Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

Chương 18: Đi lên huyện




Editor: Masha

“Xem ra, tâm tư chúng ta giống nhau.” Trong lòng cảm thấy mình là hoàng đế, căn bản khinh thường quỳ trước bất luận kẻ nào, nhưng hiện giờ thân phận của hắn là Triệu Thủy Sinh, nếu không có thói quen quỳ trước người khác, như vậy về sau nói không chừng sẽ vì kiêu ngạo của mình gặp phải chuyện xấu. Nam tử hán đại trượng phu, co được giãn được, lần này hắn quỳ, thật ra nhẹ nhàng không ít, gông xiềng trói buộc trên người ít đi nhiều.

Hai người lần này may mắn nhờ bà chủ tú phô Lưu Đại tỷ giúp đỡ, cho nên xong việc mang chút đồ đi cảm tạ một phen, Lưu Đại tỷ nói các nàng khách khí. Sau đó uyển chuyển hỏi Lý Lê Hoa về bức Nam Cực Tiên Ông đã thêu xong chưa.

Lý Lê Hoa tỏ vẻ, còn cần thêm hai ngày mới có thể thêu tốt, đến lúc đó, nhất định nhanh chóng đưa qua đây.

Sau khi trở về, Lý Lê Hoa và Triệu Thủy Sinh còn thỉnh hàng xóm láng giềng ăn một bữa cơm, lần này ít nhiều nhờ hàng xóm láng giềng nhiệt tâm, cái gọi là bà con xa không bằng láng giềng gần, chính là như thế.

Hàng xóm ăn cơm, tỏ vẻ chỉ là việc rất nhỏ, hai người bọn họ quá khách khí, mọi người ở cùng một chỗ, nên giúp đỡ lẫn nhau.

Còn Triệu Gia Trang bên kia, dựa theo tính tình Lý Lê Hoa, sẽ không trở về chịu uất ức.

Cái mà những người đó gọi là hiếu thuận, chính là muốn bức chết người khác, chịu tội như vậy, nàng chán sống rồi, mới có thể về đó.

Dù sao hiện tại Triệu bà tử có nói với người khác bọn họ bất hiếu, cũng chẳng có ai tin tưởng bà ta.

Nàng cũng không định giả vờ hiếu thuận, có khác gì làm túi trút giận cho bà ta đâu, vì sao phải làm vậy.

Triệu Thủy Sinh nói: “Không ngờ khi tiểu dân phố phường vô cớ gây rối, cũng đáng giận đến cực điểm!”

Con cái thế gia đều dùng thủ đoạn, trực tiếp lăn lộn trên mặt đất thế này thật đúng là chưa từng thấy ai.

“Đúng là đáng giận, hơn nữa, bởi vì bà ta là nương, chúng ta ngoại trừ quỳ xuống chịu thua, làm người khác đồng tình với chúng ta, cũng không thể làm gì bà ta.”

Loại hiếu đạo này thật đúng là vặn vẹo.

“Ta thật ra muốn làm gì đó với bà ta.” Triệu Thủy Sinh lạnh lùng nói. Làm cho bọn họ quỳ xuống trước mặt bà ta, cũng không biết bà ta thừa nhận nổi không.

Lý Lê Hoa vừa nghe, vội nói: “Ngươi đừng làm bậy đấy, nếu lúc này Triệu bà tử xảy ra chuyện, chúng ta dễ dàng bị người hoài nghi nhất.”

“Hiện tại đương nhiên không thể, bất quá, nếu bà ta gặp chuyện ngoài ý muốn, cũng không tính đến trên đầu chúng ta đi.” Triệu Thủy Sinh nói.

Nếu thường xuyên bị người đàn bà đanh đá này tới náo loạn, cuộc sống này còn trôi qua thế nào?

Người tuổi lớn, rất dễ dàng sinh bệnh, sinh bệnh cũng có trị không hết.

“Ta nói, hiện tại ngươi yên tĩnh một chút, ngươi cũng đâu có nhiều người thay ngươi làm việc, tự ngươi đi làm, dễ dàng lộ ra tung tích nhất, vẫn là thôi đi. Đối phó loại nữ nhân này, ta không phải là không có cách nào, trước mắt xem ra, bà ta không dám lại đến đây làm ầm ĩ, cho dù chúng ta làm sai, ở trong mắt người khác cũng là bà ta sai.”

Ai bảo trong lòng người khác Triệu bà tử chính là kẻ vô cớ gây rối chứ?

Kỳ thật người như vậy, còn rất dễ dàng đối phó.

Triệu Thủy Sinh gật đầu, nhưng nhẫn nại của hắn là hữu hạn, nếu bên kia lại làm chuyện xấu gì, hắn có thể sẽ không tiếp tục nhịn nữa.

Không quá mấy ngày, Triệu Kim Sinh và Triệu Thổ Sinh lại tới.

Triệu Kim Sinh hơi ngượng ngùng, bởi vì tức phụ của hắn cũng đến đây náo loạn, hơn nữa thời điểm phân gia, hắn cũng không ngăn cản.

