Phù Thiên Ký

Chương 154: Mang kiếm rời đi




Suy nghĩ của bọn họ, Tiểu Kiều dĩ nhiên không biết được. Mà nếu có biết đi nữa thì lúc này nàng cũng chẳng có thời gian đâu đi để ý. Hiện nàng chỉ có một mong muốn thiết tha duy nhất, đó là tên Công Tôn mỹ mạo khuynh thành kia đừng có ra giá nữa.

Tâm tư của Tiểu Kiều là vậy, thế còn Công Tôn Tiểu Điệp?

Hắn đang cười. Hơn nữa lại còn là rất tươi.

Nhìn vào nụ cười kia, kẻ không biết chắc chắn đều sẽ nghĩ rằng trong lòng vị thiếu chủ này đang rất vui vẻ, tuy nhiên, nếu là người đã từng kiến thức qua tính tình của hắn thì khẳng định sẽ lập tức rùng mình ớn lạnh. Đơn giản là vì trong Thần Đao Môn có một câu nói lưu truyền thế này: "Thà nhìn Diêm Vương giận còn hơn thấy Tiểu Điệp cười".

...

Giữa lúc Tiểu Kiều lo lắng cầu khẩn, mọi người chờ đợi, rốt cuộc Công Tôn Tiểu Điệp cũng nhẹ nhàng buông ra một câu:

"Ba mươi mốt ngàn vạn linh thạch".

...

Sau giây phút lặng người ngắn ngủi, gương mặt Tiểu Kiều nhanh chóng tái đi. Điều nàng lo lắng đã biến thành sự thật.

Ba mươi mốt ngàn vạn linh thạch... Ba mươi mốt ngàn vạn linh thạch... Tiểu Kiều nàng thật sự là bị nó hại chết rồi. Bây giờ đợi nàng phía trước đã không phải thượng phẩm linh kiếm hay thượng phẩm linh đao gì nữa, duy nhất chỉ có một cái hố hướng nàng vẫy gọi mà thôi... Sợ hãi hóa bi thương, hai mắt của nàng dần nhòe đi, kế đấy là những tiếng thút thít khe khẽ cất lên.

Ở dãy ghế bên kia, chứng kiến bộ dạng phải nói là khiến người nhìn thấy mà đau lòng của nàng, nụ cười trên mặt Công Tôn Tiểu Điệp cũng bất giác rút đi hơn phân nửa.

Nàng ta như vậy là ý gì đây?

Khóc? Vì không tranh được Xuy Thủy kiếm?

Chẳng nhẽ nó quan trọng với nàng ta tới mức đó ư?

Nhưng mà... dù có thật như thế đi nữa thì cũng đừng nên ngồi khóc ngon lành như vậy chứ! Nàng ta đường đường là một tu sĩ Linh châu cảnh đệ tứ trọng kia mà!

Công Tôn Tiểu Điệp thật tình là không tài nào lý giải nổi "hiện tượng" quá hiếm hoi này. Nếu là lúc khác, khi chứng kiến hiện tượng ấy, có lẽ hắn sẽ thầm hô thú vị mà đứng xem, nhưng trong trường hợp này thì... hắn xem không nổi a. Bởi xét theo khía cạnh nào đó thì dường như Công Tôn Tiểu Điệp hắn cũng góp công không nhỏ trong việc tạo nên hiện tượng hiếm hoi kia đấy.

Xem?

Hắn còn đang lo chẳng biết sau hôm nay mình có bị người ta gắn cho cái mác "kẻ bắt nạt thiếu nữ" hay không đây...

Thở ra một hơi phiền muộn, Công Tôn Tiểu Điệp nhìn lên bục đấu giá, cất giọng buồn bực:

"Phương đạo hữu, ngươi mau tuyên bố đi".

"Nếu không còn ai tăng giá nữa vậy thì Phương mỗ xin tuyên bố: Bây giờ Xuy Thủy kiếm sẽ thuộc về Công Tôn...".

"Bốn mươi ngàn vạn linh thạch".

...

...

Há hốc cả buổi, tu sĩ họ Phương rốt cuộc cũng khép lại miệng, nhìn xuống nam tử ngồi bên cạnh Tiểu Kiều, hỏi lại:

"Đạo hữu, có phải vừa rồi đạo hữu hô giá bốn mươi ngàn vạn linh thạch?".

Thần sắc lãnh đạm, nam tử đáp:

"Ngươi không nghe lầm".

Nhận được lời xác nhận của nam tử, lúc này tu sĩ họ Phương mới hoàn toàn tin tưởng những gì đã nghe. Thân là một tu sĩ Linh châu cảnh đệ ngũ trọng vậy mà lại đi nghi ngờ thính giác nhạy bén của mình, nói ra chỉ sợ khiến người cười chê, thế nhưng con số bốn mươi ngàn vạn linh thạch kia quả thực là quá nặng...

Trước có Công Tôn Tiểu Điệp, sau là thiếu nữ thần bí, giờ lại lộ diện thêm một nam tử lạ mặt, chỉ một thanh linh kiếm thượng phẩm lại đồng thời hấp dẫn cả ba vị thần tài, có nghĩ thế nào thì họ Phương tu sĩ cũng không làm sao hiểu được.

Lẽ nào Xuy Thủy kia có chỗ đặc biệt?

Cái này hẳn là không thể nào. Phải biết là trước khi mang ra đấu giá thì nó đã được hai vị trưởng lão có kinh nghiệm lâu năm của môn phái đích thân tự mình giám định...

