hai cánh tay hắn, tại những vị trí tiếp xúc với đôi chân của Mai Tiểu Đóa, chúng đang khá là ê ẩm đấy. Thậm chí hiện giờ, người hắn cũng đã bị đối phương ép lui cả một đoạn dài rồi.

“Cô gái này đến cùng là nhân loại hay vẫn là yêu thú chứ”.

Ngón tay liên tục co duỗi để xoa dịu “nỗi đau”, Vương Chi không tự chủ mà quan sát kỹ Mai Tiểu Đóa hơn.

Dáng người nhỏ nhắn, gương mặt non nớt, tay chân thon thả,… Mai Tiểu Đóa này so với Tiểu Kiều cũng có nét tương tự đấy. Khí chất của cả hai đều ẩn hiện sự thanh thuần trong sáng…

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Kiều của hắn là một thiếu nữ chân yếu tay mềm, rất hiền lành, dễ mến, ghét bạo lực, trong khi cô gái này thì sao?

Tay đích xác là chưa biết chứ còn chân thì… cứng hơn cả sắt thép nữa a. Hơn nữa xem bộ dáng của nàng thì mười phần đến chín, khẳng định chẳng phải hạng người yêu hòa bình gì lắm.

Trong khi Vương Chi đang ngầm đánh giá bên kia thì bên này, Mai Tiểu Đóa cũng đang âm thầm quan sát hắn.

Thật lòng mà nói thì những cú đá vừa rồi của nàng cũng chưa phải là toàn lực, bất quá chỉ mới năm thành mà thôi. Nhưng dù là vậy thì đối với một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng cũng đã đủ chật vật rồi. Nên nhớ là từ nãy giờ, đối phương còn chưa xuất ra pháp khí hay thuật pháp nào cả. Tay không đối chiến, đón đỡ hơn hai mươi cú đá liên tiếp của nàng mà vẫn còn đứng vững, đáng nói là lại còn đang trong tình trạng bị thương. Mặc dù thương tích có vẻ chẳng nghiêm trọng nhưng thân thể hẳn là cũng có ít nhiều ảnh hưởng…

“Ta sẽ mạnh hơn”.

Mặc kệ Vương Chi có hiểu được câu nói đã bị lược bỏ một vài từ quan trọng của mình hay không, Mai Tiểu Đóa tiếp lời:

“Ngươi cẩn thận”.

Lời vừa dứt, thân ảnh nàng lập tức tiêu thất.

Thật nhanh!

Vốn đã cảnh giác sẵn, bằng vào linh giác nhạy bén của mình, Vương Chi nhanh chóng phát hiện ra tung tích của đối phương.

Bên trái!

Không chút chần chừ, hắn xoay người giơ tay đón đỡ.

“Ba!”.

Chẳng để cho Vương Chi có thời gian thu tay, một cái chân nữa đã lại đá tới.

“Ba!”.

Lui lại mấy bước, Vương Chi thoáng liếc qua chỗ vừa va chạm trên tay mình, không kiềm được mà ngấm ngầm cảm thán:

“Sức mạnh thật khủng khiếp”.

Chẳng phải nghĩ ngợi gì nữa, Mai Tiểu Đóa kia rõ ràng đã gia tăng lực lượng.

“Sư tỷ, đã vậy ta cũng không khách sáo nữa”.

Lời vừa ra hết thì một chuyện bất ngờ xảy ra.

Từ người Vương Chí, một cỗ khí tức băng hàn bộc phát.

“Tới rồi”. – Đang ngồi quan chiến, Nam Cung Tiểu Nhạc mở miệng nói khẽ.

Hơn ai hết, hắn đối với luồng khí tức băng hàn kia vô cùng quen thuộc. Ba năm trước, nó chính là sự mở màn cho thất bại của hắn.

Trong trận chiến năm đó, từ sự khinh thị và lòng ghen ghét ban đầu, Nam Cung Tiểu Nhạc hắn đã buộc phải khuất phục một cách triệt để.

Một chiêu.

Chỉ một chiêu thì hắn đã hoàn toàn bị đánh bại, dù rằng hắn và đối phương đều là tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng… Vị Vương Tân sư đệ kia của hắn… thực sự rất mạnh.

“Ba năm phiêu bạt… không biết bây giờ hắn đã đạt đến trình độ nào rồi”.

Trong dạ tò mò cộng thêm ý nghĩ dò xét, Nam Cung Tiểu Nhạc tập trung sự chú ý vào thân ảnh Vương Chi.

Tuy nhiên, ngoài Nam Cung Tiểu Nhạc thì lúc này, một đôi mắt khác cũng đang có cùng điểm đến. Là của Mai Diễm Phương.

Dưới sự chăm chú của bọn họ, cố ý mà như vô tình, từ tay Vương Chi, một chưởng lạnh lẽo đầy uy lực xuất ra đón đỡ bàn chân đang đánh tới của Mai Tiểu Đóa.

“Ba!”.

“Rầm!”.



Im lặng.

Nguyễn Chiến Thiên, Trầm Thiến, Nam Cung Tiểu Nhạc và thậm chí là cả… Mai Diễm Phương, toàn bộ đều bị làm cho kinh ngạc.

Vừa rồi là chuyện gì?

Mai Tiểu Đóa bị đánh bay? Bởi Vương Tân?

Việc này thật khó tin.

