Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

Chương 59: Thi hương




Editor: Masha

Triệu Thủy Sinh lấy giấy chứng nhận đi thi hương từ huyện học, lần này huyện của họ tổng cộng có 21 tú tài đi tỉnh thành tham gia thi hương. Điểm tốt khi đến huyện học là không cần tự tìm người tiến cử.

Thi hương cử hành vào tám tháng, phải thi ba vòng, mỗi vòng phải thi ba ngày, thi xong một vòng nghỉ ngơi một ngày, lại thi tiếp.

Rất giống với Đại Hạ. Mà quan chủ khảo cũng phân ra hai vị chính phó, vẫn do Hoàng Thượng khâm định.

Hết tháng giêng cũng không có không khí khẩn trương, dù sao tháng tám mới khảo.

Chẳng qua ngay cả lão Triệu cũng rất quan tâm chuyện này, thường thường lại đây nhìn xem Triệu Thủy Sinh chuẩn bị thế nào.

Triệu Thủy Sinh cơ bản không có tình cảm gì với lão Triệu, chẳng qua là quan hệ phụ tử trên danh nghĩa, nên hiếu thuận hắn cũng đã làm, không nên, hắn cũng sẽ không đi làm.

Hắn chuẩn bị thi đậu cử nhân, sau đó cất lại nhà cũ của mình ở Triệu Gia Trang, để lão Triệu ở, rốt cuộc hắn là cử nhân, còn để cha ruột ở căn nhà cũ sẽ bị người lên án, hắn cần phải làm không có tì vết gì.

Đương nhiên, lão Triệu muốn ở cùng ai thì hắn mặc kệ, nhà cửa khế đất ở trong tay hắn, hơn nữa một gian nhà ở nông thôn, hắn cũng không để vào mắt.

Nếu có thể sử dụng căn nhà nhỏ này làm mọi người đều sống yên ổn, hắn không hề ngại.

Cho dù chán ghét những thân thích này, nhưng từ huyết thống mà nói, những người này là chí thân của Triệu Thủy Sinh.

Nếu hắn chỉ lo cho bản thân sống tốt, mà để các huynh đệ sống quá kém, về sau làm quan cũng sẽ bị nắm điểm yếu.

Cho nên, bỏ ra một chút ích lợi trong tay cũng là điều hiển nhiên.

“Cha, cha muốn đi xa nhà đúng không?” Sở Sở ngây ngô hỏi Triệu Thủy Sinh.

Triệu Thủy Sinh bế nữ nhi lên, cười hỏi: “Con làm sao biết được?”

“Tổ phụ không phải thường xuyên hỏi cha khi nào xuất phát sao?” Sở Sở nói.

Ngay cả bé con Sở Sở cũng biết, lão Triệu thường xuyên lại đây hỏi chuyện.

“Cha muốn đi xa nhà, bất quá không phải hiện tại, cho dù cha đi ra ngoài, cũng rất nhanh sẽ trở về, đến lúc đó cha mua đồ ăn ngon cho Sở Sở, được không?” Triệu Thủy Sinh cười nói.

Sở Sở nghĩ nghĩ, “Không cần quá nhiều đâu, hiện tại con quá béo.”

Một câu làm Lý Lê Hoa làm tức cười, không biết khi nào, nha đầu Sở Sở này cảm thấy mình lớn lên béo, khoảng thời gian trước, còn muốn ăn ít cơm, chỉ là không cưỡng nổi mỹ thực dụ dỗ, vẫn là ăn xong rồi.

Ăn xong rồi lại hối hận, bé con còn nhỏ như vậy, bụ bẫm càng dễ thương, vì sao cứ cảm thấy quá béo?

“Nói bậy! Ai nói Sở Sở chúng ta béo? Con như vậy là vừa đúng, chờ con trưởng thành, sẽ gầy đi. Không tin con hỏi nương con, khi nàng còn nhỏ chính là như vậy.”

Mắt to của Sở Sở liền nhìn qua phía Lý Lê Hoa, Lý Lê Hoa nhanh chóng nói: “Đúng vậy, cha con nói rất đúng.”

“Dạ, vậy con sẽ ăn nhiều một chút.” Nhưng mà, “Cha, nương, hai người từ nhỏ đã biết nhau ạ.”

Bằng không sao cha lại biết khi nương còn nhỏ như thế nào?

Hai người lớn đành phải thừa nhận bọn họ khi còn nhỏ đã nhận thức, kỳ thật căn bản họ không quen biết nhau, chỉ có thể nói, nhận thức hai đời cũng miễn cưỡng xem như vậy đi.

Sở Sở tuy rằng nhỏ, nhưng lại rất nghe lời, Lý Lê Hoa mang theo bé giảm không ít chuyện.

