Tuần Tuần biết khách sạn
nơi Trì Trinh và Giai Thuyên ở, chỉ có điều chưa bao giờ cô nghĩ rằng sẽ tới
chỗ họ…à, mà phải nói rằng chỗ của anh ta. Suýt chút nữa thì quên, Tạ Bằng Ninh
đã “rất chu đáo” đặt cho đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết hai phòng
riêng. Phòng 516 là phòng của Trì Trinh, còn phòng 518 chỉ cách một bức tường
là của Giai Thuyên, và hôm nay còn là của Tạ Bằng Ninh nữa.
Khi Trì Trinh ra mở cửa
nhìn thấy Tuần Tuần, thì rất vui, chẳng có vẻ gì là của một người đàn ông đang
rình bắt quả tang vị hôn thê ngoại tình. Tuần Tuần nghĩ, thanh niên ngày nay
thật là dễ dãi, đóng kịch cũng không chịu cho đến đầu đến đũa. Trì Trinh nhanh
chóng dẫn cô vào phòng, rồi đưa tay đóng cửa lại. Trong phòng không hề sạch sẽ,
gọn gàng, đâu vào đấy như trong tưởng tượng của Tuần Tuần, mấy bộ quần áo thay
ra vứt bừa bãi trên ghế, trong không gian chật hẹp của căn phòng tràn ngập mùi
nước xả vải sau khi giặt xong, ngửi kỹ một chút còn thấy có cả mùi rượu nữa.
Ánh mắt của Tuần Tuần
dừng lại trên quẩy bar, ở đó có một chai Black Label uống dở, chỗ rượu rót ra
đang ở trong chiếc ly trong tay của Trì Trinh.
“Anh uống rượu vào giờ
này à?”, Tuần Tuần chau mày hỏi.
Trì Trinh cho thêm một
cục nước đá vào trong ly, quay lại cười đáp: “Rượu giúp cho con người trở nên
can đảm hơn”.
Tuần Tuần chẳng hề coi
những lời linh tinh ấy của Trì Trinh là thật, anh ta là người to gan lớn mật
rồi, cần gì phải mượn đến rượu nữa?
“Rượu chỉ tổ làm hỏng
việc!”, Tuần Tuần nghiêm nghị nói.
Trì Trinh không phản ứng
lại, mà chỉ mời cô ngồi xuống, còn anh ta thì vẫn ngồi trên chiếc tràng kỷ dành
cho một người.
Tuần Tuần nắm chặt chiếc
túi, đứng giữa phòng, đưa mắt quan sát xung quanh. Anh ta nói rằng “cứ tự
nhiên” nhưng lại không hề nghĩ xem cô nên ngồi xuống đâu, bởi chỉ có duy nhất
một chiếc tràng kỷ thì anh ta đã độc chiếm. Không lẽ anh ta lại bảo cô ngồi
xuống giường? Đó là điều không thể. Tuần Tuần do dự một lát, rồi chọn ngồi
xuống chiếc ghế dài trong góc, cấm mấy bộ quần áo vắt trên đó, khẽ đặt sang một
bên.
Tuần Tuần nhanh chóng
biết được rằng cảm giác khác thường và thấy sự không hợp lẽ của mình là từ đâu.
Chiếc rèm cửa dày nặng màu tím thẫm rủ kín, đèn cũng không bật lên, không gian
trong phòng tối tăm và bí ẩn, càng làm cho chiếc giường to trong phòng thêm ấm
áp. Đó chính là lý do khiến cho cô bài xích khách sạn một cách bản năng. Vứt bỏ
tất cả những thiên kiến thì nó vẫn mang đến cho người ta một ám thị rất mạnh,
nghĩ tới chuyện rất có thể Tạ Bằng Ninh và Thiệu Giai Thuyên đang bên kia bức
tường, cảm giác lạ lùng ấy trong cô càng thêm mãnh liệt.
Tuần Tuần lặng lẽ đứng
dậy, tóm lấy hai góc của chiếc rèm kéo ra. Ánh mặt trời như những lưỡi gươm vừa
vạch lên những khe sáng lấp lánh, lập tức bị người xua đuổi. Trì Trinh đứng
ngay đằng sau Tuần Tuần, dùng lực ngược lại kéo kín tấm rèm.
