Phù Thiên Ký

Chương 149: Nhạc Kiếm Phường




Sau khi nam tử thu kiếm lại, bên cạnh, Tiểu Kiều hé ra một con mắt, chầm chậm xoay đầu nhìn qua. Chưa nhìn thì thôi, vừa nhìn nàng liền biến sắc.

Đã đứt... Nó vừa bị kiếm cắt rơi xuống đất. Những sợi tóc.

Như để chắc chắn là mình không nhìn lầm, Tiểu Kiều mở luôn con mắt còn lại.

Ông lão kia... đúng là vẫn chưa chết.

Chuyện này...

Nét mặt đầy nghi hoặc, nàng ngó sang công tử nhà mình.

Chẳng buồn để ý đến nàng, nam tử hướng về ông lão, tựa hỏi mà như không hỏi:

"Ngươi không sợ chết hay là một lòng cầu chết?".

Vừa nghe xong mấy lời nọ, động tác lau chùi của ông lão tức thì ngưng lại. Ông ngẩng đầu lên, quan sát nam tử trước mặt một đỗi, cuối cùng mới nói:

"Khúc nhạc đó, ta có thể dạy cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện".

"Là chuyện gì?".

...

Cũng chẳng rõ việc mà ông lão muốn nhờ là gì, chỉ thấy sau khi nam tử nghe xong thì hờ hững gật đầu, thần sắc không lấy gì làm ngạc nhiên. Về phần Tiểu Kiều, phản ứng của nàng lớn hơn nhiều lắm. Nàng bị bất ngờ. Thậm chí cho tới bây giờ hai mắt của nàng vẫn còn đang mở rất to...

...

Thế là từ đấy, dưới sự chỉ dẫn của ông lão trần nô kia, nam tử bắt đầu học đàn. Ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, xuân hạ rồi đến thu đông, bất kể ngày đêm mưa gió, nam tử vẫn hết mực chuyên cần, trước sau như một.

Trời không phụ người có lòng, rốt cuộc tới một ngày, nam tử đã hoàn toàn thuần thục khúc nhạc mà mình muốn học, so với ông lão trần nô thì trình độ cũng chẳng kém bao nhiêu.

...

Hôm nay, trong tiết trời lạnh lẽo, giữa muôn ngàn bông tuyết rơi, ông lão ôm đàn ngồi dưới mái hiên, nhìn trời mà cảm thán:

"Mùa đông năm nay lại lạnh hơn một chút rồi".

Hiện giờ ông đã già đi nhiều. Mái tóc hoa râm năm ngoái nay đã đổi trắng, đôi mắt vốn phủ đầy mưa bụi đã lại càng thêm mờ đục... Thật ngẫm mà buồn thay, ngẫm mà thương thay...

Một đời phàm nhân thế tục có được mấy mươi năm? Trong suốt những năm tháng ít ỏi ấy lại có được mấy lần vui? Buồn khổ lại là bao nhiêu?

Đã rất nhiều lần ông lão tự hỏi mình như vậy. Và cứ sau mỗi lần tự hỏi thì ông lại lấy đàn ra gảy khúc nhạc ưu thương mà hằng ngày vẫn dạy cho nam tử. Nhưng là lần này, tiếng đàn của ông đã không cất lên, mặc dù ông cũng vừa mới tự hỏi lòng mình.

Nhẹ nâng cây đàn, ông đưa qua cho nam tử hiện đang đứng bên cạnh, bảo:

"Giữ lấy đi, coi như món quà duy nhất cũng là sau cùng ta tặng cho ngươi".

Đưa tay tiếp nhận cây đàn, nam tử trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng:

"Ngươi còn có tâm nguyện gì nữa không?".

Khẽ lắc đầu, ông lão đáp: "Từ lâu đã không cần đến".

"Vậy thì được rồi...".

Vừa nói nam tử vừa nâng cánh tay lên, đích đến thì chính là đỉnh đầu ông lão. Kế đấy, từ lòng bàn tay hắn, một luồng linh lực được đánh xuống.

Không tiếng rên la, không lời oán trách, ông lão cứ thế mà qua đời. Một kiếp trần nô đã kết thúc như vậy. Trong căn nhà nhỏ, dưới mái tranh xiêu, giữa trời tuyết trắng...

...

...

Bên cạnh ngôi mộ Vương Chi lúc này vừa có thêm một ngôi mộ nữa. Là "Trần Nô chi mộ". Hệt như hai ngôi mộ còn lại, nó được đắp khá sơ sài, ngoài một cồn đất nho nhỏ và một tấm bia đá thì chẳng còn gì nữa. Thậm chí ngay đến một nén nhang, một ngọn đèn cũng không có.

Nhìn "thảm trạng" của ngôi mộ vừa đắp, Tiểu Kiều bất nhẫn hướng nam tử kế bên khẩn cầu:

"Công tử, người cho ta vào thị trấn một lát nhé. Ta muốn mua ít đồ về cúng bái Trần Nô gia gia".

"Tiểu Kiều". - Giọng nhàn nhạt, nam tử bảo - "Ông ấy không cần tới những thứ đó".

Nói xong, mặc cho Tiểu Kiều có hiểu hay không, nam tử xoay người chậm rãi bước đi.

