Phù Thiên Ký

Chương 169: Hồi niệm




Thế là chẳng mấy chốc, ngay giữa vườn hoa đã có thêm một cái bàn, một chiếc ghế, một cây đàn và… một người đánh đàn.

Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nam tử cũng nhẹ nâng ngón tay thon dài đặt lên dây đàn…

“Nàng là trăng sáng, ta là thuyền nhỏ

Nàng xuôi phương Nam, ta ngược dòng biển Bắc

Tạo hóa trớ trêu, một phút lầm lỡ…

… khiến xui ta cùng nàng nên duyên nợ

Ôi duyên nợ…

… là duyên nợ?

Ôi duyên nợ…

… là nợ hay duyên?

Nàng vẫn là trăng, ta vẫn là thuyền

Nàng xuôi phương Nam, ta ngược dòng biển Bắc

Mệnh số trêu ngươi, lòng người bạc bẽo…

… nỡ gây nên bao ly biệt ân cừu

Ái ân xưa…

… ai cam ai nguyện?

Oán thù nay…

… ai nguyện ai cam?

Oán thù nay…

… ai nguyện ai cam?

Oán thù này…

… ai nguyện ai cam?

…”.





Giữa vườn hoa thắm, trong tiếng nhạc thăng trầm, một giọng hát chất chứa ưu thương vang vọng khắp Ác La Tiểu Cốc. Điệu khúc kia, bài ca ấy cứ lặp đi lặp lại, một lần rồi lại một lần, cứ như thể sẽ chẳng bao giờ ngừng, chẳng bao giờ dứt…

Tuy đơn điệu là vậy, thế nhưng đới với người duy nhất đang ngồi lắng nghe là Tiểu Kiều thì nó lại rất hay, rất truyền cảm, mặc dù… cũng rất buồn. Hơn hai mươi năm qua, từ khi Trần Nô gia gia mất, công tử chỉ gảy đúng mỗi khúc nhạc kia, chỉ hát đúng mỗi bài hát nọ, dẫu rằng người có thể làm được nhiều hơn thế. Tiểu Kiều không biết tại sao lại như vậy.

Là vì công tử chỉ yêu thích duy nhất khúc Thương Tâm Vẫn ấy thôi?

Nhưng sao nhất định phải là Thương Tâm Vẫn?

“Hẳn là trong quá khứ, công tử cũng đã từng trải qua một chuyện tình khắc cốt ghi tâm giống như Trần Nô gia gia”.

Tiểu Kiều nghĩ vậy. Thú thật thì thỉnh thoảng nàng cũng rất tò mò về quá khứ của công tử mình. Còn nhớ hai mươi lăm năm trước, tại trấn nhỏ vô danh kia, lần đầu tiên nàng gặp người là lúc người đang trong tình trạng hôn mê, toàn thân không một tí sức lực. Vì thương tình, nàng đã cõng người về nhà, sau đó thì cẩn thận chăm sóc, nấu cháo cho người ăn, nấu thuốc để người uống… Hơn ba năm ròng, nàng và người đã cùng nhau trải qua những tháng ngày bình dị, trong một căn nhà nhỏ, dưới một mái tranh xiêu… Mặc dù suốt quãng thời gian ấy, người chưa một lần mở mắt nhìn nàng, chưa một lần mở miệng nói với nàng một câu, nhưng kỳ lạ làm sao, nàng đã không còn cảm thấy đơn độc nữa.

Tiểu Kiều nàng vốn dĩ chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, lúc nhỏ may mắn được một vị y sư thương tình nhận nuôi, rồi dạy cho ít chữ, truyền cho ít võ nghệ, kiến thức y dược… Nhưng là chẳng được bao lâu thì vị y sư kia cũng qua đời. Tất cả những gì mà nàng còn lại chỉ là một chút kiến thứ, một ít chữ nghĩa và… một cái tên. Tiểu Kiều, đó cũng là tên mà vị y sư kia đã đặt cho nàng.

Rất nhiều năm, hết xuân hạ lại tới thu đông, từ rừng hoang cốc vắng cho đến trấn nhỏ vô danh, trong mưu sinh, cô bé Tiểu Kiều cũng mỗi ngày một lớn, đến cuối cùng thì… đã trở thành một thiếu nữ lung linh khả ái…

Giống như những cô gái cùng trang lứa khác, nàng cũng biết mơ mộng, biết chờ mong, biết ghét… và biết yêu. Thật sự thì trước khi gặp công tử, đối với nam nhân, nàng chưa hề có tình cảm với ai cả.

Còn sau khi gặp công tử ư?

Mặc dù so với tất thảy những nam nhân trước đó mà nàng từng biết thì tướng mạo của công tử đẹp hơn nhiều, thế nhưng… Tiểu Kiều nàng cũng đâu phải hạng nữ nhân ham mê sắc đẹp.

Vừa thấy đã yêu ư?

Không có chuyện đó đâu!

Ban đầu, khi mang ai đó về, nàng vốn định sau khi ai đó bình phục thì sẽ lập tức “mời” đi ngay. Nói thế nào thì bản thân nàng cũng là hoàng hoa khuê nữ kia mà, sao có thể để một nam nhân xa lạ ở trong nhà mình mãi được.