Tuy rằng điều kiện trong nhà tốt hơn ở nông thôn rất nhiều, nhưng mỗi lần đi nông thôn, bé cũng không có biểu hiện nũng nịu, ngoại trừ việc không muốn đại bá mẫu đút đồ ăn cho bé. Lý Lê Hoa nghĩ, không phải thời điểm bé ở trong bụng mình đã như vậy chứ, lần đó vì Hà Thúy Cô gắp đồ ăn cho nàng, nàng đột nhiên liền phun ra, nói không chừng thật đúng là do chuyện lần đó.

Mắt thấy ngày càng gần lúc Triệu Thủy Sinh phải đi tỉnh thành, Lý Lê Hoa cũng nắm chặt thời gian thu thập đồ vật cho hắn.

Năm trước, bọn họ đã mua một nam hài, làm thư đồng kiêm gã sai vặt cho Triệu Thủy Sinh, đặt tên là Vĩnh An.

Thu thập tốt đồ đạc, Lý Lê Hoa còn dặn dò Vĩnh An mấy lần, bảo nó phải chăm sóc tốt cho lão gia.

Vĩnh An đừng nhìn mới 11-12 tuổi, nhưng người thực cơ linh, đem những gì Lý Lê Hoa nói đều ghi tạc trong đầu.

Cứ như vậy, tuần nọ vào tháng bảy, Triệu Thủy Sinh mang theo Vĩnh An xuất phát đi tỉnh thành.

Thi hương vào tuần đầu tháng tám, cho nên nói, Triệu Thủy Sinh không về kịp Tết Trung Thu.

Vì thế Tết Trung Thu năm nay, Lý Lê Hoa không chuẩn bị làm lớn, chỉ nàng với Sở Sở, ngoài ra còn thêm mấy hạ nhân cùng nhau trải qua.

Trương Vân Nhi cũng vừa mới có thai, cho nên nói với Triệu Gia Trang bên kia nói, năm nay không về đón tết cùng. Mà Lý Lê Hoa càng không cần đi qua, rốt cuộc Triệu Thủy Sinh không ở đây, nàng đi qua làm gì?

Lão Triệu thật ra cảm thấy đáng tiếc, bất quá Hà Thúy Cô lại cảm thấy rất hài lòng, bởi vì năm nay là đến phiên bọn họ nấu cơm, hai nhà đều không tới, vừa lúc tiết kiệm cho bọn hắn.

Lại nói Triệu Thủy Sinh, hắn mang theo thư đồng đi mấy ngày đã đến tỉnh thành, trước kia khi viện thí hắn đã từng tới đây, cho nên quen cửa quen nẻo.

Hơn nữa có thân phận tú tài, cho nên rất nhanh tìm được phòng tốt, chỉ còn chờ thi hương bắt đầu.

Đương nhiên, đoàn người đồng hành cũng không ít, đều là học sinh huyện học, đều nhận thức và quen thuộc lẫn nhau.

Chẳng qua, bởi vì lần đầu tới, cho nên có vài người động tâm tư, muốn tìm một tìm chỗ phong lưu kiến thức thêm.

Văn nhân đến thanh lâu, cũng là thuộc về chuyện phong nhã. Căn bản không có người nói gì.

Triệu Thủy Sinh cũng cùng đi, chẳng qua chỉ uống rượu nói chuyện phiếm, rốt cuộc không thể không hòa hợp, nhưng chân chính ngủ lại cũng không có mấy người.

Về sau ở trong quan trường, chuyện này không hiếm thấy, Triệu Thủy Sinh thật ra không luống cuống chút nào. Rốt cuộc đời trước hắn đã thấy nhiều.

Rất nhiều người thích đàm luận sự tình ở nơi phong lưu, lúc trước hắn cũng thiết đặt mật thám trong hoa lâu, đã biết rất nhiều bí mật của đại thần. Chẳng qua những đại thần này cũng không biết thôi.

Đi một hai lần, Triệu Thủy Sinh cũng không đi trộn lẫn nữa, rốt cuộc mục đích chân chính là vì khảo thí, mà không phải mỗi ngày sống mơ mơ màng màng.

Huống chi, chi phí đến hoa lâu cũng không phải người bình thường có thể duy trì.

“Triệu huynh, có coi trọng hoa nương nào không, không bằng chờ khảo thí xong, huynh đỗ cao thì có thể mang về một người.” Người này là Trần tú tài, làm người tương đối phong lưu, lưu luyến thật nhiều ngày ở nơi phồn hoa.

Trong nhà trừ bỏ chính thê, còn có vài phòng tiểu thiếp, bất quá hoa ở nhà không có mùi hương của hoa dại, đi tới tỉnh thành nơi phồn hoa này, hắn có chút vui đến quên cả trời đất.

Hắn tính toán sau khi thi xong, mang một hoa nương trở về làm tiểu thiếp, còn khuyến khích người khác cũng làm như hắn, như vậy mới xứng với truyền tụng danh sĩ tự phong lưu.