“Không được mở ra.” Trì
Trinh nói rồi vén một góc rèm lên, ra hiệu cho Tuần Tuần nhìn ra ngoài. Thì ra
bên ngoài là ban công có thể đi lại, một tấm lan can bằng kính ngăn cách ban
công giữa hai phòng sát nhau, nếu là người có dụng ý thì rất dễ dàng nhìn trộm
được cảnh tượng ở phòng bên qua lan can.
“Cô tưởng rằng tôi cố
tình kéo rèm cửa kín mít như thế sao? Trong mắt cô tôi là người như vậy à?”,
Trì Trinh nói với vẻ bất cần.
Lời của Trì Trinh đã nói
thẳng những suy nghĩ trong lòng Tuần Tuần. Cô thấy hơi bối rối, nhưng không sao
cởi bỏ được nỗi bất an khó nói thành tên trong lòng. Bởi vì, đúng lúc đó, tiếng
của anh ta dường như được phát ra từ một vị trí ngay trên đầu cô. Cô đứng quay
mặt ra ban công, và Trì Trinh cũng như vậy, hai người đã đứng rất gần bên nhau,
Trì Trinh như dán vào người cô, cánh tay anh ta kề sát cánh tay cô. Chỉ cần
Tuần Tuần quay người lại hoặc bước về phía sau là như nhào vào lòng anh ta.
Tuần Tuần nín thở một
lúc, nhưng vẫn không thấy anh ta lui ra xa, tấm rèm màu tím sẫm trước mặt như
dòng nước cứ trải dài ra. Không cần để ý đến tư thế, cô cúi người chui qua cánh
tay giơ lên của Trì Trinh để thoát ra ngoài, lúc đó cô mới hoàn toàn không còn
nằm trong phạm vi lan toả từ hơi thở của Trì Trinh. Sau khi ngồi ngay ngắn trở
lại bên chiếc ghế trong góc, đưa tay chỉ vào một chiếc ghế khác, Tuần Tuần nói
với Trì Trinh: “Hoặc là tôi đi ngay bây giờ, hoặc là anh ngồi xuống kia nói
chuyện cho tử tế”.
Trì Trinh nhún vai, tiếp
tục ngồi xuống chiếc tràng kỷ, chỉ có điều hơi dịch nó về phía Tuần Tuần, cười
nói: “Cô có vẻ gò bó như vậy, khiến tôi không biết phải làm gì mới được”.
“Bọn họ đang ở bên kia?”,
Tuần Tuần hỏi thẳng vào chủ đề.
“Không, vẫn chưa về.” Trì
Trinh bổ sung, “Tạ Bằng Ninh đến vào nửa tiếng trước. Tôi sợ cô bị nhỡ đường,
bỏ lỡ mất “tình tiết quan trọng”, vì thế đã gọi cho Giai Thuyên bảo cô ấy đến
một hiệu bánh ga tô ở phía Tây thành phố mua giúp cho một chiếc bánh hạt dẻ.
Bánh ga tô hạt dẻ là thương hiệu của nhà hàng đó, khách hàng rất đông, quá mười
hai giờ trưa là hết bánh. Tạ Bằng Ninh đi cùng với cô ấy. Cô biết đấy, Giai
Thuyên không phải là người xấu, gần đây vì chuyện của Tạ Bằng Ninh mà cô ấy rất
chiều theo ý tôi, coi như một chút đền bù cho người đàn ông bị cắm sừng này.
Phải nói rằng, tôi rất thích loại bánh ấy, lát nữa cô có thể nếm thử, nếu như
đến lúc đó cô vẫn còn tâm trạng muốn ăn”.
Tuần Tuần hoàn toàn chẳng
còn tâm trạng nào mà nghĩ đến loại bánh ga tô hạt dẻ ấy, khó khăn lắm cô
mới cất tiếng, nhưng lại thấy lời nói của mình thật khô cứng.
“Bọn họ có thường xuyên…
thường xuyên như thế này không?”
“Chuyện đó còn phải xem
tôi có ra ngoài hay không.” Trì Trinh nhếch mép cười khan, “Không phải ai cũng
dễ dàng bị sai khiến giống như cô đâu”.
“Hôm nay anh định đi
đâu?”
