Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

Chương 19: Lựa chọn




Editor: Masha

Chờ kẻ đó cút rồi, nữ nhân trên xe đều ríu rít nghị luận nữ nhân kia, còn có người biết nam tử đó, liền nói, ngày thường hắn là kẻ không đứng đắn, không ngờ ở trên xe cũng dám chiếm tiện nghi người khác.

Có người nói, không chừng trước kia đã từng có chuyện này, chỉ là không gào thét ra tiếng như hôm nay.

Còn có người cẩn thận nhìn nữ nhân kia, nói nữ nhân kia là người nơi nào, lợi hại như vậy.

“Ngươi không sợ trên tay ngươi cũng xuất hiện lỗ thủng đầy máu à.” Lý Lê Hoa cắn răng nhỏ giọng nói với Triệu Thủy Sinh.

Triệu Thủy Sinh nghiêm trang, “Ta ôm tức phụ của mình, không phải chơi lưu manh.”

Sức lực của tức phụ lớn hơn mình rất nhiều, nếu thật sự không vui, hắn chắc chắn không ôm được, nhưng hiện tại có thể ôm nàng, chuyện này thuyết minh cái gì?

Thuyết minh tức phụ của mình cũng không phản cảm. Cho nên, người cần phải có lá gan lớn hơn chút, mới có thể tiến thêm một bước.

Lý Lê Hoa là không muốn ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi giằng co với người này, rất khó coi.

Bất quá, nếu nàng biết trong lòng Triệu Thủy Sinh nghĩ cái gì, đoán chừng phải tức chết, ai vui chứ? Tên tiểu bạch kiểm này!

“Vợ chồng son tình cảm thật tốt nha. Là tân hôn đúng không.” Một đại nương bên cạnh cười nói.

Hai người đều làm bộ ngượng ngùng cười, đại nương kia là người hay nói, một đường này nói rất nhiều.

Lý Lê Hoa không quen thuộc huyện thành, hỏi rất nhiều chuyện ở huyện thành.

Đại nương đó thấy Lý Lê Hoa trò chuyện với mình, hơn nữa vợ chồng son này lớn lên đúng là không tồi, thì rất thích hai vợ chồng, còn bảo khi bọn họ đến huyện thành nếu có rảnh thì ghé nhà bà chơi.

Hóa ra vị huynh đệ nhà mẹ đẻ đại nương này ở trấn trên, nhưng bản thân bà được gả đến huyện thành, trượng phu bà mở tiệm bánh bao, qua ngày không tệ.

“Đến chỗ cây liễu lớn ở phố bên kia, hỏi tiệm bánh bao Trần Kí ở đâu là được.” Trần đại nương nói.

Người nơi này nếu cảm thấy ngươi là người tốt, sẽ rất nhiệt tình.

Nếu là Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa, tuyệt đối sẽ không có chuyện vừa mới gặp, đã nói nhà mình ở đâu cho người khác, còn mời người khác tới cửa làm khách.

Tính tình của cả hai người đều không dễ dàng tin vào người khác.

Người bên này thật làm bọn họ mở rộng tầm mắt.

Đên cửa huyện thành, mọi người đều tách ra, nếu buổi chiều muốn trở về, thì vẫn tập hợp tại cửa thành này, sau đó cùng nhau trở về.

Lúc trước hai người nghĩ, có nên ở huyện thành vài ngày hay không.

Cho dù muốn ở vài ngày, thì phải ở khách điếm, ở khách điếm phải tiêu tiền, phòng trung đẳng trong khách điếm ở trấn trên đã phải tốn hai mươi văn tiền, bọn họ lại không muốn ở phòng hạ đẳng, khẳng định giá phòng trên huyện thành còn mắc hơn trấn trên quý, không chỉ là hai mươi văn đâu.

Cực cực khổ khổ mới kiếm được chút tiền lời như vậy, chỉ một đêm phải tốn nhiều tiền như thế, bọn họ sẽ rất đau lòng đó.

Đây cũng là một sự chuyển biến, từ tiêu tiền hoang phí đến bây giờ đã có thể biết được kiếm tiền không dễ, cũng là một loại tiến bộ.

Huyện thành có vẻ lớn hơn so trấn trên, bất quá đối với hai người quen nhìn địa phương rộng lớn bao la, không hề giật mình và ngạc nhiên chút nào.

Đồ vật trong huyện thành cũng nhiều hơn trấn trên, nhưng giá cả lại không mắc hơn đồ ở trấn trên.

Sắp sửa ăn tết, bọn họ mua một ít đồ vật, trước đó họ cũng đã hỏi qua láng giềng cần mua gì.

Lúc còn ở Triệu gia, tiền không ở trong tay bọn họ, đồ tết căn bản không có phần cho bọn họ, quần áo thì từ khi Lý Lê Hoa gả tới cũng không làm một bộ mới nào cho hai người.

