Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

Chương 9: Cuộc sống mới




Editor: Masha

Không đem nàng thiên đao vạn quả, đã là tiện nghi nàng.

Hai người thật vất vả làm ấm lại không khí lập tức lại lạnh như băng.

Triệu Thủy Sinh cũng hối hận đòi mạng, hắn làm sao lại muốn hỏi vấn đề này?

Hắn cũng nghĩ đến Lý ma ma chết.

Lúc ấy đang bị phụ thân Hoàng Hậu làm tức giận quá sức, cho nên khi trở lại hậu cung, nghe thấy chuyện này, còn cảm thấy không sao cả.

Bất quá là một hạ nhân, đã làm sai chuyện thì phải chịu trừng phạt. Huống chi, cũng có thể làm Hoàng Hậu khổ sở, sự tức giận do phụ thân Hoàng Hậu gây ra cũng được xả bớt.

Nhưng hiện giờ suy nghĩ một chút, hắn có phải thật sự quá dung túng Yến Quý Phi hay không?

Ở nơi này sống nương tựa lẫn nhau qua ngày, bản thân hắn cũng tỉnh lại, có một số việc nếu nói ra, có phải sẽ càng tốt hơn không, mà không phải là giận dỗi làm cho sự tình càng không thể vãn hồi.

Vốn dĩ đã nghĩ kỹ, coi như mệnh của mình đã đủ bồi thường cho Hoàng Hậu, nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn không phải như vậy.

“Thực xin lỗi.” Triệu Thủy Sinh thở dài.

Thực xin lỗi? Lý Lê Hoa rất muốn cười. Người này còn sẽ nói thực xin lỗi?

“Triệu Thủy Sinh không có gì để thực xin lỗi Lý Lê Hoa, thù đời trước, ta đều đã báo, cho nên đừng nói thực xin lỗi gì cả. Ta chỉ là nghĩ, từ nhỏ mẫu thân ta đã qua đời, Lý ma ma tuy rằng chỉ là nhũ mẫu của ta, nhưng tình cảm thì cũng không khác gì mẫu thân của ta lắm. Điểm này, Yến Quý Phi nhìn ra được, cho nên mới nghĩ xuống tay từ Lý ma ma, muốn cho ta tự loạn trận tuyến đầu. Quả nhiên lúc trước ta đại náo một hồi, khi đó Hoàng Thượng khẳng định rất chán ghét ta đi. Bất quá ta đã không để bụng. Tâm một người đã lệch về một bên, thế nào cũng sẽ thiên vị. Hoàng Thượng thích Yến Quý Phi, cho nên cảm thấy nàng làm gì cũng là đúng, mà ta, chỉ là Hoàng Hậu đáng giận chiếm bảo tọa người khác, phụ thân ta, đối với Hoàng Thượng mà nói, cũng là người áp chế Hoàng Thượng.” Lý Lê Hoa hít sâu một hơi, “Ta nghĩ, giữa chúng ta có quá nhiều quá khứ không thoải mái, ở bên nhau cũng không có ý nghĩa gì, chờ mọi người đều có đường kiếm sống, vẫn nên từng người tách ra đi.”

Vốn dĩ nghĩ, hai người chắp vá sống qua ngày, nhưng hôm nay nhắc tới Lý ma ma, trong lòng nàng không biết là cảm giác gì.

Cho dù nàng thực xin lỗi thân thể này của Lý Lê Hoa thì nàng cũng không thể miễn cưỡng chính mình, bản thân nàng chính là người ích kỷ.

“Hoàng Hậu, ngươi còn nhớ rõ hay không, lúc Thái Tử mười tuổi ngươi về nhà mẹ đẻ thăm viếng?” Triệu Thủy Sinh đột nhiên hỏi.

“Ngươi nói chuyện này làm gì?” Lý Lê Hoa không muốn nhiều lời.

Chuyện năm đó, nàng tất nhiên nhớ rõ, số lần nàng về nhà thăm viếng không nhiều lắm, cho nên lần về nhà thăm viếng năm Thái Tử mười tuổi này, nàng nhớ rất rõ ràng.

“Phụ thân ngươi lại không ở nhà cả một ngày, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?” Triệu Thủy Sinh hỏi.

“Phụ thân là có quân vụ khẩn cấp, cho nên mới rời đi.” Lý Lê Hoa lập tức nói.

“Là có quân vụ khẩn cấp, bất quá lại là người hắn an bài ở cấm quân bị ta phát hiện, phụ thân ngươi muốn giết người diệt khẩu, cho nên mới không ở nhà.”