“Đi thăm một người họ
hàng của tôi ở đây.”
“Anh cũng có họ hàng ở
đây à?”
“Có, có điều tên đó là
một kẻ khốn kiếp. Mẹ tôi có một ông em trai họ sinh ra và lớn lên ở đây, cũng
có nghĩa là cậu của tôi. Giai Thuyên biết người ấy, tôi đã nói với cô ấy rằng
tôi sẽ đòi lại những gì mà ông ta đã nợ gia đình tôi trước đây, vì thế có lẽ sẽ
về muộn, nhưng cô ấy không có vẻ gì là hứng thú với chuyện đó.”
“Cậu họ, nói cứ như thật
ấy”, Tuần Tuần nhắc lại với vẻ chế nhạo. Cô nghe nói, nói dối thì phải chú ý
đến tình tiết, xét theo khía cạnh này thì Trì Trinh là một cao thủ, “Anh dựa
vào đâu mà biết rằng hôm nay Tạ Bằng Ninh nhất định sẽ tới?”.
“Điều đó thì dễ thôi mà,
tôi đã xem điện thoại của Giai Thuyên.” Trì Trinh gần như phủ phục trên chiếc
tràng kỷ, cười đáp, “Tôi còn bảo với người giữ chìa khoá dưới quầy rằng, hôm
nay tôi muốn dành cho bạn gái một niềm vui bất ngờ, tiện thể cũng cho anh ta
chút lợi lộc, nên mọi chuyện ra vào của Giai Thuyên hôm nay, tôi đều được biết
trước, vì thế cô cứ yên tâm”.
Tuần Tuần hạ giọng: “Yên
tâm?”. Anh ta nói nhẹ như không, cứ như thể anh ta thực sự đang chuẩn bị cho
người yêu một sự bất ngờ, có ai biết đó lại là một màn kịch bắt cá trong nồi.
Giả thử đúng như lời anh ta nói hôm trước, biết hận là vì đã từng yêu, vậy thì
màn kịch mà anh ta hao tâm khổ tứ chuẩn bị hôm nay, có lẽ là điều chứng tỏ cho
việc lúc đầu anh ta thực sự có tình cảm thật.
“Anh và Thiệu Giai Thuyên
quen nhau như thế nào?”, Tuần Tuần hỏi trong lúc hai người cùng chờ đợi.
“Cô muốn biết thật à?”
Trì Trinh xoay chiếc cốc trong tay, đá va vào thành cốc phát ra tiếng kêu leng
keng. Trì Trinh đáp: “Tôi gặp cô ấy trong phòng tập thể hình, lúc ấy tôi làm
thêm ở đó. Cô ấy không biết tôi, còn tôi thì cứ đứng bên nhìn trộm. Tôi thích
nụ cười của cô ấy, nó làm cho người ta giống như cục nước đá trong cốc, mỗi lúc
một bé và dần dần tan ra…”.
Bất giác Tuần Tuần mường
tượng ra cảnh ấy theo những gì mà Trì Trinh kể lại, đó có lẽ là một cảnh tượng
rất đẹp, nhưng đáng tiếc là cô luôn cảm thấy có gì đó không thể gắn kết con
người đang ở trước mặt cô với người đứng trong góc lặng lẽ quan sát với nhau
được. Còn nữa, vì sao anh ta lại tới làm thêm ở phòng tập thể hình?
Cô đã định hỏi Trì Trinh
điều đó, nhưng đang nói thì cô phát hiện ra rằng, màu hổ phách trong chiếc cốc
trong tay của anh ta đã gần cạn tới đáy, không hiểu đó là vì những ký ức sống
lại trong lòng hay vì hơi cồn, mà khoé mắt anh ta đỏ lên, còn nụ cười cũng rất
phiêu du.
“Trì Trinh, không được
uống nữa, bỏ cốc xuống đi!”, Tuần Tuần nhắc một lần nữa.
Trì Trinh đứng dậy đi về
phía quầy, vừa đi vừa ngoái đầu lại cười với cô: “Yên tâm đi, tửu lượng của tôi
rất tốt. Hay là cô cũng uống một chút?”.
“Tôi nói thật lòng đấy,
đừng uống nữa, ít ra thì bây giờ đừng uống thêm nữa!”, Tuần Tuần bước theo như
muốn ngăn Trì Trinh lại.
