Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

Chương 5: Hai bàn tay trắng




Editor: Masha

Lý Thục Trinh nghe Sở Tuyên nói xong, thầm nghĩ, người này thật đúng là nhân dịp suy sút suy nghĩ không ít chuyện, ngay cả việc ngầm kiếm tiền cũng nghĩ tới. Nàng cũng nghĩ tới  việc ngầm kiếm tiền. Đời trước là phu nhân cao quý, y phục tới duỗi tay cơm tới há miệng, từ khi sinh ra nàng đã không cần nhọc lòng chuyện tiền bạc, hằng ngày cẩm y ngọc thực, về sau thành Hoàng Hậu thì càng không cần phải nói, tuy rằng quan hệ với Hoàng Thượng về sau chẳng ra gì, nhưng chi phí ăn mặc ở, nàng tuyệt đối không kém ai, rốt cuộc hậu cung do nàng quản, Yến Quý Phi dù được sủng ái, cũng không quản hậu cung.

Kiếp trước dùng cũng là đồ vật tốt nhất, nhưng hiện tại muốn kiếm tiền, nàng suy nghĩ rất lâu, cũng chỉ có nữ hồng là dùng được, phải nói là dùng rất tốt.

Khi còn ở trong khuê phòng, trong nhà thỉnh cho nàng sư phó nữ hồng là tú nương nổi danh Đại Hạ, tay nghề nữ hồng, tuyệt đối là nhất đẳng.

Cho nên tay nghề nữ hồng của Lý Thục Trinh rất tốt. Chỉ là về sau thành Hoàng Hậu thì rất ít khi động vào kim chỉ.

Hiện tại vẫn có thể lấy ra dùng.

Chỉ là, thêu ra thành phẩm cũng cần tiền vốn, trước kia sư phó nghe nữ hồng nói, càng là nguyên liệu quý trọng, thành phẩm thêu ra càng đáng giá. Đương nhiên, hơn nữa tú kỹ tốt, còn có thể nâng giá vùn vụt.

Cũng không biết nơi này có tú trang không, nếu có tú trang, có thể đi lãnh chút nguyên liệu trở về làm, tích cóp đủ tiền vốn thì tự mình mua nguyên liệu làm, như vậy mới có thể kiếm tiền nhiều hơn, bằng không chỉ có thể nhận tiền công.

“Cho dù ngươi muốn hòa li, thì cũng nên chờ có tiền lại nói, không phải sao? Ngươi có tiền, cho dù về nhà mẹ đẻ, bọn họ cũng sẽ không nói gì ngươi.” Người đều rất hiện thực, ai vui khi dưỡng một người ăn không uống không?

Cũng đúng, đầu tiên cần kiếm chút tiền phòng thân, nếu hiện tại hòa li, bị người dùng ánh mắt khác thường nhìn, cho dù muốn kiếm tiền cũng rất khó.

“Cũng được, hiện tại chúng ta xem nhau như lão hữu ở cùng vậy.” Lão hữu từ dị thế tới.

Lại trở thành vợ chồng với người này, hiện tại nàng thật không hứng thú, người nào cũng sẽ một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thường, là hai người đã từng tổn thương lẫn nhau, trước mắt loại phương thức ở chung này mới tương đối ôn hòa.

Lý gia thôn cách Triệu Gia Trang mấy chục dặm, bọn họ hai người đi nửa ngày mới đến, nếu có xe ngựa thì tốt quá, sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Thôi, đừng nghĩ đến chuyện tốt như vậy, hiện tại ngay cả xe bò còn không có nói gì đến xe ngựa.

“Lê Hoa, sao ngươi lại đi cùng cô gia về nhà vào lúc này?” Không phải năm mới cũng không phải ngày tết gì, “Không phải ngươi cãi nhau với nhà chồng đấy chứ.”

Có cô gia đi theo, không giống như bực bội với cô gia rồi trở về.

Cha Lý Lê Hoa là một lão đồng sinh, khảo cả đời, cũng không thi đậu tú tài, lăn lộn trong nhà quá sức, cứ như vậy mãi, nói chuyện vẫn luôn cổ hủ, nghĩ mình là người đọc sách tự cho mình là đúng, năm đó, Lý Lê Hoa đính hôn với Triệu Thủy Sinh, Lý phụ liền ghét bỏ Triệu Thủy Sinh không phải người đọc sách, rất chướng mắt, bất quá cuối cùng nương Lê Hoa đồng ý, Lý Lê Hoa mới được gả qua.

Lý Lê Hoa còn có một ca ca Lý Hạch Đào, sớm đã cưới vợ, hiện giờ đã có một trai một gái, vì chỉ có một nhi tử, cho nên ở Lý gia không có chuyện phân gia, mọi người đều ở cùng một chỗ.

Tức phụ Lý Hạch Đào là Trần Thủy Liên, vừa thấy Lý Lê Hoa và cô gia trở lại, trên tay không mang theo thừ gì, mặt liền dài ra.