“Ngươi nói bậy!” Lý Lê Hoa nói: “Phụ thân ta sao có thể là người như vậy? Ông trung tâm nhất, chẳng qua, cho dù là như vậy, cũng là vì sợ địa vị của ta và Thái Tử khó giữ được, cho nên mới làm như vậy, đây đều là vì ngươi khinh người quá đáng, nếu không phải ngươi có ý muốn đổi Thái Tử, phụ thân ta sao phải làm vậy? Thái Tử từ nhỏ đã học đạo làm vua, ngươi lại muốn phế nó đi, chẳng lẽ ngươi không biết một Thái Tử bị phế, kết cục của nó chỉ có thể là cái chết sao?”

“Ta chưa từng nói qua muốn phế Thái Tử, Yến Quý Phi căn bản không thể sinh con! Đây đều là ta ngầm làm, đến bây giờ ngươi còn không rõ? Ngươi cảm thấy ta muốn phế Thái Tử, là phụ thân ngươi nói cho ngươi! Ngươi chỉ nghe người nhà mẹ đẻ ngươi nói, cảm thấy ta sủng Yến Quý Phi, nếu ta thật sự sủng Yến Quý Phi, vì sao không cho nàng sinh con? Lúc phụ thân ngươi gả ngươi cho ta thì đã có dã tâm, muốn thay thế ta, Lý ma ma và người của phụ thân ngươi thường xuyên liên lạc, ta tự nhận là khinh thường nói dối người khác, trước kia ngươi vẫn luôn cảm thấy ta là người như vậy, vậy cứ xem như thế đi, không ngờ ngươi cuối cùng cùng ta đồng quy vu tận, lúc ban đầu khi ta tỉnh lại, thật muốn bóp chết ngươi, nhưng ta từng nghĩ, ngươi không tin ta, nếu nói rõ ràng với ngươi, ngươi có phải sẽ không làm thế hay không? Bất quá cũng tốt, đến nơi này thì cứ ở nơi này, chúng ta không phải đã nói tốt, chuyện đời trước để nó qua đi sao? Sao ngươi lại cứ muốn đem ân oán đời trước liên lụy đến đời này, như vậy đối với ngươi và ta đều không công bằng.”

Ý trong lời của hắn là, đời trước bản thân mình bất quá là một quân cờ, là quân cờ phụ thân an bài ở bên cạnh hắn, khi nào muốn bỏ thì bỏ.

Không có khả năng! Không phải như thế!

Nhưng, người này đã nói người như hắn khinh thường nói dối. Chẳng lẽ nàng lại hỏi, vì sao lúc ấy không nói cho nàng?

Nhưng lúc ấy nói cho nàng, nàng cũng cảm thấy là vì hắn sủng ái Yến Quý Phi, cho nên mới chửi bới phụ thân nàng, dù sao hắn nhìn phụ thân mình không vừa mắt.

Yến Quý Phi chưa từng mang thai, quả nhiên là không thể sinh dục sao?

Một người nam nhân, không cho một nữ nhân sinh con, đó là có ý gì?

Phụ thân nàng và Hoàng Thượng là đối lập, nhưng nàng vẫn sinh Thái Tử, nếu dựa theo cách làm an toàn nhất, chính là cũng làm nàng không thể sinh, nhưng nàng không chỉ sinh, còn sinh nhi tử.

Lý Lê Hoa cảm thấy đầu đau lợi hại, rốt cuộc ai là thật, ai là giả? Nàng rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Mà Lý ma ma thương yêu mình nhất, hóa ra cũng chỉ là một gian tế phụ thân an bài ở bên cạnh mình?

Ha ha, đời trước nàng thật sự sống quá thất bại, thật là quá thất bại!

“Thục Trinh, ngươi làm sao vậy? Mau tỉnh táo chút!” Triệu Thủy Sinh nhìn thần sắc Lý Lê Hoa không đúng, vội lại gần đỡ lấy nàng.

“Không có việc gì, ta không thể ngất xỉu, xem bệnh cũng cần tiền.” Lúc này, Lý Lê Hoa còn nghĩ thầm đến việc này, nàng rốt cuộc là rộng rãi, hay là bụng dạ hẹp hòi đây.

Cho dù nói không hôn mê, nhưng lại không khống chế được, hôn mê bất tỉnh.

Chờ nàng tỉnh lại, đã ở trên giường, Triệu Thủy Sinh đang sắc thuốc ở cửa. Nàng cố gắng bò dậy, đứng ở cửa.

“Đại phu nói ngươi cần nghỉ ngơi, mau về giường đi.” Triệu Thủy Sinh vội nói.

“Về sau, chúng ta không bao giờ đề cập đến những chuyện không thoải mái này, được không?” Lý Lê Hoa vẫn luôn gặp ác mộng, mơ thấy phụ thân và ca ca, bọn họ đều cười nhạo mình, nói nàng là phế vật, sao không giết chết Hoàng Thượng, lại mơ thấy Hoàng Thượng ôm Yến Quý Phi, cười lạnh nói mình có mắt không tròng, rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả? Nàng đã sớm hồ đồ, có một số việc, nhớ tới dấu vết để lại, cho dù không muốn thừa nhận, sự thật cũng tồn tại.

