Phù Thiên Ký

Chương 173: Ác chiến




Chẳng có lòng nhân ái hay sự xót thương nào ở đây cả, có… chỉ là một huyết thủ vô tình đang đánh thẳng về phía cô gái.

Trước đó, khi đối mặt với huyết thủ này, Phương Hàn của Thiên Âm Giáo kia đã bị giết chết ngay lập tức, đến nỗi cả một cái nhích tay còn chưa kịp phản ứng. Phương Hàn là một tu sĩ Linh châu cảnh đệ tứ trọng mà còn vậy thì bây giờ, với tu vi Linh châu đệ tam trọng như cô gái làm sao có khả năng trốn thoát được đây?

Nàng sẽ chết sao?

Chắc chắc chết. Đó là nhận định của Tiểu Kiều – người vẫn luôn theo dõi mọi việc từ nãy giờ. Thú thật thì nàng không đành lòng nhìn cảnh tượng sắp diễn ra. Nàng cũng muốn cứu cô gái kia lắm, chỉ có điều… Đừng nói nàng đánh không lại nam tử, dù cho thực lực của nàng có mạnh hơn đi nữa thì mười phần chắc chín, nàng khẳng định vẫn sẽ lựa chọn đứng sang một bên. Những gì công tử của nàng muốn thì nàng sẽ không đi ngược lại…

“Xin lỗi ngươi”.

Mang theo áy náy, Tiểu Kiều quay mặt đi, mắt nhắm lại.

Chính lúc này, huyết thủ đánh thẳng lên ngực cô gái.

“Ba!”.

Sau tiếng va chạm, cả người cô gái bắt đầu tan ra thành vô số giọt nước. Chúng có màu đen, lớn bằng hạt đậu và đang không ngừng chuyển động lên xuống.

“Tí tách”.

“Tí tách… tí tách…”.

Chứng kiến cảnh tượng quỷ dị này, thần sắc nam tử nhất thời ngưng trọng. Những giọt nước kia tất nhiên không phải do huyết thủ của hắn tạo nên, tất cả đều bắt nguồn từ chính cô gái nọ. Đây là thần thông của nàng, một loại thần thông mà hắn chưa bao giờ được nhìn thấy.

Cô gái này tuyệt không đơn giản!

“Soạt!”.

Nhanh như chớp, nam tử di chuyển đến bên cạnh Tiểu Kiều, chụp ngay lấy bờ vai nàng ném đi.

“A!”.

Đáng thương cho Tiểu Kiều, còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì thì cả người đã bị nhấc bổng, kế đấy thì biến thành một mũi tên lao đi vun vút.

“Ồ”.

Ngay đúng vị trí Tiểu Kiều vừa đứng, một thân ảnh bất thình lình xuất hiện. Là cô gái đã tan chảy lúc nãy.

“Linh giác nhạy bén đấy”.

Vẫn là gương mặt ấy, dáng vẻ ấy, thế nhưng khí tức của nàng thì… đã hoàn toàn khác hẳn ban nãy.

Là Linh châu đệ ngũ trọng!

Thấy nam tử mãi chưa chịu lên tiếng, cô gái đành chủ động mở lời:

“Thế nào, tiểu tướng công chàng không nhận ra tiện thiếp sao?”.

“Người lúc nãy không phải chân thân của ngươi”.

Ý cười trên mặt càng đậm, cô gái gật đầu: “Vậy mà cũng bị ngươi nhận ra, thú thật là ta khá ngạc nhiên đấy”.

“Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại cố ý tiếp cận ta?”.

Thản nhiên nâng chiếc váy sặc sỡ lên, cô gái đem một chiếc lông vũ ngắt xuống, vừa vân vê vừa nói:

“Ta chính là người sẽ lấy mạng ngươi a”.

Câu trả lời của cô gái khiến cho nam tử lâm vào trầm mặc.

Trước giờ, vẫn luôn là hắn đi giết người, còn bị người tìm tới đòi giết như hiện tại thì… vẫn là lần đầu tiên. Cảm giác này… thật kỳ lạ.

“Ngươi đến để báo thù?”.

“Nhất định phải là báo thù?”. – Cô gái không đáp mà hỏi ngược lại.



“Người chết trong tay ta rất nhiều”.

“Nhiều là bao nhiêu?”.

“Ta không đếm”.

“Không đếm sao?”.

Lại ngắt thêm một chiếc lông vũ nữa, cô gái đem nó lướt nhẹ trên cánh tay mình, động tác vô cùng tự nhiên, chẳng chút bận tâm rằng bên cạnh vẫn còn có một nam nhân đang đứng. Có lẽ đối với nàng thì nam tử không phải là mối đe dọa, hoặc… không đáng để xem là mối đe dọa.

“Người chết trong tay ta cũng nhiều lắm”.

Nàng nói tiếp: “Nhưng khác với ngươi, ta nhớ rất rõ những kẻ mà ta giết. Chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín, đó là số người đã chết dưới tay ta…”.

“… Và ngươi… chính là kẻ thứ mười vạn đấy!”.

Ngay khi lời nói vừa dứt thì từ trong tay nàng, hai chiếc lông vũ bỗng bất ngờ được phóng ra, bay thẳng về phía nam tử.

Dùng những chiếc lông vũ bình thường để làm vũ khí, cô gái này lại tự tin như vậy?