Đúng vậy, ý định của nàng là thế đấy. Chỉ tiếc rằng… ai đó cứ mãi nằm lì chẳng chịu dậy, khiến cho nàng có muốn mời đi cũng không được. Thế là một ngày rồi lại một ngày, nàng trông ngóng, nàng mong đợi, hết ngó qua rồi đến ngó lại, hết ngó tới rồi lại ngó lui, chỉ chực chờ cho ai đó hồi tỉnh… Riết mãi nàng cũng chẳng còn muốn mời người ta đi nữa. Mà không, nói đúng hơn phải là… nàng chẳng muốn người ta đi nữa.

Ba năm dài, ai đó đã trở nên thân thuộc với nàng rồi. Mắt nàng đã quen nhìn, tay nàng đã quen chạm…Từ gương mặt, mái tóc cho đến bờ môi, sống mũi, những ngón tay thon,…, tất cả… tất cả mọi thứ nàng đều biết rất rõ. Mỗi ngày được nhìn, được chăm sóc cho ai đó, trong lòng nàng cũng bớt trống trải hơn, bớt cô đơn hơn… Ai đó… thật sự đã trở thành một phần trong cuộc sống buồn tẻ của nàng… là niềm vui nho nhỏ của nàng… Mong ước duy nhất khi ấy của nàng chỉ có một: Thấy ai đó mở mắt ra nhìn nàng, mở miệng nói chuyện với nàng.

Thế rồi một ngày, rốt cuộc thì điều nàng ước mong cũng trở thành sự thật. Ai đó đã tỉnh lại.

Cảm giác kia, nàng còn nhớ rất rõ. Nàng vui lắm. Vui đến phát khóc… Ấy vậy mà… người ta lại nỡ đem niềm vui của nàng bóp nát đi… bằng một đôi mắt đỏ rực như máu. Chỉ một nhát cắn mạnh vào cổ, mạng sống của nàng đã lập tức bị tước đoạt. Thú thật là lúc đó nàng đã vô cùng thương tâm. Nghĩ mà xem, cứu người, chăm sóc cho người suốt tận ba năm trời để rồi cuối cùng lại bị người giết chết, có thể không thương tâm được sao?

Oán trách?

Tất nhiên cũng có.

Còn hận?

Hình như… chỉ một chút xíu xiu thôi.

Thương tâm, oán trách, đó là toàn bộ cảm xúc của Tiểu Kiều dành cho công tử mình lúc đó. Và… chỉ lúc đó thôi. Bây giờ thì nàng chẳng còn trách móc hay đau lòng gì nữa. Bởi vì nàng biết thật ra công tử cũng không phải cố tâm giết nàng. Sở dĩ hôm ấy người làm như vậy, hết thảy đều là bắt nguồn từ hậu quả của việc tu luyện xảy ra sai lầm cả. Hiện tại nghĩ lại, nàng chẳng những không buồn, không tiếc mà còn… có chút vui vẻ.

Bị người ta cắn chết thế mà vẫn vui vẻ được, nói ra quả cũng hơi kỳ quái, thế nhưng đích xác là vậy đấy. Nàng vui vì công tử còn sống. Phải, nhờ uống cạn những giọt máu tinh khôi của nàng nên công tử mới có thể vượt qua được làn ranh sinh tử kia. Là Tiểu Kiều nàng đã cứu mạng công tử. Điều đó… khiến nàng rất vui, dẫu cho phải đánh đổi bằng chính mạng sống của nàng đi chăng nữa.

Là vì yêu ư?

Nàng không biết. Nàng đã yêu ai bao giờ đâu. Chỉ là… nàng không hối hận. Chưa từng hối hận…



Ngắm nhìn dáng vẻ chăm chú của nam tử bên cây đàn, bất giác, khóe môi Tiểu Kiều nở ra một nụ cười hạnh phúc.

“Được ở cạnh công tử như vầy… thật tốt”.

Đó là tâm tư và mong muốn của Tiểu Kiều, và… hiện tại thì vẫn chỉ của riêng nàng thôi. Về phần người đang gảy đàn kia, điều hắn trông đợi không giống thế. Mong muốn của hắn… chẳng dành cho nàng.

Lòng hắn hướng về đâu ư?

Không rõ. Nhưng ít nhất thì lúc này, hắn biết lòng mình đang ở nơi nào.

Là đàn, là nhạc, là một khúc thương tâm cay đắng…

Hệt như nỗi lòng thổn thức đắng cay, tay lướt nhẹ, miệng ngân khẽ, hắn đàn… hắn hát…

“…

Nàng vẫn là trăng, ta vẫn là thuyền

Nàng xuôi phương Nam, ta ngược dòng biển Bắc

Mệnh số trêu ngươi, lòng người bạc bẽo…

… nỡ gây nên bao ly biệt ân cừu

…”.

Tiếng đàn đã ngưng. Lời ca cũng dứt.

Đang chăm chú lắng nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Kiều không khỏi biến đổi. Vừa rồi công tử đã dừng lại rất đột ngột, điều mà trước nay chưa từng xảy ra.

Có điều bất ổn!

“Công tử…”.

“Thu lại bàn ghế đi”.

Nói đoạn, nam tử đem cây đàn cất đi, hướng mắt nhìn về phía nam.

Cũng chẳng lâu lắm, từ nơi đó, hai đạo lưu quang một trước một sau lần lượt bay tới.

“Đạo hữu, xin hãy cứu tiểu nữ!”.

Âm thanh còn chưa kịp dứt thì từ trên không, một cô gái đáp xuống trước mặt nam tử.