“Sai rồi, bây giờ mới là
lúc cần phải uống thêm một cốc.” Trì Trinh quay người lại, trên tay quả nhiên
thêm một cốc rượu, “Cô nghĩ rằng, lát nữa cô dùng sức đẩy cửa, oà, một màn hay
sẽ hiện ra trước mắt cô, sao đó thì cô sẽ được giải thoát… Nào… Một chút này
không đủ để làm say đâu…”.
Tuần Tuần cố gắng tránh
cốc rượu mà Trì Trinh đưa đến trước mặt cô.
“Tôi bảo anh đặt cốc
xuống, anh có nghe thấy không?”
“Cô uống một ngụm đi rồi
tôi sẽ đặt xuống.”
“Anh mà còn lộn xộn là
tôi lập tức đi khỏi đây ngay!”
“Đi đâu? Trở về nhà để
tiếp tục làm một người vợ ngoan hiền ư?”
“Bỏ xuống!”
“Chỉ một ngụm thôi.”
“Đặt xuống… Ấy!”
“Ối…”
Trong lúc hai người giằng
co, không biết do tay ai đẩy quá mạnh, miệng chiếc cốc nghiêng về một bên hắt
hết chỗ rượu trong cốc kèm theo cả cục đá vào vạt áo trước ngực Tuần Tuần.
Hơi lạnh lập tức lan ra,
Tuần Tuần buông hai tay xuống, nhắm mắt lại ủ rũ. Cô hối hận vì sao mình lại
không cách xa anh ta hơn, không, cô hối hận vì mình đã tới nơi này.
Trì Trinh vội quay lại
rút mấy tờ giấy ăn rồi cuống quýt lau chỗ áo ướt của Tuần Tuần, cho tới khi tay
bị gạt mạnh ra, rồi anh nghe thấy Tuần Tuần nghiến răng nói: “Anh định làm gì
thế?”.
Mặt Trì Trinh đỏ lên, anh
ta vội lùi một bước, buông tay ra, “Rất xin lỗi!”.
“Anh đứng xa tôi ra!”
Tuần Tuần quay lưng lại phía Trì Trinh, cúi đầu nhìn xuống chỗ áo bị ướt, tuyệt
vọng thấy rằng vạt áo đã bị ướt đẫm. Chiếc áo cô mặc bằng vải lụa nhạt màu, vết
rượu màu càng in đậm trên đó, khiến cô đi cũng dở, ở không xong. Cô chỉ còn
biết nắm lấy đám giấy ăn, ngồi xuống chiếc ghế ở góc nhà, nghiêng người lau khô
vết rượu.
Một lát sau cô lại nghe
thấy bước chân của Trì Trinh đến gần, đang định đuổi anh ta lui ra xa thì nhìn
thấy Trì Trinh đang mang tới một chiếc máy sấy.
“Tôi biết cô không đời
nào mặc áo của tôi. Xin lỗi. Cô thử cái này xem áo có nhanh khô hơn không?”
Tuần Tuần không nhìn anh
ta, cúi đầu đón lấy chiếc máy sấy, rồi đi tìm ổ cắm. Trì Trinh đứng bên im lặng
trong giây lát, nhìn thấy cô như vậy, mới bước đến ngồi xổm xuống cắm chiếc máy
sấy vào ổ cắm ở phía sau tràng kỷ. Làm xong việc ấy, anh ta không đứng lên
ngay, mà vẫn ngồi nguyên tại chỗ, cố nhìn vào khuôn mặt đang ngoảnh đi phía
khác của cô.
“Cô đừng giận nữa, tất cả
là lỗi của tôi.”
“Tất nhiên là lỗi của anh
rồi. Tôi biết anh cố ý làm như thế mà. Rốt cuộc anh muốn gì? Anh cứ nói thẳng
ra đi. Trì Trinh, anh định làm gì hả?”, Tuần Tuần nói bằng giọng gay gắt và
lạnh lùng.
Trì Trinh hỏi: “Cô cho
rằng tôi không có ý tốt, vậy cô hãy đặt cho tôi một tội danh đi, cô nói xem,
tôi muốn làm gì? Cô cứ nói tôi sẽ nhận!”.