Phải biết rằng tu vi của nàng chỉ mới là Linh châu đệ ngũ trọng, so với nam tử cũng chẳng hơn được chỗ nào đấy.

Lại nói, mặc dù lúc nãy, khi giao đấu với Phương Hàn của Thiên Âm Giáo, nam tử vẫn chưa xuất sử bao nhiêu lực lượng, nhưng thiết nghĩ chỉ cần là kẻ có chút kiến thức thì khẳng định đều nhìn ra được sự bất phàm của nam tử, ấy thế mà cô gái này lại làm ra hành động như vậy…

Lẽ nào nàng ta rất mạnh sao?

Thú thực thì cho đến tận giờ phút này nam tử vẫn chưa thể xác định được độ nông sâu của nàng.

Câu trả lời thì phải đánh mới biết được.

Đối mặt với những chiếc lông vũ đang cận kề, nam tử nâng tay lên, quét ngang một đường.

“Ong… g… g…!”.

Đụng phải luồng linh lực của nam tử, hai chiếc lông vũ nọ tức thì khựng lại giữa không trung, kế đấy, chỉ trụ được vài giây ngắn ngủi thì liền bị bật ngược trở về.

Lần giao phong ngắn ngủi này, nam tử đã chiếm thế thượng phong.

Tất nhiên, hết thảy vẫn chỉ mới là khởi đầu, chưa thể nói lên điều gì cả. Trận chiến vẫn còn đang tiếp tục.



Nhìn hai chiếc lông vũ của mình bị đối phương đánh bật trở về, cô gái cười nhẹ, giơ tay điểm ra hai đạo hắc quang.

Tại thời khắc được hắc quang dung nhập, hai chiếc lông vũ lập tức đại phóng linh quang, chuyển hướng đánh về phía nam tử.

Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa dừng tại đó. Trong lúc nam tử còn đang bận đối đầu với hai chiếc lông vũ nọ thì cô gái lại lần nữa nâng chiếc váy lên, ngắt thêm ba chiếc lông vũ…

“Soạt!”.

Bằng một tốc độ không tưởng, thân ảnh nam tử bỗng đột ngột xuất hiện sau lưng cô gái. Chẳng chút chần chừ, hắn tung ra một chưởng.

“Ba!”.

“Tí tách… tí tách…”.

Lại tan thành nước?

“Ngươi thật là không biết thương hương tiếc ngọc gì cả”.

Như cũ, vẫn là một chưởng, nhưng lần này, thay vì nam tử thì nó lại được xuất ra từ cô gái.

“Ba!”.



Cúi nhìn bàn tay nhuốm đầy máu, ánh mắt cô gái không khỏi biến đổi. Vừa rồi nàng cứ ngỡ mình đã tóm được đối phương, thế mà… thứ đánh trúng chỉ là một đám máu. Đây rốt cuộc là loại độn pháp gì?

Tên kia quả chẳng đơn giản chút nào.

“Hi hi…”.

Bật cười vui vẻ, cô gái nhận xét: “Tiểu tử ngươi thật là khó lường nha”.

Ngón tay chỉ tới trước, nàng hô khẽ: “Tới nào”.

Gần như cùng lúc, vốn đang phân tán, năm chiếc lông vũ liền họp lại, kế đó thì bắn đi.

Mới chịu thiệt thòi trước thủ đoạn của đối phương, nam tử nào còn dám có chút khinh thị, vội xuất ra thực lực chân chính của mình.

Hai tay đưa ra, nam tử đồng thời xoay cả trên lẫn dưới mỗi cái nửa vòng, miệng hô:

“Nhị Thiên…”.

Ong!

Theo lời nam tử, tại khoảng không giữa hai tay hắn lập tức hiện ra một vòng xoáy đỏ rực với vô số những điểm sáng li ti…

Đúng lúc này, năm chiếc lông vũ đã đánh tới.

“… Càn Khôn Đảo Chuyển!”.

“U u u… u u u… u u…”.

“U u u… u u u…”.

Là gió. Một cơn gió với những âm điệu hết sức kỳ lạ… Nó đang hát...

Thế nhưng… tại sao không gian quanh đây lại hoàn toàn yên tĩnh? Đừng nói hát, ngay đến tiếng xào xạc bình thường còn chẳng có nữa là…

Vậy gió là từ đâu ra? Âm điệu kỳ lạ kia là từ đâu tới?

Cô gái không thể xác định được. Nếu nói lúc nãy nàng chỉ là có chút ngạc nhiên đối với thực lực của nam tử thì bây giờ, nàng thật sự đã bị hắn làm cho rung động. Thủ đoạn của hắn… quá quỷ dị.

Nên biết rằng từ trước đến nay, người có thể khiến nàng đánh giá là quỷ dị còn chưa vượt quá một bàn tay đấy.

Chăm chú nhìn nam tử, cô gái âm thầm kích động: “Tiểu tử, cho ta thấy khả năng của ngươi đi!”.

Cũng không để nàng chờ lâu, sau khi đã triệt để đem năm chiếc lông vũ hủy diệt, từ trong vòng xoáy đỏ rực, một thân ảnh to lớn lao ra.

Nó có hai chân, bốn cánh tay, ba con mắt và một chiếc sừng, bộ dạng có thể nói là hết sức kỳ dị. Cực kỳ có linh tính, nó nhìn chằm vào cô gái, há to cái miệng đỏ ngòm của mình…

“Hống”!