Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

Chương 26: Đùa giỡn




Editor: Masha

“Chuyện này chưa biết rõ đầu đuôi, cũng không nên sốt ruột, miễn cho ngươi nghĩ sai, hay chuyện không phải như thế, không phải ngươi vô duyên vô cớ đắc tội người ta sao? Nếu không như vậy đi, ta quen biết vài người ở trấn trên, không bằng ta bảo những người này tra xét giúp ngươi, đến lúc đó nếu chuyện thật đúng như vậy, ngươi cũng hiểu rõ ngọn nguồn?”

“Vậy thật cám ơn biểu tỷ!” Hà Thúy Cô thích chiếm tiện nghi người khác, thấy có người thay mình đi làm, thật sự mở cờ trong bụng.

Hừ, chờ mình tìm được chứng cứ, Triệu Thủy Sinh không muốn trả tiền cũng phải trả. Dựa vào cái gì hắn có thể ăn ngon mặc đẹp, sống tốt như vậy, bọn họ phải chịu cực khổ như thế!

Thật ra hắn cũng có năng lực về phương diện kia ấy nhỉ!

“Đúng rồi, biểu tỷ, ngươi đột nhiên đối xử với ta tốt như vậy, ta còn hơi không quen.” Trương quả phụ đâu thể nào vô duyên vô cớ đối xử với ả tốt thế này?

Hà Thúy Cô phản ứng lại, hồ nghi nhìn Trương quả phụ.

Trương quả phụ vội cười nói: “Xem ngươi nói kìa, ta là biểu tỷ ngươi, lại nói, chuyện đầu năm Triệu Xuân Hoa tìm ta đánh nhau, ta nghe nói ngươi còn giúp ta nói chuyện, ngươi giúp đỡ ta như vậy, ta giúp lại ngươi cũng là đúng mà?”

Nghe cũng khá xuôi tai.

Xem như nàng ta còn có lương tâm, “Ta sẽ chờ tin của biểu tỷ, biểu tỷ định khi nào sẽ báo tin cho ta?”

Đòi tiền phải đòi lúc còn sớm, dây dưa dài dòng tiền sao thế nào đến tay được.

Triệu Thủy Sinh đi từ trong hiệu sách ra, đang nghĩ ngợi lung tung, không ngờ có người không cẩn thận va chạm vào hắn.

Hắn còn chẳng ngẩng đầu lên, nói một tiếng ‘ xin lỗi ’ thì tiếp tục đi về phía trước.

“Ngươi đứng lại!” Thanh âm của một nữ nhân vang lên sau lưng Triệu Thủy Sinh, còn rất nhanh vòng đến trước mặt hắn.

Triệu Thủy Sinh vừa thấy, hóa ra là nàng ta, nàng ta tới tìm mình làm gì? Chẳng lẽ nàng ta thật sự là Yến Quý Phi?

Triệu Thủy Sinh vội vàng phủ định, không thể nào. Lại nói, cho dù là đúng, hắn cũng sẽ không thừa nhận mình chính là Sở Tuyên.

“Đại tỷ, ngươi tìm ta có việc gì?” Triệu Thủy Sinh hỏi.

Một câu đại tỷ, làm Trương quả phụ tức giận đến muốn bốc khói, nàng ta già đến mức đó à?

Ở trong mắt nam nhân khác nàng ta luôn là một tiểu nương tử nũng nịu, vậy mà bị Triệu Thủy Sinh này gọi một tiếng đại tỷ!

“Ngươi kêu ai là đại tỷ? Kêu ai là đại tỷ hả?” Trương quả phụ tức giận đến mức dậm chân.

“Có việc thì mời nói, ta còn có việc.” Triệu Thủy Sinh giữ lễ, “Không có chuyện gì thì xin tránh ra.”

Sắc mặt Trương quả phụ biến đổi thành cười nói như hoa, “Ai nha, chúng ta không phải đã từng gặp sao? Ngươi đã quên à? Lại nói tiếp, chúng ta vẫn là thân thích đó, ta có một biểu muội, kêu là Hà Thúy Cô, chính là đại tẩu nhà ngươi, trước kia nhất định chúng ta đã từng gặp qua.”

Triệu Thủy Sinh trực tiếp chạy lấy người, Trương quả phụ xem nam nhân này chẳng nói chút phong tình nào, ngày thường nàng ta chỉ cần cười, đa số nam nhân xương cốt đều mềm nhũn.

Ai biết nam nhân này cứ thờ ơ như vậy?

Trương quả phụ bình sinh rất thích nam tử đẹp mắt, trong tay có chút tiền, nàng ta cũng tự mình hỏi thăm, biết hiện tại Triệu Thủy Sinh giúp hiệu sách chép sách, là người biết chữ.