Tuần Tuần im lặng. Không
lẽ cô lại phải nói rằng, tôi thấy anh chỉ mượn lý do bắt quả tang vợ chưa cưới,
để giở trò với một phụ nữ đã có chồng? Nói như vậy đến chính cô cũng còn thấy
hoang đường!
“Hình như lần nào tôi
cũng làm cho cô tức giận.”
“Tôi không hiểu, vì sao
anh lại cứ kiên quyết uống rượu vào giờ này? Đến cả khả năng chế ngự bản thân
anh còn không có. Nếu uống say rồi thì có gì là tốt với anh?”, Tuần Tuần giận
dữ nói.
“Tôi uống chưa nhiều.
Chẳng qua tôi chỉ muốn mình không quá tỉnh táo vào lúc này.” Trì Trinh khẽ đáp,
“Cô muốn nhìn thấy điệu bộ không nên để lọt vào mắt của bọn họ sao? Cho dù cô
chỉ muốn tóm lấy gót chân asin của họ? Cho dù cô chỉ muốn cho họ không được
gì!”.
Tuần Tuần trầm ngâm. Giữa
Thiệu Giai Thuyên và Trì Trinh như thế nào cô không rõ, nhưng cô và Tạ Bằng
Ninh đã là vợ chồng trong ba năm, hơn một nghìn ngày đêm ở bên nhau, tuy không
có được tình cảm sâu sắc, nhưng cũng không phải là không có niềm vui, ít nhất
cô cũng tìm được ở Tạ Bằng Ninh sự tưởng tượng và niềm an ủi về một cuộc sống
yên ổn lâu dài. Cứ cho là anh ta chuyện gì cũng có thể làm, nhưng trước khi
vung con dao lên, cô không khỏi thấy do dự trong lòng.
Tuần Tuần khẽ thở dài một
cái.
Trì Trinh run rẩy đưa tay
gạt một sợi tóc bên tai của Tuần Tuần, liền bị cô đẩy tay ra. Theo đà tay của
Tuần Tuần, Trì Trinh chúi đầu xuống, cúi nhìn vào mu bàn tay đang đặt bên đùi
của cô. Trì Trinh nắm lấy tay cô áp lên má mình, khẽ nói: “Tôi không thể quên
được nụ cười của cô ấy, ba năm qua tôi chưa bao giờ quên được”.
Hơi ấm từ má của Trì
Trinh chạm vào tay của Tuần Tuần khiến cô nóng bừng, nhưng cô không biết phải
làm gì, động đậy cũng không được mà không động đậy cũng không xong. Hành động
của Trì Trinh rõ ràng là đã đi xa, nhưng lúc này vẻ hoang mang, mất mát trong
mắt của anh ta rất thật, cho dù là một người luôn hoài nghi tất cả như Tuần
Tuần cũng không khỏi thấy lòng xao động. Nếu đây mà là giả, thì cái gì sẽ là
thật đây?
Cô thử an ủi Trì Trinh,
“Nếu anh thật lòng yêu Thiệu Giai Thuyên như vậy, thì hai người không phải là
không thể tiếp tục được. Nói cho cùng thì hoàn cảnh của hai người khác với
chúng tôi, tôi và Tạ Bằng Ninh là vợ chồng, do đó phải chịu sự ràng buộc của
hôn nhân. Thiệu Giai Thuyên vẫn còn có sự lựa chọn, huống chi hai người lại có
tình cảm với nhau”. Cô cứ nói như vậy mãi, rồi đến một lúc cảm thấy những điều
mình nói đều là những lời linh tinh, tình hình thực tế là, một lúc sau thôi là
chồng cô và vị hôn thê của Trì Trinh sẽ bị bắt quả tang trên giường, sự thật
rành rành, bằng chứng như thép, đến lúc đó thì vợ với chả chồng, tình cảm với
không tình cảm, tất cả cũng tan thành mây khói.
Trì Trinh như đoán được
suy nghĩ của cô, hơi ngẩng đầu lên hỏi: “Tuần Tuần, cô nói xem trên đời này có
gì là đáng tin nhất?”.
Tuần Tuần vốn đã định trả
lời là “bản thân mình”, trên đời này chỉ có bản thân mình là đáng tin cậy nhất.