Tất nhiên, ngoài bọn họ thì chính bản thân Mai Tiểu Đóa cũng có cùng cảm xúc như vậy. Nếu nhớ không lầm thì từ ngày bước vào con đường tu tiên luyện đạo tới giờ, ngoài mẫu thân thì đây là lần đầu tiên nàng bị người ta dùng một quyền đánh bay.

Không pháp khí, không phù lục, thần thông,…, tất cả chỉ là một quyền.

Phủi nhẹ y phục, ánh mắt Mai Tiểu Đóa không tự chủ mà nhìn kỹ Vương Chi hơn. Mà không, chính xác hơn thì nên nói là nhìn kỹ cánh tay Vương Chi.

Hoàn toàn khác hẳn ban nãy, cánh tay kia đã biến đổi. Đừng hiểu lầm, nó không phải là những móng vuốt sắc nhọn như khi Vương Chi kích phát huyết mạch ma tộc của mình đâu, thay đổi chỉ là lớp da bên ngoài thôi. Từ vai trái trở xuống, toàn bộ đã kết băng…

Vẫn giữ nguyên ánh mắt trên cánh tay băng nọ, Mai Tiểu Đóa nhận xét:

“Mạnh”.

“Nhưng… ta mạnh hơn”.

Nói đoạn, nàng khẽ động thần niệm.

Gần như tức thì, lấy cơ thể nàng làm trung tâm, một cỗ khí tức mạnh mẽ bất ngờ bộc phát, so với Vương Chi khi nãy thì còn muốn mạnh hơn gấp ba lần.

“Linh châu đệ ngũ trọng!”.

Vừa thốt lên là Trầm Thiến. Nàng hiện đã bật người đứng dậy.

Trước nay nàng cứ nghĩ rằng tu vi của Mai Tiểu Đóa chỉ là Linh châu đệ tứ trọng, ấy vậy mà sự thực thì…

Tính ra thì đối phương còn nhỏ hơn nàng mấy tuổi…

Tâm tình của Trầm Thiến quả thật là bị đả kích không nhẹ.

Tất nhiên bị đả kích cũng chẳng phải mỗi mình nàng, Nguyễn Chiến Thiên và Nam Cung Tiểu Nhạc cũng là như thế. Tuy biết là Mai Tiểu Đóa rất mạnh, nhưng Linh châu đệ ngũ trọng thì… bọn họ không nghĩ sẽ nhanh đến vậy.

Mai Tiểu Đóa năm nay mới bao nhiêu tuổi chứ? Tính ra thì so với kẻ được đồn đại gần đây là Mộng Đoạn thì còn muốn lợi hại hơn nhiều a.

Bị chú mục thì mặc kệ, từ đầu tới cuối Mai Tiểu Đóa đều chẳng buồn bận tâm. Thứ mà nàng cần phải để ý không phải đám người Nguyễn Chiến Thiên, Trầm Thiến hay Nam Cung Tiểu Nhạc mà là… Vương Tân – đối thủ của nàng.

Cánh tay băng của hắn… khiến nàng cảm thấy khá thú vị.

Đúng vậy, chỉ đơn giản là vì thú vị thôi.

“Biến hình luôn đi”. – Từ chiếc miệng xinh xắn nhỏ nhắn, lại một câu gãy gọn được thốt ra.

Phải, nó rất gọn. Gọn đến mức mà sau khi nghe xong thì phải mất một lúc Vương Chi mới hiểu được.

“Sư tỷ, ý ngươi là bảo ta biến hết toàn thân thành như vầy”. – Vừa nói Vương Chi vừa chỉ vào cánh tay trái của mình.

Quả nhiên Mai Tiểu Đóa liền gật đầu:

“Ừ”.

Nhận được lời xác nhận của nàng, Vương Chi thật là chẳng biết phải nói gì.

Muốn biến hình cũng phải cần đủ năng lực mà, đâu phải cứ muốn là biến được. Tuy thực tế đúng là hắn có đủ khả năng tạo ra một lớp băng rắn chắc bao bọc toàn thân, thế nhưng đó là khi hắn phải dốc hết toàn bộ thực lực mới làm nổi. Lại nói, tầng thứ ba của Linh Lung Đồng Ngọc Công đâu phải cứ thích là mang ra thể hiện, để thi triển thì đòi hỏi hao tốn rất nhiều khí lực đấy.

“Biến hình” luôn bây giờ? Chỉ để đấu một trận với vị tiểu sư tỷ này của mình?

“Sư tỷ”. – Ra vẻ tiếc nuối, Vương Chi nói – “Thực lực của ta không đủ để biến toàn bộ cơ thể thành băng nhân. Tuy nhiên… nếu chỉ là thêm một cánh tay thì ta có thể làm được”.

Nói đoạn, Vương Chi âm thầm vận hành tâm pháp của Linh Lung Đồng Ngọc Công, đưa linh lực dồn vào cánh tay phải của mình.

Rất nhanh, một tầng băng lập tức bao bọc toàn bộ cánh tay hắn.

Cùng với sự biến đổi ấy, nhiệt độ trong phòng cũng mau chóng giảm xuống…

“Sư tỷ, xin nương…”.

“Soạt!”.

“Rầm!”.

...

“Khục khục…”.

Từ trên sàn nhà, Vương Chi lồm cồm bò dậy, ném ngay cho Mai Tiểu Đóa một cái nhìn khác lạ.

Cô gái này đúng là thích cắt lời người khác a. Muốn gì thì cũng phải để hắn nói hết câu đã chứ!