Phù Thiên Ký

Chương 153: Tăng giá... tiếp tục tăng giá




Đột nhiên bị gần cả trăm ánh mắt nhất tề tập kích, lời hô giá vốn đã sắp ra tới miệng đành bị Tiểu Kiều nuốt trở vào. Hơi mất tự nhiên, nàng lúng túng thốt ra một câu:

"Các ngươi... các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta đúng thật là nữ nhân!".

Ngay tức khắc, lại có thêm một đôi mắt nữa soi thẳng vào nàng.

Là Công Tôn Tiểu Điệp. Câu nói vừa rồi của nàng đã đụng chạm đến hắn.

Tựa cười mà như không cười, hắn đứng dậy, hỏi:

"Vị đạo hữu này, vừa rồi ngươi đột nhiên cắt lời của Phương đạo hữu, phải chăng là muốn tranh đoạt Xuy Thủy với Công Tôn ta?".

Được đối phương nhắc nhở, Tiểu Kiều gật mạnh:

"Đúng vậy. Ta muốn mua thanh kiếm kia".

Trong lòng trầm xuống, Công Tôn Tiểu Điệp hỏi tiếp:

"Vậy không biết là đạo hữu đây muốn ra nhiều ít linh thạch?".

Thoáng nghĩ ngợi trong giây lát, Tiểu Kiều đáp:

"Mười lăm ngàn vạn linh thạch".

...

Không khí trong phòng tức thì yên ắng đi hẳn.

Lúc nãy Công Tôn Tiểu Điệp tăng một lần ba ngàn năm trăm vạn linh thạch cũng đã đủ khiến người chú ý, còn như một lần tăng thêm năm ngàn vạn linh thạch như của thiếu nữ này thì... lại càng vang dội. Đáng nói hơn nữa là nàng lại còn tăng ngay trên mức giá cuối cùng của Công Tôn Tiểu Điệp, đây chẳng phải là đang cố ý đè bẹp người ta hay sao?

Thiếu nữ này rốt cuộc là ai? Không lẽ cũng là một đại nhân vật nào đấy của một trong tám đại tông môn?

...

Liên tiếp là những câu hỏi hiện lên trong đầu các tu sĩ. Hầu hết bọn họ đều cho rằng Tiểu Kiều ắt phải có thân phận không tầm thường, bởi nếu không thì sao lại dám ngang nhiên công khai đối đầu với Công Tôn Tiểu Điệp - thiếu chủ Thần Đao Môn - như vậy được.

Thế nhưng thực tế đâu này?

Tiểu Kiều chỉ là một Quỷ nô, một a hoàn của ai kia mà thôi. Phải, hầu hết tất cả mọi người đều đã lầm.

Vậy còn Công Tôn Tiểu Điệp?

Thật không may là hắn cũng nhìn lầm, và cũng chính bởi sự nhầm lẫn tai hại này mà hắn đang vô cùng tức giận.

Nghĩ mà xem, ngay khi tu sĩ họ Phương sắp tuyên bố Xuy Thủy thuộc về Công Tôn hắn thì đối phương liền nhảy vào phá đám, tiếp đó lại còn giả ngây giả ngô buông ra một câu châm chọc. Cái gì mà "Ta đúng thật là nữ nhân"? Cái này chẳng phải đang đá xoáy Công Tôn hắn sao? Lại còn thêm mười lăm ngàn vạn linh thạch kia nữa, đối phương rõ ràng là đang khiêu khích hắn...

Càng nghĩ, lửa giận trong lòng Công Tôn Tiểu Điệp càng dâng lên. Nhanh chóng giấu đi một tia sát cơ trong mắt, hắn mỉm cười hướng Tiểu Kiều dò xét:

"Đạo hữu ra tay rộng rãi như vậy thiết nghĩ cũng không phải hạng người vô danh, chẳng hay là hậu nhân của vị tiền bối nào trong tám đại tông môn?".

Nghe hỏi, Tiểu Kiều liền thành thật lắc đầu:

"Ta không phải hậu nhân của vị tiền bối nào trong tám đại tông môn hết".

Nói xong, cũng chẳng thèm ngó ngàng gì tới Công Tôn Tiểu Điệp nữa, nàng quay sang hỏi tu sĩ họ Phương:

"Vị đạo hữu này, có thể nhanh nhanh mang thanh kiếm kia đến cho ta không?".

Trên bục, thay vì trả lời nàng, họ Phương tu sĩ lại chuyển ánh mắt nhìn qua Công Tôn Tiểu Điệp, ý tứ thế nào thì ai cũng rõ. Lúc này, hắn cũng như tất cả mọi người có mặt trong phòng đều đang chờ đợi...

Cũng không để bọn họ phải chờ đợi quá lâu, Công Tôn Tiểu Điệp đem chiếc quạt Bạch Cốt Lưu Ly trên tay xếp lại, nói:

"Công Tôn ta xưa nay vốn chẳng thích ganh đua gì với ai, ngặt nỗi đối với Xuy Thủy lại như vừa gặp đã quen, hiện tại buông tay chỉ e sau này lại luyến tiếc, vậy nên...".