Triệu Thủy Sinh cười nói: “Kỹ nữ vô tình, hà tất mang về chọc phiền toái trong nhà?”

Trần tú tài cười ha ha: “Ai thật tình với kỹ nữ đâu, bất quá là mới mẻ mấy ngày, không thích thì đặt ở hậu viện, thích thì trêu đùa, Triệu huynh thật biết nói đùa.”

“Huynh không phải là sợ vợ chứ.” Theo hắn biết, Triệu tú tài một thiếp thất cũng không có.

Triệu Thủy Sinh nói: “Trần huynh, huynh không bằng đọc sách thêm một lần đi.”

“Chớ, chớ! Hiện tại ta đọc sách liền đau đầu, vẫn là thôi đi.”

“Vậy không bằng huynh khảo ta?” Triệu Thủy Sinh đề nghị.

Trần tú tài nhanh chóng lấy lý do đau đầu chạy mất, nói giỡn sao, hắn không muốn đọc sách, càng không cần nói đến khảo nội dung trong sách cho người ta, Triệu huynh này thật là không thú vị, vẫn nên tìm người cùng chung chí hướng thôi.

Đại bộ phận người đối với cách làm của Trần tú tài không cho là đúng, cũng rất chướng mắt, đặc biệt là những thư sinh nghèo trông cậy vào lần này có thể trúng cử, quang tông diệu tổ.

Bởi vì theo quan trường mà nói, thi đậu cử nhân liền có thể làm quan, chẳng qua là chức quan rất nhỏ, rốt cuộc còn có tiến sĩ lão gia chờ làm quan đó.

Cho nên nếu ai thi đậu cử nhân, năm thứ hai sẽ chuẩn bị đi kinh thành tham gia thi hội.

Đã kìm nén một mạch, ban đầu thả lỏng một chút, nhưng kiến thức thêm vẫn nên, miễn cho tới rồi kinh thành thành đồ nhà quê, tay chân luống cuống

Nhưng chân chính có ai đem những hoa nương này để vào mắt đâu? Nếu khảo trúng, dạng mỹ nhân gì không có? Một hai phải lấy từ loại địa phương kia?

Trần tú tài không thấy rõ chủ yếu và thứ yếu, nhưng không đại biểu người khác cũng không hiểu.

Trần tú tài có thể không cố kỵ chỗ nào như vậy, là bởi vì nhà hắn rất có tiền, thi đậu tú tài, người nhà hắn cũng đã thực vừa lòng.

Cứ như vậy, vào ngày sáu tháng tám, giám khảo tiến vào trường thi không hề bước ra, sáng sớm ngày mồng tám tháng tám, nhóm tú tài mang theo tráp đựng, quần áo, điểm danh, soát người sau đó theo thứ tự tiến vào hào phòng đã đánh số. Chờ tất cả thí sinh đều vào trường thi, sẽ nã pháo niêm phong cửa, khảo thí vòng đầu bắt đầu, ba ngày không được ra.

Triệu Thủy Sinh âm thầm may mắn hắn không bị phân đến xú hào.

Cái gọi là xú hào, là một loạt hào phòng ở gần một hai gian phòng trống trở thành là nhà vệ sinh lâm thời. Ở gần mấy phòng trống này, bởi vì mùi khó ngửi, cho nên gọi là xú hào, suy nghĩ thử, khảo ba vòng, mỗi vòng ba ngày, tổng cộng chín ngày, đều phải ngửi cái mùi này, làm sao mà chịu nổi. Ăn cơm cũng ăn không vào.

Triệu Thủy Sinh lại thích sạch sẽ, cho nên hắn mới hô may mắn trong lòng.

Thật bắt hắn ngồi trong xú hào chịu đựng chín ngày, nói không chừng hắn không kiên trì nổi nữa.

Mà Trần tú tài chính là kẻ gặp xui xẻo kia, hắn bị phân tới xú hào, hun đến mức hắn muốn hôn mê. Vốn dĩ nghĩ trực tiếp nộp bài thi trước tiên là được, nhưng nghĩ cha nhà mình giáo huấn, nếu hắn giao bài thi trước tiên, bị cha hắn biết, khẳng định muốn đánh gãy chân hắn!

Rốt cuộc thi hương ba năm mới có một lần.

Cho nên sau khi qua chín ngày, Trần tú tài trực tiếp gầy đi một vòng, quả thực không nhận ra hắn nữa. Tú tài cùng huyện biết hắn bị phân xú hào, cũng đồng thời hô may mắn ở trong lòng, đương nhiên, chính yếu là hy vọng lần này mình được thông qua, bằng không ba năm sau khảo, vạn nhất cũng bị phân vào xú hào? Vậy chẳng phải xui xẻo tột đỉnh sao?