“Cô cô có mang đồ ăn ngon gì cho chúng ta không?” Nhi tử và nhi nữ của Lý Hạch Đào chạy tới hỏi.

A, thật sự không có, trước kia nàng đều bảo tổng quản thái giám ban thưởng cho người khác, ngày lễ ngày tết, hoặc là muốn trấn an đại thần, hoặc là nhà ai có sinh nhật, tặng đồ cho bọn họ cũng là một loại vinh quang.

Hiện tại bị tiểu hài tử hỏi như vậy, thật sự xấu hổ.

Triệu Thủy Sinh vội nói: “A Thạch, cầm, tự đi mua đồ đi nhé.”

Triệu Thủy Sinh đưa ra một văn tiền không biết từ nơi nào, trực tiếp cho A Thạch, A Thạch là tiểu hài nhi mới năm sáu tuổi, nhận tiền liền cao hứng.

Sắc mặt Trần Thủy Liên mới đẹp hơn chút.

Chờ vào phòng, phát hiện Lý phụ ngồi vững vàng ở đó, tuy rằng không muốn tùy tiện kêu người là cha, nhưng tình thế mạnh hơn người, “Cha, chúng ta đã trở lại.”

Bắt Triệu Thủy Sinh kêu thật là làm khó hắn, “Nhạc phụ đại nhân, chúng ta làm phiền.”

Triệu Thủy Sinh này ra vẻ nho nhã, nhưng sắc mặt Lý phụ tốt lên chút, ông ta tự xưng là người đọc sách, cho dù là một lão đồng sinh, cũng mạnh hơn người thường, nhà ai muốn viết thư, hoặc là ghi sổ, còn có thời điểm cuối năm muốn viết câu đối, người trong thôn đều tìm ông ta hỗ trợ, đương nhiên, người ta cũng sẽ đưa lại một ít đồ ăn hay đồ dùng thường ngày.

Người đọc sách mặc kệ là giai đoạn nào cũng tương đối được người tôn trọng.

Lý phụ xoa xoa chòm râu của mình, trực tiếp hỏi: “Các ngươi sao lại trở về?”

Lý Hạch Đào nói: “Cha, muội muội và muội phu nhớ các người nên đã trở lại.”

Trần Thủy Liên ngầm nhéo eo thịt của Lý Hạch Đào, gã khờ này, Lê Hoa cầm theo bọc vải trở về, khẳng định là muốn ở một đoạn thời gian, ăn ăn uống uống không mất tiền, mà cho dù không mất tiền đi nữa, cũng tốn lương thực đó, còn là hai người, nam nhân ăn còn nhiều hơn nữ nhân rất nhiều.

Xem tình huống này, không phải là nháo tách ra với người Triệu gia đấy chứ, thời gian ở càng dài, ả càng không vui bị người chiếm tiện nghi như vậy.

Trần Thủy Liên ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Muội muội, thăm người thân thì thăm người thôi, làm gì còn mang theo bọc lớn như vậy, không phải là muốn ở lâu dài ở chỗ này đi, khó mà làm vậy nha, tục ngữ nói, con gái gả chồng như bát nước đổ đi, luôn ở nhà mẹ đẻ thì sẽ xảy ra chuyện gì? Chất nữ nhi của ngươi cũng phải trưởng thành, truyền ra, về sau không thề nào tốt với nàng, ta muốn nói, muội tử ngươi  và muội phu vẫn nên trở về đi, người một nhà sao có thể khó nói với nhau được, ngươi nếu không dám, tẩu tử ta tự mình đưa ngươi trở về, ngươi xem như thế nào?”

Lời này của Trần Thủy Liên thật là, Tú nhi chất nữ nhi của Lê Hoa, năm nay mới hai tuổi sao có thể bị ảnh hưởng được?

Lý Hạch Đào vội nói: “Sao ngươi lại nói như vậy?”

“Ta nói như thế nào, ta nói chẳng lẽ không phải đạo lý bình thường sao? Lê Hoa, ngươi cũng biết, tình huống nhà của chúng ta là tình huống gì, lương thực của vụ thu hoạch năm  nay, giao nộp thuế xong, còn chưa đủ chúng ta một nhà mấy người, chúng ta đang muốn tìm biện pháp, đổi chút ít lương thực phụ, như vậy mới không đói bụng, nếu có nhiều, ngươi thích ở bao lâu thì ở, chẳng sợ muội phu cùng ở cũng có thể, nhưng mà, ai kêu chúng ta người nghèo chí đoản, ca ca ngươi không muốn làm ác nhân, ta đây liền đi làm, ta phải vì A Thạch và Tú nhi suy nghĩ, ngươi làm cô cô, cũng không thể nhìn cháu trai cháu gái ngươi ăn không đủ no chứ. Ngươi nếu ở chỗ này một hai ngày, tẩu tử ta hoan nghênh, nhưng nếu ngươi ở thời gian dài, vậy đến lúc đó cũng đừng trách ta không hoà nhã. Ngươi chưa từng sinh con, không biết người làm mẹ vì con của mình chuyện gì cũng làm được.”