Bất quá, không nhất định lúc ăn tết thì phải mặc quần áo mới, đến lúc đó khi họ đi Triệu gia, nếu bên kia đỏ mắt quần áo mới của bọn họ, đoán chừng lại sinh sự.

Chọn mua một ít đồ vật trong huyện thành, Triệu Thủy Sinh còn đi hiệu sách trong huyện thành, hỏi kỹ tình huống, lại nhìn sắc trời, đến lúc ước định phải đi về, chạy nhanh đến cửa thành.

Đến cửa thành, bên kia đã có người đứng chờ. Có người quen thuộc, có người không quen thuộc, không phải là người lúc đến.

Bởi vì có đồ đạc, cho nên phải thêm hai văn tiền, bất quá tương đối may mắn chính là, bọn họ lại gặp lão Hoàng ông chủ hiệu sách ở chỗ này, trực tiếp cho bọn họ đi nhờ xe ngựa của ông.

Lão Hoàng bảo tiểu nhị đánh xe bỏ đồ hai người mua vào trong xe, sau đó nói với hai người: “Các ngươi muốn tới huyện thành, sao không nói với ta một tiếng, chuyện nhỏ thế này, ta bảo xa phu đưa các ngươi đến đây là được.”

Bởi vì nhờ chủ ý của Triệu Thủy Sinh mà lão Hoàng kiếm lời không ít, đối với người có thể mang đến ích lợi cho ông, lão Hoàng rất coi trọng.

Triệu Thủy Sinh nói: “Vậy quá phiền toái.”

“Không phiền toái, không phiền toái, dù sao xe này của ta cứ cách mấy ngày phải tới huyện thành một chuyến, không phiền toái chút nào, là thuận đường.” Ông đến đây là để đưa sách cho ông chủ hiệu sách trong huyện thành, người muốn khảo tú tài trong huyện thành càng nhiều, nhờ ông chủ hiệu sách trong huyện thành, nhân mạch càng rộng, có thể đưa sách đi bán cho các huyện thành khác.

Lý Lê Hoa không nói lời nào, Hoàng lão bản nói: “Các ngươi đang mua đồ tết à, chút đồ này quá ít, chờ trở về rồi, ta bảo nhà ta đưa thêm cho các ngươi chút ít. Lễ mừng năm mới nên vô cùng náo nhiệt.”

Triệu Thủy Sinh vội nói: “Đồ nhiều cũng không tốt, chúng ta ăn tết còn phải đi về thôn.”

“Ai, chuyện nhà của ngươi, ta cũng có nghe nói, lúc trước ta không có ở đó, không giúp đỡ được gì, Thủy Sinh huynh đệ à, ta xem ngươi làm như vậy cũng không xong, là nam nhân thì trên đầu phải có chút quyền lợi, người khác mới không dám xem thường ngươi. Bằng không đều xem ngươi là quả hồn mềm mà nắn bóp đó.”

“Ta cũng chỉ có thể viết chữ, sao chép sách, những chuyện khác thật không biết làm.” Triệu Thủy Sinh nói.

Hoàng lão bản lắc đầu, “Thủy Sinh huynh đệ quá khiêm tốn, ngươi ra chủ ý cho ta, ta đã biết ngươi là người có đầu óc. Là một nhân tài. Ta và Trương lão bản chủ hiệu sách trong huyện thành đang chuẩn bị vào năm sau lại đi huyện thành khác mở một hiệu sách, bên kia đang thiếu một cchưởng quầy, không biết Thủy Sinh huynh đệ có ý muốn làm hay không?”

Đây là muốn để Triệu Thủy Sinh làm chưởng quầy hiệu sách.

Lý Lê Hoa ngầm kéo kéo vạt áo Triệu Thủy Sinh.

Triệu Thủy Sinh nói: “Hoàng lão bản xem trọng ta, chỉ sợ ta không làm được.”

“Ngươi cũng quá khiêm tốn, sao lại không được? Chưởng quầy hiệu sách yêu cầu biết chữ, ngươi lại có đầu óc, ta tin tưởng ngươi có thể làm được, ta cực lực đề cử ngươi với Trương lão bản, kỳ thật ngươi đi huyện thành khác làm, cũng là chuyện tốt, ít nhất người nhà ngươi tới tìm ngươi, thì không dễ tìm thấy đúng không?”

Chính là chuyện nương Triệu Thủy Sinh tìm tới tận cửa nhà mắng chửi.

Hoàng lão bản xem Triệu Thủy Sinh không lập tức đáp ứng, liền nói: “Dù sao năm sau chúng ta mới bắt đầu, trong khoảng thời gian này, ngươi không ngại thì cứ suy nghĩ cho thật kỹ, nếu muốn đi, thì đến hiệu sách nói với ta một tiếng, không muốn đi cũng không sao.”

Triệu Thủy Sinh gật đầu, nói: “Đa tạ Hoàng lão bản.”

“Chút chuyện nhỏ này, không cần cảm tạ.”