Kỳ thật trong lòng hắn có thể còn hơi vui mừng, rốt cuộc ai lại không muốn được nhiều gia sản hơn?

Nhưng Triệu Kim Sinh cũng không phải loại người đại ác, cũng có cảm giác thẹn với lòng.

“Nhị đệ, nhị đệ muội, cha bảo ta và Tam đệ lại đây, nói chuyện lần trước, các ngươi chịu uất ức, các ngươi cũng biết con người của nương, bà ngoài miệng lợi hại, kỳ thật trong lòng vẫn rất mềm. Các ngươi đừng đặt ở trong lòng.” Triệu Kim Sinh nói.

Triệu Thủy Sinh nói: “Đại ca, ta không có ý trách nương, hiện tại chúng ta ở trấn trên cũng khá tốt, không thêm phiền toái cho các ngươi là được.

Thân thể này của ta cũng không cường tráng, căn bản là không thể làm việc ngoài ruộng, cho nên đành phải tìm chút việc nhẹ nhàng ở trấn trên, cũng may Lê Hoa dạy ta biết chữ, ta liền tìm việc ở hiệu sách, cũng có thể miễn cưỡng nuôi sống gia đình. Đại ca không cần lo lắng cho chúng ta, phân gia, nên gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng người nhà. Về sau cho dù sống tốt hay không tốt, cũng không phiền toái người khác.”

Triệu Thổ Sinh nghe xong nói: “Nhị ca, huynh nói rất đúng, đệ cũng muốn phân gia, nhưng không phân được.”

Triệu Kim Sinh nói: “Đệ còn chưa lập gia đình, phân gia cái gì? Đừng có nói bừa! Đúng rồi, Thủy Sinh, hai mẫu đất của đệ, đệ tính toán làm sao bây giờ? Cũng không thể cứ để hoang ở đó. Nếu đệ không làm, cứ giao hai mẫu đất đó cho ta làm, đến lúc đó ta thu hoạch cho đệ”

Triệu Thủy Sinh ngượng ngùng nói: “Ta đã thương lượng với nhị thúc bọn họ, để bọn họ giúp ta trồng trọt, hai mẫu đất đó tùy tiện cho chúng ta chút lương thực thì tốt rồi.”

“Cho nhị thúc cũng tốt, nhị thúc trồng trọt là tay hảo thủ, như vậy, chúng ta cũng yên tâm.”

Triệu Kim Sinh lại đây nói ý tứ đại thể là, mọi người đều là người một nhà, cho dù có mâu thuẫn, qua một đêm thì tốt rồi, đừng còn ghi hận ở trong lòng. Nếu có rảnh, cũng nên từ trấn trên trở về nhìn xem cha mẹ, đó là trưởng bối, là người sinh dưỡng bọn họ.

Triệu Thủy Sinh vẫn luôn gật đầu, nói: “Ta cũng muốn đi xem cha mẹ, chỉ là trong tay không có tiền bạc, nghĩ tích cóp một ít, đi thăm cũng phải mang vài thứ cho cha mẹ, bằng không hai tay trống trơn, kỳ cục.”

Triệu Kim Sinh vui mừng, “Nhị đệ, đều là người một nhà, các ngươi chỉ cần trở về nhìn xem cha mẹ là tốt rồi, mang đồ vật không phải khách khí quá sao. Cứ như vậy, có rảnh thì trở về nhìn xem cha mẹ, ta và lão tam đi về trước, về sau có rảnh cũng tới xem các ngươi.”

Triệu Thổ Sinh nói: “Đại ca, chúng ta mới đến chỗ này chốc lát, phải đi sao. Đệ còn muốn ở trấn trên này một thời gian, nhị ca, đệ có thể ở chỗ huynh vài ngày được không?”

Triệu Thủy Sinh cười nói: “Đương nhiên là được.”

“Không được, trong nhà còn một đống việc, đất còn phải bón phân, đệ ở chỗ này, cẩn thận cha tức giận, nhanh trở về cùng ta!” Triệu Kim Sinh rất bực bội Tam đệ không biết nghe lời, đã là người sắp thành thân, còn giống như đứa bé, chỉ nghĩ chơi, trấn trên có gì hay để chơi, thứ gì không cần tiêu tiền?

Triệu Kim Sinh túm Triệu Thổ Sinh đang không tình nguyện đi trở về.

Hai huynh đệ này, tuy rằng đều các có chút tiểu tâm tư, nhưng so sánh với Triệu bà tử và Hà Thúy Cô, vẫn tốt hơn nhiều.

Cho nên từng người đều khác biệt.

Triệu Kim Sinh thật ra hy vọng mọi người đều hòa thuận, nhưng loại chuyện này, cũng cần xem người nguyện ý hay không.

Nói Triệu bà tử chỉ là mạnh miệng, hay mềm lòng, thật sự chỉ là nói hươu nói vượn, rõ ràng tâm bà ta thật cứng rắn.