Nơi này... có lẽ sẽ chẳng bao giờ hắn còn quay lại nữa.

...

Hai ngày sau, tại một nơi khác.

Nơi này gọi là Nhạc Kiếm Phường, một phường thị dành riêng cho tu sĩ do Vạn Kiếm Môn mở ra.

Công bằng mà xét thì quy mô của Nhạc Kiếm Phường không lớn lắm, người mua kẻ bán chủ yếu đều là những tu sĩ có tu vi trong khoảng từ Linh châu đệ nhất trọng cho tới Linh châu đệ tứ trọng. Dù vậy thì chỗ này vẫn luôn rất náo nhiệt, sinh ý có thể nói là vô cùng tốt.

Hôm nay, so với mọi ngày thì sự náo nhiệt ấy lại càng tăng lên gấp bội, tuy trời còn sớm nhưng phường thị đã chật cứng người mua kẻ bán. Nguyên nhân thì cũng rất dễ hiểu, hết thảy là vì Nhạc Kiếm Phường hôm nay đang có một phiên đấu giá sắp diễn ra.

Trước cánh cửa lớn của phòng đấu giá hiện có hai người vừa mới đến. Đó là một đôi nam nữ. Nam khoác trường bào tím sẫm, nữ mặc hoàng y thanh nhã, đích thị là Tiểu Kiều và vị nam tử nọ.

Trong khi Tiểu Kiều còn đang tò mò ngó nghiêng thì nam tử đã lại tiếp tục cất bước đi vào.

"Đạo hữu, xin dừng bước".

Còn chưa tới cửa thì nam tử đã bị một lão giả ngăn lại.

Nở nụ cười thân thiện, lão giả nói:

"Mong đạo hữu lượng thứ, phiên đấu giá hôm nay của Nhạc Kiếm Phường chúng tôi chỉ dành cho những tu sĩ có tu vi từ Linh châu đệ tứ trọng trở lên. Nếu đạo hữu muốn mua đồ thì có thể...".

Lão giả kia còn chưa kịp nói hết câu thì cả người lập tức cứng đờ, sắc mặc đại biến. Hắn vừa bị một luồng uy áp chấn nhiếp.

Âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, lão giả cúi người thấp giọng:

"Đạo hữu, vừa rồi đã đắc tội, mong hãy bỏ quá cho".

Đứng qua một bên, hắn đưa tay làm động tác mời: "Chúc đạo hữu có thể mua được thứ mình muốn".

Cũng chẳng buồn đáp lại, đôi chân nam tử lại lần nữa cất bước. Hiển nhiên, ở phía sau Tiểu Kiều cũng nối gót theo vào.

Đợi cho thân ảnh Tiểu Kiều đã hoàn toàn khuất hẳn, lúc này một tu sĩ khác mới hướng lão giả hỏi:

"Lương sư huynh, nam tử lúc nãy...".

Giọng trầm trọng, lão giả bảo:

"Đó không phải nhân vật mà ta và đệ có thể trêu vào đâu".

Nghe vậy, tu sĩ kia liền cả kinh:

"Sư huynh, chẳng lẽ tu vi người kia đã vượt qua Linh châu đệ ngũ trọng?".

"Ta cũng không biết". - Lão giả lắc đầu hồi đáp.

Những lời hắn vừa nói hoàn toàn là sự thật. Nhìn bề ngoài thì rõ ràng tu vi của nam tử kia chỉ là Linh châu đệ tam trọng, nhưng uy áp phát ra thì lại... Thân là tu sĩ Linh châu cảnh đệ ngũ trọng như hắn cũng tự thẹn không bằng. Tuy nhiên, cường độ uy áp cũng chẳng phải điều làm hắn kinh ngạc nhất, thứ khiến hắn thật sự khiếp đảm là những gì ẩn chứa trong luồng uy áp nọ: sát khí. Nó... rất kinh khủng. Mặc dù chỉ cảm nhận thoáng qua nhưng sống lưng hắn đã lạnh toát mồ hôi. Hắn không biết nam tử kia rốt cuộc là đã giết bao nhiêu người mới có thể tích tụ được lượng sát khí đáng sợ nhường ấy...

Nghi vấn của lão giả, nam tử hiển nhiên chẳng thể tỏ tường. Mà thiết nghĩ nếu có đi nữa thì hắn cũng sẽ chẳng buồn bận tâm đến. Đối với hắn, giết người... đơn giản lắm. Thường thì rất hiếm khi hắn để ý đến sinh mạng của ai đó, trừ Tiểu Kiều và chính bản thân mình. Có người nói hắn vô tình, có kẻ bảo hắn bất nhân, nhưng riêng hắn, hắn tự gọi mình là... kẻ vị kỉ.

Bao năm qua hắn chỉ vì mình mà sống, vì mình mà giết. Suốt một quãng thời gian dài, dường như chẳng có lúc nào mà tay hắn không nhuốm máu. Hết một người rồi lại đến một người, hắn cứ giết mãi, giết mãi..., cuối cùng tới một ngày, rốt cuộc thì vị tanh nồng và những tiếng kêu la cũng trở nên quen thuộc với hắn.