Nàng không muốn suy nghĩ phụ thân và ca ca có phải thật sự muốn tạo phản hay không, mình có phải thật sự chỉ một quân cờ hay không.

Hiện tại, những người có ân oán đều đã không còn tồn tại nữa, nàng, Hoàng Thượng, phụ thân, ca ca, Yến Quý Phi, đều thành người chết.

Trong lúc nhất thời yếu ớt, làm Lý Lê Hoa nói ra lời kia.

“Được.” Triệu Thủy Sinh nhẹ nhàng nói.

“Ân oán đời trước của chúng ta đã kết thúc, đời này chúng ta sống thật tốt!” Triệu Thủy Sinh nắm chặt tay Lý Lê Hoa.

Đúng vậy, đều đã kết thúc!

Nàng cũng nghĩ đến chuyện giết Sở Tuyên đời trước.

“Lúc trước, ta cũng thiếu ngươi một lời xin lỗi, đã kéo ngươi tới nơi này.” Lý Lê Hoa nói.

“Không cần phải nói thực xin lỗi, ngươi trọng tình thân, ta giết phụ thân ngươi và ca ca, ngươi giết ta, còn đền cả mạng mình vào, mặc kệ là nguyên nhân gì, đều đã huề nhau. Nếu thật sự cảm thấy áy náy, vậy đời này chúng ta càng phải sống thật tốt, cũng đền bù tiếc nuối của chúng ta đời trước.”

Nghiêm khắc mà nói, hắn cũng có rất nhiều sai lầm, quá kiêu ngạo, cảm thấy không cần giải thích gì với người khác, chỉ cần mình làm tốt mọi chuyện là được, người khác không lý giải được, không hiểu, lại có sao đâu? Dù sao cuối cùng kết quả vẫn tốt là được.

Ai biết cuối cùng thành như vậy.

“Có lẽ ông trời cảm thấy chúng ta đời trước đều cao cao tại thượng, cho nên làm chúng ta đời này trải qua loại phố phường sinh hoạt này, cũng thực không tồi. Đều nói mỗi một đời người khác biệt, chúng ta chỉ là đã quên uống canh Mạnh bà. Cứ sống tốt thôi.”

“Được!” Lý Lê Hoa gật đầu, lúc này, tâm tình nặng nề của nàng gần như đã biến mất, nàng hiện tại cũng chỉ là Lý Lê Hoa.

“Đúng rồi, chăn này là ngươi đi mua?” Trên giường bày đồ vật, vừa thấy đã biết là đồ mới, nàng thích sạch sẽ, nên rất hợp ý nàng, “Phải tốn không ít tiền đi, ta xem bệnh dùng bao nhiêu tiền?”

Mới kiếm lời không có bao nhiêu, nếu vì xem bệnh dùng hết, nàng thật phải hối hận đến chết!

“Không có xài bao nhiêu tiền, đại phu nói ngươi ngủ một giấc lại uống một lượt thuốc này là được, tiền còn mấy trăm văn, đủ chúng ta dùng một đoạn thời gian.”

Sinh hoạt ở nhà, làm sao không cần tiêu tiền, cho dù ăn uống cũng cần lấy tiền đi mua.

“Nếu không, ta nhìn xem có trồng được rau không, chúng ta cuốc một miếng đất trong viện, trồng một ít?” Lý Lê Hoa gian nan nói.

Thật sự là, nghe nói sau khi trồng rau còn phải bón phân. Nàng thích sạch sẽ, những phân bón đó, nàng ngửi thì không thoải mái.

Lúc còn ở Triệu gia, bắt nàng cho heo ăn, nàng nhìn phân heo thì cảm thấy ghê tởm, tuy rằng thân thể là Lý Lê Hoa, nhưng trong xương cốt là Lý Thục Trinh kia, sao có thể nguyện ý nhìn mấy thứ này?

Nàng nghĩ, sau khi trồng rau, thì tưới nước cho tốt, như vậy chắc có thể.

Về phần nuôi gà, nghĩ đến phân gà, nàng lại không thoải mái.

Nhưng thân thể này của bọn họ, mỗi ngày ăn trứng gà mới là rất cần thiết.

“Lại nuôi mấy con gà?”

“Đều có thể.” Hắn tận hết khả năng làm Triệu Thủy Sinh, “Dù sao thời gian cũng nhiều, chúng ta chậm rãi đặt mua.”

Triệu Thủy Sinh chỉ là một thôn phu, nên làm gì thì phải làm gì.

“Bất quá, ta nghĩ, chúng ta nên trở về Triệu Gia Trang một chuyến.” Có chút bọc mưng mủ, đã sớm nên loại bỏ.

“Đúng vậy, cần phải trở về.” Lý Lê Hoa gật đầu, phòng ở đã thuê tốt, cho dù bị đuổi ra khỏi nhà, cũng không sợ.