Hà Thúy Cô đáng thương kia lại chẳng biết tí gì. Bất quá chuyện này đều tiện nghi cho nàng ta.

Thời điểm đầu năm mới, nàng ra đến nhà Hà Điền mắng chửi, trong lúc vô ý thấy được Triệu Thủy Sinh, trong lòng liền nhảy thình thịch, muốn dừng cũng không được.

Nhịn một đoạn thời gian thì không nhịn được nữa tìm tới nhà mẹ đẻ Hà Thúy Cô, cơ hội nàng chờ đã đến.

Nàng muốn nam nhân nào, rất ít người có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay nào.

Lợi dụng cơ hội tốt này, nếu nàng không bắt được Triệu Thủy Sinh thì đâu còn bản lĩnh nữa.

Người đọc sách vẫn luôn là người trong mộng của Trương quả phụ, lúc trước đi theo công tử nhà giàu, cũng là vì hắn có tài văn chương, không giống những hán tử thô lỗ ở nông thôn.

Dù sao, trong lòng Trương quả phụ đã động tâm tư, không dừng lại được.

“Nè, ngươi giả vờ cái gì chứ, ta nói thật với ngươi, lão nương cảm thấy ngươi là người không tầm thường, mới bắt chuyện với ngươi, ngươi đừng không biết điều. Cẩn thận lão nương nói toạc chuyện của ngươi ra ngoài!”

“Ngươi muốn bêu rếu chuyện gì của nam nhân ta ra ngoài vậy?” Lý Lê Hoa thấy Triệu Thủy Sinh đã nửa ngày còn chưa trở về, liền đi ra ngoài nhìn xem, có phải gặp chuyện gì hay không, kết quả nhìn thấy một nữ nhân ngăn trở Triệu Thủy Sinh, nhìn kỹ còn không phải là Trương quả phụ sao.

Lớn lên có hơi giống Yến Quý Phi.

Ai biết nữ nhân này còn dám nói lời uy hiếp, Lý Lê Hoa cười lạnh, nàng ta chỉ lớn lên giống Yến Quý Phi, cũng đâu phải người thật.

Trương quả phụ hoảng sợ, trong lòng nàng ta có tâm tư không thể cho ai biết, hiện tại chính chủ tới cửa, nàng ta có chút chột dạ.

Mà Triệu Thủy Sinh cũng hoảng sợ, sợ tức phụ của mình hiểu lầm, vội đi đến bên cạnh Lý Lê Hoa, nói: “Lê Hoa, ta đang đi trên đường, bị nữ nhân này ngăn cản, cũng không biết nàng ta muốn làm gì.”

Phải phủi sạch mới tốt, hắn xác thật là không hề làm gì mà. Không biết nữ nhân này phát điên kiểu gì, sao lại tìm tới hắn, chút nữa đã hiểu lầm nàng ta chính là Yến Quý Phi xuyên đến.

“Như vậy à, vậy chàng đi về trước, ta cũng muốn hỏi một chút, nữ nhân này ngăn cản nam nhân của người khác là muốn làm gì.”

Triệu Thủy Sinh vội lắc đầu, “Không được, nàng là một nữ nhân, nếu nữ nhân này chơi xấu, vậy sao nàng chống trả được? Ta muốn ở chỗ này, miễn cho nàng bị làm hại.”

“Chàng đánh thắng nàng ta?” Lý Lê Hoa trợn trắng mắt.

“Đánh không thắng cũng có thể giúp đỡ, vạn nhất nàng cần giúp đỡ thì sao.” Triệu Thủy Sinh hoàn toàn không cảm thấy một đại nam nhân như mình đánh không lại nữ nhân có gì là mất mặt, dù sao hắn đã bị đả kích đủ nhiều.

“Hai người các ngươi, liếc mắt đưa tình đủ chưa?” Trương quả phụ bên kia thật sự bị hai người này làm tức giận quá sức, đừng làm lơ nàng ta chứ.

“Chúng ta là vợ chồng, liếc mắt đưa tình có gì không đúng? Phạm vào vương pháp à?” Lý Lê Hoa kiêu ngạo nói: “Còn tốt hơn là ngươi muốn ve vãn hắn chứ.” Đừng tưởng rằng nàng không biết nữ nhân này có chủ ý gì, đôi mắt kai cứ dính chặt lên người Triệu Thủy Sinh, thật quá không biết xấu hổ.

Khuôn mặt này giống người đáng ghét, vì sao tính tình cũng làm người khác chán ghét như thế?

Thật là nữ nhân lả lơi ong bướm. Bất quá nàng cũng hoàn toàn yên tâm, nữ nhân thế này, Triệu Thủy Sinh mắt mù mới nhìn trúng nàng.