Dành riêng cho Tiểu Kiều một cái nhìn đầy hàm ý, hắn nói tiếp:

"Công Tôn ta ra thêm một ngàn vạn linh thạch nữa".

"Công Tôn thiếu chủ hiện đã ra mười sáu ngàn vạn linh thạch, vị đạo hữu kia không biết...".

Lời của tu sĩ họ Phương còn chưa ra hết thì Tiểu Kiều đã nhảy vào:

"Ta ra mười bảy ngàn vạn linh thạch".

Thế là lại một lần nữa, tu sĩ họ Phương quay sang nhìn Công Tôn Tiểu Điệp.

"Mười tám ngàn vạn linh thạch". - Ý cười trên mặt càng đậm, Công Tôn Tiểu Điệp hô giá.

Tất nhiên cái giá này vẫn chưa đủ để uy hiếp Tiểu Kiều. Nên nhớ là công tử cho phép nàng chi tiêu tới ba mươi ngàn vạn linh thạch lận a.

Vẻ mặt háo hức, nàng tiếp tục tăng thêm:

"Ta ra mười chín ngàn vạn linh thạch".

"Hai mươi ngàn vạn".

"Ta ra hai mươi mốt ngàn vạn".

"Hai mươi hai ngàn vạn".

"Ta ra hai mươi ba ngàn vạn".

"Hai mươi bốn ngàn vạn".

...

Theo những con số không ngừng gia tăng, hoặc ít hoặc nhiều, tâm tình của mọi người đều bị đả kích. Công bằng mà xét, Xuy Thủy kia dù có nổi danh tới đâu thì bất quá cũng chỉ là một kiện thượng phẩm linh khí, giá trị tuyệt không thể vượt qua con số hai mươi ngàn vạn linh thạch được.

Nhưng hiện tại đâu này?

Nó chẳng những đã vượt qua mà còn là rất nhiều. Đây rõ ràng đã không còn là một cuộc đấu giá thông thường nữa rồi. Tuy chưa biết kết quả cuối cùng Xuy Thủy sẽ thuộc về ai, là vị Công Tôn thiếu chủ của Thần Đao Môn hay là thiếu nữ thần bí kia, thế nhưng có một điều có thể hoàn toàn chắc chắn là diện mạo của bọn họ sẽ được mọi người ghi nhớ rất kỹ...

Đối với Công Tôn Tiểu Điệp, được người ghi nhớ đã là chuyện quá đỗi bình thường, thiết nghĩ hắn cũng chẳng thèm để ý tới; riêng phần Tiểu Kiều thì càng khỏi phải nói, ngoài công tử của mình ra thì trong lòng nàng làm gì còn chỗ cho ai nữa. Hiện giờ, thứ duy nhất khiến cả hai người bọn họ bận tâm chỉ có một: Xuy Thủy kiếm. Công Tôn Tiểu Điệp nghĩ sao thì chưa biết chứ Tiểu Kiều thì... nàng đã cảm thấy lo lắng. Ban đầu, khi công tử hạ lệnh trong vòng ba mươi ngàn vạn linh thạch phải đem thanh kiếm kia về, nàng cứ nghĩ sẽ chẳng có gì khó khăn nên mới gật đầu đồng ý, ấy vậy mà... đã sắp lên tới ngưỡng ba mươi ngàn vạn linh thạch rồi mà thanh kiếm kia vẫn còn nằm y nguyên chỗ cũ!

Nếu sau ba mươi ngàn vạn mà nàng vẫn chưa lấy được Xuy Thủy kiếm thì sao?

Sẽ bị công tử đem đi chôn!

Mà công tử của nàng lại là hạng người nào? Tiểu Kiều nàng dám cá dù cho mình có khóc lóc van nài thảm thiết tới đâu đi chăng nữa thì công tử cũng tuyệt đối không động lòng thương xót cho. Kết quả của nàng khẳng định là chỉ có một: bị chôn sống.

Mà chôn sống sẽ có thảm trạng ra sao?

Vừa nghĩ tới thì nàng đã rùng mình khiếp đảm rồi.

"Không được! Không thể bị chôn sống được!".

Âm thầm "kêu gào", từ cái giá hai mươi bốn ngàn vạn, Tiểu Kiều dứt khoát tăng thêm một lúc sáu ngàn vạn linh thạch nữa:

"Ta ra ba mươi ngàn vạn linh thạch!".

...

Cả căn phòng tức thì lặng ngắt như tờ.

Lại tăng giá... hơn nữa còn là một lần sáu ngàn vạn linh thạch...

Linh thạch từ khi nào mà nhiều như rau cải, không, còn nhiều hơn rau cải bán ngoài đường vậy?

Chẳng lẽ con cháu danh môn ai cũng đều giàu có như thế này sao?

Nhưng mà... dù là vậy đi nữa cũng đừng nên phung phí tiền của vô ích chứ!

Dùng tận ba mươi ngàn vạn linh thạch để mua về một thanh kiếm mà giá trị thực của nó còn chưa vượt quá hai mươi ngàn vạn linh thạch, cái này so với đem tiền ném qua cửa sổ thì có khác gì nhau?

Bất giác, trong lòng đại đa số tu sĩ đều âm thầm cảm khái một câu: "Con cháu danh môn đúng là biết lãng phí tiền bạc a".