Vậy rốt cuộc là tại sao?

"Có lẽ là danh môn đấu đá lẫn nhau".

Sau cùng thì tu sĩ họ Phương chỉ đành miễn cưỡng kết luận một câu như vậy. Ngoài lý do đó ra thì thật là hắn chẳng còn nghĩ ra cái nào hợp lý hơn nữa.

Tạm gác một chút nghi hoặc trong lòng, hắn đưa mắt nhìn sang Công Tôn Tiểu Điệp...

Cười mà như giận, giận lại như cười, nét mặt của Công Tôn Tiểu Điệp hiện giờ có thể nói là vô cùng đặc sắc. Đấu giá hội, Công Tôn Tiểu Điệp hắn từng tham gia không dưới hai mươi cái, nhưng chưa lúc nào hắn lại có được cảm xúc phong phú như lần này. Nó phong phú đến mức mà hiện tại hắn cũng chẳng phân biệt nổi là mình đang cười hay đang giận nữa.

"Công Tôn thiếu chủ...".- Phía trên, tu sĩ họ Phương ngập ngừng lên tiếng - "... vị đạo hữu kia đã ra bốn mươi ngàn vạn linh thạch, không biết thiếu chủ... có tiếp tục tăng giá nữa không?".

Tăng giá?

Một thanh thượng phẩm linh kiếm vốn chỉ có giá trị chưa tới hai mươi ngàn vạn linh thạch nay đã bị thổi phồng lên tận bốn mươi ngàn vạn linh thạch, còn muốn tiếp tục tăng giá nữa sao?

Công Tôn Tiểu Điệp hắn cũng chưa điên cuồng tới trình độ đó!

Hít sâu một hơi để tâm tình dịu bớt đôi chút, Công Tôn Tiểu Điệp nói:

"Bỏ qua".

Hiểu được trong lòng vị thiếu chủ này đang rất khó chịu, tu sĩ họ Phương cũng biết điều mà không hỏi thêm gì nữa, nhanh chóng chốt hạ:

"Vì không còn ai tăng giá nữa nên Xuy Thủy kiếm bây giờ sẽ thuộc về vị đạo hữu đã ra giá cao nhất là bốn mươi ngàn vạn linh thạch...".

Nói đoạn, hắn liếc sang thiếu nữ đứng gần đó, gật đầu ra hiệu.

Hiểu ý, thiếu nữ nọ lập tức bước tới, đưa tay cầm lên chiếc hộp đựng Xuy Thủy kiếm rồi đi thẳng đến chỗ nam tử.

Sau khi tiếp nhận chiếc hộp được mang tới, nam tử mở ra, nhanh chóng kiểm tra một lượt. Cũng chẳng rõ là do vô tình hay cố ý mà thay vì lưỡi kiếm thì ánh mắt hắn lại chăm chú vào một nơi khác: tua kiếm. Tua kiếm này có hai phần: phần trên là tơ vàng nối thẳng vào chui kiếm, phần dưới là một miếng ngọc nhỏ màu đỏ, nhìn qua thì cũng không có gì đặc biệt lắm...

Qua vài giây tra xét ngắn ngủi, nam tử đem thanh kiếm Xuy Thủy kia thu lại, đồng thời lấy ra một không gian giới chỉ đưa qua cho thiếu nữ còn đang đứng đợi. Tiếp đấy, lại qua thêm một lúc, thiếu nữ nọ một lần nữa đi ra, cung kính đem giới chỉ lúc nãy hoàn trả:

"Tiền bối, giới chỉ của người".

"Cứ lấy mà dùng". - Giọng nhàn nhạt, nam tử bảo.

Phía đối diện, thiếu nữ nghe xong thì nhất thời choáng váng. Vừa nãy, sau khi khấu trừ đi bốn mươi ngàn vạn linh thạch thì bên trong giới chỉ vẫn còn dư hơn cả trăm vạn linh thạch, vậy mà vị tiền bối này lại nói là...

Nàng thật là không dám tin tưởng.

Trong lòng vừa mừng vừa sợ, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn lên...

Vị tiền bối kia đã xoay người bước ra ngoài...

...

Nửa ngày sau, tại một đỉnh núi vô danh.

Trên một phiến đá, Tiểu Kiều ngồi im lặng nhìn bóng lưng cô độc của nam tử hiện đang đứng cạnh mép vực sâu, trong lòng mông lung nghĩ ngợi...

Tính đến nay thì nàng đã ở bên cạnh nam tử hai mươi lăm năm rồi...

Hai mươi lăm năm... Một khoảng thời gian đủ lâu để làm đổi thay nhiều thứ... Từ một phàm nhân thế tục, nàng biến thành Quỷ nô; từ một cô sơn nữ, nàng trở thành tu sĩ... Định mệnh đã an bài để nàng gặp hắn. Số phận đã sắp đặt cho nàng ở bên cạnh hắn. Và tạo hóa... người sinh nàng ra... có lẽ cũng là để dành riêng cho hắn...

Mạng của nàng là bị hắn lấy, cũng là do hắn ban tặng. Cả cuộc đời nàng... chỉ sợ đã hoàn toàn bị trói chặt vào hắn mất rồi...

"Thật không nghĩ tại Trung Châu lại có một nơi sơn thủy hữu tình thế này, thật là khiến người thổn thức a". - Chẳng một dấu hiệu báo trước, một giọng nói đột ngột cất lên.