Chờ Lý Lê Hoa giao thêu phẩm Nam Cực Tiên Ông cho bà chủ tú phô, được bạc, nàng và Triệu Thủy Sinh dọn dẹp một chút, chuẩn bị đi một chuyến lên huyện thành nhìn xem.

“Đã hỏi thăm tốt, đến lúc đó chúng ta đi xe bò với người khác, mỗi người ra năm văn tiền là được.”

Năm văn tiền cũng không ít, những nhà bình thường, đều thà rằng tự mình đi bộ lên huyện thành, cũng sẽ không trả tiền đi xe bò.

“Hay chúng ta cũng đi bộ đến huyện thành đi?” Lý Lê Hoa nói.

Nàng còn hơi cố kỵ lại bị người nào đó thấy được, biết bọn họ có thể trả tiền ngồi xe bò, trong lòng mấy người đó lại không thoải mái.

Triệu Thủy Sinh nghiêm trang nói: “Buổi sáng đi sớm, đến huyện thành cũng cần vài canh giờ, không có ai nhìn thấy đâu, ta đã nói tốt với người chủ xe bò, sẽ không có việc gì.”

Trên thực tế, là thân thể của ngươi không đi nổi đường xa như vậy chứ gì. Trong lòng Lý Lê Hoa phỉ báng, thật là thân thể thiếu gia mệnh số người nghèo.

Nàng cũng không vì chuyện này mà tranh chấp với Triệu Thủy Sinh, có thể ngồi xe cũng tốt, nàng cũng không thích đi bộ, rốt cuộc ngồi xe nhanh hơn, bằng không đi tận mấy canh giờ, đến được huyện thì trời cũng tối rồi.

Cho nên ngày đó, trời còn chưa sáng, Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa ngồi lên xe bò đi hướng huyện thành.

Xe bò vững chắc, nhưng cũng chậm, đương nhiên, cũng không thể nào chỉ chở hai vợ chồng bọn họ, dọc theo đường đi, đón đầy một xe người đi huyện thành.

Có thể trả tiền xe, điều kiện trong nhà cũng sẽ không tệ lắm.

Mà Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa không phải người trong thị trấn, mọi người đều không quen biết, cũng có những người nửa đường lên xe bò. Vì thế hai người đều không nói chuyện với người khác.

Bởi vì người càng ngày càng nhiều, Lý Lê Hoa và Triệu Thủy Sinh càng ngày càng bị chen lấn dồn ép, hận không thể dính cùng một chỗ.

Triệu Thủy Sinh làm như không có gì xảy ra ôm eo Lý Lê Hoa, Lý Lê Hoa nhéo mu bàn tay hắn một chút, trong lòng Triệu Thủy Sinh hít một hơi, nhưng tay vẫn không buông ra.

Người ở đây nhiều, cũng không có ai chú ý tới chuyện nhỏ này, huống chi, còn có mấy đôi phu thê cũng kề sát bên nhau, thời tiết lạnh, hai người ở cùng một chỗ càng ấm áp không phải sao?

Đang lúc này, đột nhiên nghe thấy ‘ngao’ một tiếng, làm mọi người nhảy dựng.

“Ta đá chết ngươi tên du thủ du thực này! Lão nương mà ngươi cũng dám sờ?” Chỉ thấy một nữ nhân chừng ba mươi tuổi, đang chửi ầm lên tên nam tử bên cạnh nàng, nam tử kia chính là kẻ vừa rồi kêu thét.

Hóa ra tên này, thừa dịp người không chú ý, muốn chiếm tiện nghi một phen, vốn dĩ thông thường chỉ có thể nhẫn nhịn, cho dù bị người sờ soạng, cũng chỉ có thể chịu đựng, nếu nói ra cũng mất mặt.

Nhưng nữ nhân này lại không giống vậy, bản tính đanh đá, bị người chiếm tiện nghi, làm sao có thể nhẫn, rút cây trâm trên đầu xuống, đâm thẳng vào cái móng heo kia, cho nên một tiếng ‘ngao’ này thật đúng không phải giả vờ, thật sự rất đau.

Đoán chừng phải đổ máu.

Nam nhân kia cũng nói: “Ai sờ ngươi, ai sờ ngươi chứ, ngươi cũng không nhìn xem đức hạnh của ngươi cũng xứng để lão tử sờ sao!”

“Ta phi! Tin lão nương lại chọc một cái lỗ thủng trên người ngươi hay không! Cút nhanh cho lão nương, bằng không lão nương cho ngươi đổ máu nữa!”

Những nữ nhân khác cũng đều sôi nổi nói: “Đúng vậy, nhanh lăn xuống đi!”

Có một kẻ không biết xấu hổ như vậy trên xe, vạn nhất lại sờ soạng các nàng, vậy phải làm sao bây giờ?

Ông chủ xe bò đành phải đuổi người này xuống xe, ngay cả tiền xe cũng không lấy, trong lòng chỉ cảm thấy đen đủi, thế nào đang êm đẹp lại xảy ra chuyện như vậy.

Nam tử kia chật vật bị đuổi xuống xe, xám xịt rời đi.