“Phi, ngươi đừng quá đắc ý, nam nhân này của ngươi không chừng đã ve vãn đưa tình với người khác, ta nhìn trúng hắn là phúc khí của hắn.”

Lúc này, Trương quả phụ cũng mặc kệ, nàng ta cũng chẳng có nhiều chiêu số, chỉ nghĩ ta không tốt, mọi người ai cũng đừng mong tốt.

Vợ chồng các ngươi không phải khoe ân ái sao, vậy cho các ngươi ‘ ân ái ’ đi.

“Ủa? Ý của ngươi là nói, nam nhân của ta cùng nữ nhân khác không sạch sẽ? Ta xem ngươi là không ăn được nho thì chê nho chua thôi.”

Triệu Thủy Sinh vội thề, hắn tuyệt đối không có chuyện mờ ám với nữ nhân khác, hoàn toàn là nữ nhân này nổi điên.

Triệu Thủy Sinh thật hận không thể tống Trương quả phụ làm loạn này đến tận chân trời.

“Nam nhân của ta ta còn không hiểu rõ sao! Ngươi dám nói hươu nói vượn?” Lý Lê Hoa túm lấy cổ áo Trương quả phụ, xách nàng ta lên.

Hai chân Trương quả phụ cách rời mặt đất, giãy giụa phản kháng.

Trương quả phụ vì muốn câu dẫn Triệu Thủy Sinh nên lựa chọn ngõ nhỏ này, thật đúng là không có người nào lui tới, cho nên hiện tại bị Lý Lê Hoa nắm xách lên, cũng không có người cứu nàng ta.

Trương quả phụ má ơi một tiếng ở trong lòng, nữ nhân này nhìn nhỏ yếu như vậy, sức lực lại thật lớn, một bàn tay đã có thể xách nàng ta lên, thật là đáng sợ. Nàng đụng phải cái xiên cứng rồi.

Trương quả phụ nghĩ, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt. Vội vàng cung khai Hà Thúy Cô ra hết, nói nàng ta chỉ nghe Hà Thúy Cô xúi giục, là Hà Thúy Cô muốn nàng ta hỗ trợ tra xét, “Thật không liên quan đến ta, ta cũng chỉ là niệm tình thân thích. Ngươi thả ta ra đi, là ta bị mỡ heo che tâm, cũng không dám nữa.”

Triệu Thủy Sinh nghe xong tức giận đến xanh mặt, mình thế mà bị hiểu lầm thành như vậy! Vậy không phải hắn là kẻ ăn cơm mềm [1] sao?

Quả thực là buồn cười!

“Trở về nói cho Hà Thúy Cô, muốn vớt tiền, cũng phải nhìn xem mình có bản lĩnh đó hay không! Còn dám nói loạn như vậy, đừng trách ta không màng tình cảm thân thích!”

Trương quả phụ vội vàng gật đầu, chỉ bằng bản lĩnh của nữ nhân này xách người ta lên dễ dàng như thế, cho dù Triệu Thủy Sinh thật muốn tìm nữ nhân khác hắn cũng không dám.

Bị nữ nhân khác dưỡng gì chứ, hoàn toàn là nói hươu nói vượn!

Trương quả phụ thật sâu cảm thấy mình bị Hà Thúy Cô lừa trắng, Hà Thúy Cô là tẩu tử Lý Lê Hoa, hai người sinh sống cạnh nhau đã nhiều năm, chẳng lẽ còn không biết Lý Lê Hoa có sức lực rất lớn?

Ả là cố ý lừa nàng ta đến nơi này, sau đó làm mình chịu thiệt.

Nhất thời, Trương quả phụ hận chết Hà Thúy Cô! Đều là ả ta lòng người không đủ rắn nuốt voi [2], mình phải chịu bị Hà Thúy Cô liên lụy.

Nàng ta chỉ lo oán trách Hà Thúy Cô, không hề trách chính bản thân đã đánh chủ ý lên người Triệu Thủy Sinh.

Trương quả phụ chạy trối chết. Hai người về tới nhà ở. Triệu Thủy Sinh còn tức giận không chịu được.

Chuyện hôm nay quả thực là vô cùng nhục nhã. Vô cùng nhục nhã!

“Buồn cười! Buồn cười!” Triệu Thủy Sinh đảo quanh ở trong phòng.

“Được rồi, so đo với loại nữ nhân này không phải mất thể thống quá sao?” Lý Lê Hoa nói.

Đoán chừng, hiện tại cho dù Yến Quý Phi thật sự ở trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không thích, Trương quả phụ này thật có ‘ bản lĩnh ’ nha, còn muốn đùa giỡn Triệu Thủy Sinh.