Lý Hạch Đào quát lớn nói: “Ngươi nói gì vậy, muội tử của ta, còn có muội phu, ta tự lo cho bọn họ, có gì là không thể? Ngươi nói nữa, cẩn thận ta đánh ngươi!”

“Được rồi, các ngươi đều đừng nói nữa, thật ra ta cảm thấy tức phụ Hạch Đào nói rất có đạo lý, Lê Hoa, nếu ngươi thật sự muốn ở nơi này lâu dài, ta làm cha sẽ không đồng ý. Xuất giá tòng phu, đây là đạo lý bất biến trăm ngàn năm qua, thánh nhân dạy rằng, bách thiện hiếu vi tiên, nếu thật sự có mâu thuẫn với nhà chồng, cũng không nên tức giận chạy về đây, như vậy thực không thỏa đáng, các ngươi nhanh trở về đi. Nơi này của cha không lưu ngươi.”

Nương Lê Hoa rất sốt ruột, nhưng trong nhà bà căn bản không có quyền lên tiếng.

Lý Thục Trinh không nghĩ tới nhà mẹ đẻ Lê Hoa lại là dạng này, trong ấn tượng, trước kia mỗi lần Lê Hoa trở về, này người của Lý gia đối với nàng cũng không tồi, chẳng lẽ chỉ vì mình mang theo bọc vải, tình thế khác biệt lớn như vậy?

Người ta đều đuổi người, còn ở nơi này làm gì?

Lý Thục Trinh và Sở Tuyên đều là người kiêu ngạo, bị người bắt ép như vậy, sao có thể ở lại nơi này?

Lập tức xoay người rời đi, lại còn đi rất nhanh.

Đây thật là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, nhà chồng nhà mẹ đẻ đều không dựa vào được, hiện tại trên người bọn họ thật đúng là một văn tiền còn không có, hai vợ chồng đều không có tiền riêng.

Không đúng, vừa rồi Triệu Thủy Sinh còn lấy ra một văn tiền, hắn không phải có tiền riêng đấy sao.

“Hiện tại trên người ngươi có bao nhiêu tiền?” Lý Lê Hoa hỏi. Còn việc hỏi hắn tiền từ đâu ra, xin lỗi, nàng không có rảnh rỗi.

“Còn có hai mươi văn, tiền này là của Triệu Thủy Sinh tích cóp từng văn một.” Tích cóp đã nhiều năm, mới được một chút như vậy. Ở dưới hoả nhãn kim tinh của Triệu bà tử, cũng thật không dễ dàng.

“Xem ra, đêm nay chỉ có thể ở tại miếu hoang.” Nàng nhớ rõ cách đó không xa có một cái miếu hoang, thật không nghĩ tới, không có thảm nhất, chỉ có thảm hại hơn. Hiện tại ngay cả nơi ở cũng không có.

Triệu Thủy Sinh khi còn là Sở Tuyên, cũng từng cải trang đi ra ngoài, khi đó ăn ngủ ngoài trời cũng có, bất quá đó là một loại tình thú, còn đây chính là thật sự phải ở thật phải sinh tồn.

Bất quá Triệu Thủy Sinh vẫn còn lịch duyệt hơn nữ tử trong khuê phòng đại môn không ra nhị môn không tới nhiều lắm.

“Hai mươi văn, chúng ta còn có thể đi trấn trên tìm khách điếm ở một đêm. Ở miếu hoang, tuy rằng không tốn tiền, nhưng lỡ sinh bệnh sẽ càng tốn tiền hơn nhiều.”

Lý Lê Hoa vừa nghe, lập tức đi theo Triệu Thủy Sinh, hiện tại không có thái y, sinh bệnh ngay cả đại phu cũng khinh thường thăm khám, nàng không muốn rơi vào hoàn cảnh đó đâu.

Bên này còn cách trấn trên một đoạn, cần phải chạy nhanh, bằng không trời tối thì không tốt.

“Lê Hoa!” Nương Lê Hoa đuổi theo đến đây, sau đó đưa cho Lê Hoa một thứ, “Cầm đi, nương cũng chỉ có thể cho con từng này, con đừng trách cha con, chúng ta qua ngày cũng không tốt lắm.”

Nương Lê Hoa cũng không đợi đến khi Lê Hoa phản ứng lại, đã chạy nhanh đi rồi.

Nàng nhìn đồ trong tay, là một cái bao khăn tay, mở ra, bên trong có mười văn tiền, Lê Hoa này, tốt xấu có mẹ là người thiệt tình yêu thương nàng.

Hai người trước khi trời tối chạy vào trong thị trấn.