Xe ngựa của Hoàng lão bản rất nhanh, nhanh hơn xe bò một canh giờ, mang đồ vật vào trong viện, Hoàng lão bản liền cáo từ.

“Ngươi muốn đi làm chưởng quầy hiệu sách sao?” Lý Lê Hoa hỏi.

“Ta hiện tại còn đang do dự, đến chỗ này thời gian dài như vậy, phát hiện chỗ này, vẫn tôn trọng người đọc sách nhất.”

“Điều này cũng đúng, cha ta thế kia, đừng nhìn chỉ là lão đồng sinh, ở bên đó, người chung quanh cũng đối đãi khác biệt với ông ta. Nếu trúng tú tài, không biết cái đuôi còn vểnh đến tận đâu.” Lý Lê Hoa phản ứng lại, “Ngươi không phải muốn đi khảo tú tài chứ.”

“Ta có ý tưởng đó, chép quyển sách kia, cũng là để tiện cho ta xem nội dung khảo thí khoá trước.” Không phải hắn khoe khoang, nếu hắn muốn thi đậu tú tài thì căn bản không thành vấn đề.

Tuy rằng triều đại khác biệt, nhưng nội dung trong sách vở không khác mấy, khảo tú tài, nội dung không quá sâu, hắn nắm chắc có thể thi đậu.

Nếu người đọc sách ở nơi này giữ địa vị tối cao, như vậy hắn thi đậu tú tài không phải rất tốt sao?

“Thi đậu tú tài, người khác cũng không dám tùy ý đánh chửi. Có thân phận, sẽ không để người khác muốn tính kế thì tính kế chúng ta.”

Làm dân chúng bình thường, là rất an tĩnh, nhưng thật sự phải làm tiểu dân bình thường, sẽ biết không dễ dàng.

Nhìn thấy quan sai thì phải cúi đầu khom lưng, còn phải nộp thuế ruộng, “Càng có chuyện mệt mỏi hơn là, hiện tại chúng ta phân gia, nếu có chiến trận, ta là nam đinh duy nhất trong nhà, sẽ phải bị rút đi tham gia quân ngũ. Chỉ bằng thân thể này của ta, thật sự muốn lên chiến trường, mười phần có tám, chin phần là không về được, huống chi, con cái của chúng ta cũng phải lặp lại vận mệnh giống hệt, Lê Hoa, ngươi có vui khi hài tử ngươi sinh hạ sẽ phải chịu đựng những chuyện này? Ít nhất, ta thi đậu tú tào, con của ta, chính là con cái tú tài, ở chỗ này, cũng có thể được người tôn trọng, mà không phải bị người tùy ý khinh nhục, gặp phải thiên tai, người đầu tiên bị tội chính là tiểu dân trăm họ. Chúng ta từng cao cao tại thượng, tự nhiên biết, một khi có chuyện, xui xẻo nhất chính là bình dân áo vải. Có thể cho con cái mình hoàn cảnh tốt để lớn lên trong phạm vi năng lực của mình, tại sao lại không làm chứ?”

“Ngươi nói đều đúng, nhưng mà, ngươi chỉ biết chữ hai năm đã có thể thi đậu tú tài, người khác sẽ nhìn ngươi như thế nào?” Lý Lê Hoa nói.

“Cho nên ta nghĩ, có thể thử làm chưởng quầy hiệu sách, dùng thời gian một năm ngây ngốc trong hiệu sách, đến lúc đó đi vào hiệu sách đều là người đọc sách, ta có thể nói là ta thỉnh giáo những người đọc sách đó, người khác cũng sẽ không tìm tòi căn nguyên, hơn nữa ta cũng có thể nói, sau khi xem quyển sách kia, vận khí tốt đoán trúng đề mục, chỉ là một tú tài nho nhỏ, không tính là gì.”

“Như vậy cũng không ổn, chúng ta còn không biết làm chưởng quầy hiệu sách, có tính là thương nhân hay không, nếu là thương, ngươi căn bản không thể đi khảo thí, Hoàng lão bản muốn tìm một chưởng quầy, chẳng lẽ chỉ làm chưởng quầy trong vỏn vẹn một năm, nói không chừng sẽ muốn viết khế ước với ngươi, ít nhất phải thêm vài năm. Ngươi làm chưởng quầy còn phải nhọc lòng chuyện buôn bán trong hiệu sách nữa.” Lý Lê Hoa nói ra những chỗ bất lợi.

“Ngươi có phương pháp?” Triệu Thủy Sinh mỉm cười nói, hai người ăn ý không cần phải nói ra, nghe nàng nói như vậy, Triệu Thủy Sinh đã biết Lý Lê Hoa hẳn có biện pháp.

“Ngươi sao đã quên, cha ta là người thế nào? Ông ta rất thích người đọc sách.” Lý Lê Hoa cũng cười nói.

“Như thế cũng là một biện pháp tốt.” Triệu Thủy Sinh gật đầu.

______________________________________________