Nhưng chưa kịp nói ra thành lời thì cô lại thấy hoài nghi, bản thân mình có
đáng tin không? Có lúc… nhiều lúc… giống như bây giờ, đáp án là: không.
Trì Trinh nắm lấy bàn tay
Tuần Tuần, ngón tay khẽ vuốt ve lên bàn tay cô, cũng giống như vậy, giọng nói
khàn khàn của anh ta đang vuốt ve trái tim cô.
“Dựa vào đâu mà bọn họ
thích làm gì thì làm, Tuần Tuần, bọn họ mà làm một, chúng ta sẽ làm mười.”
Tuần Tuần cảnh giác định
rút tay và thu người lại, thì chợt thấy tình hình trước mắt rất không có lợi
cho mình.
Dường như Trì Trinh đã
chuếnh choáng say, nhưng bàn tay thì ngược lại. Tuần Tuần rút vội tay về, Trì
Trinh không chịu buông ra, ngược lại còn theo đà ngả người về phía trước, trong
khi vị trí mà Tuần Tuần chọn ngồi lại rất bất lợi cho cô. Vì muốn tránh nên lúc
trước cô chỉ muốn ngồi xuống góc của chiếc tràng kỷ, lúc này nếu muốn đẩy
khoảng cách với Trì Trinh ra xa, trọng tâm sẽ dồn về phía sau, lưng lại không
có chỗ dựa, Trì Trinh mà tiến lại gần hơn chút nữa, cô cuống lên ngồi không
vững thì cả người sẽ đổ về phía sau. Bàn tay của Trì Trinh nắm chặt cổ tay cô,
nếu đổ theo tư thế đó thì trông giống như là cô kéo Trì Trinh đổ xuống, Trì
Trinh đắc chí theo đà ấy, chỉ trong nháy mắt tư thế của hai người đã trở thành
một trên một dưới trên chiếc tràng kỷ.
Máu trong người Tuần Tuần
dồn hết lên mặt, mỗi lần cô cố gắng ngồi dậy thì dường như cô lại càng sát với
người của Trì Trinh, ánh mắt và nụ cười trên môi anh ta ngày càng thể hiện rõ
vẻ đắc ý.
“Anh ngồi dậy đi! Chúng
ta không thể giống như bọn họ!”, Tuần Tuần hổn hển, định nói nốt câu nói trên
với vẻ thật nghiêm nghị, nhưng chưa nói xong thì tự nhiên cô cảm thấy cảnh này
không hiểu vì sao lại rất giống với một cảnh trong phim Ngày tháng tươi đẹp,
chỉ có điều trên người cô không có chiếc áo dài mềm mại giống như Trương Mạn
Ngọc, còn hơi thở thì cứ mỗi ngày một dồn dập hơn. Nụ cười trên miệng của Trì
Trinh ngày càng to hơn.
“Suỵt, đừng động đậy…
đừng động đậy! Cô mà còn động đậy thì tự chịu hậu quả đấy nhé.” Giọng nói của
Trì Trinh vang bên tai Tuần Tuần kèm theo cả hơi thở nóng ấm, mỗi một lần cô cử
động dường như là một lần gai đâm vào lưng.
“Tôi có đề nghị này, nửa
tiếng đến một tiếng nữa bọn họ chưa về đâu, nếu cứ ngồi đợi không thì chi bằng
chúng ta làm một việc gì đó cho thú vị”, Trì Trinh nói như cắn vào tai cô.
Toàn thân Tuần Tuần căng
lên, miệng thốt lên: “Anh đúng là đồ du côn! Đừng có mà tưởng bở!”.
Trì Trinh im lặng, mặt tỏ
vẻ oan uổng: “Tôi nói sẽ làm những việc du côn bao giờ? Không có lẽ trong suy
nghĩ của cô thì ‘thú vị’ với ‘du côn’ là một, chỉ có những việc làm như du côn
thì mới thú vị?”.
Tuần Tuần bị làm cho tức
tới mức mặt mày xây xẩm. Nếu nói về độ tinh quái và cãi lý thì cô không thể so
được với Trì Trinh. Thế nên cô đưa tay ra mò mẫm bên cạnh người, nhưng đúng khi
tay cô vừa chạm vào chiếc túi thì đã bị Trì Trinh cướp lấy ném ra xa.
“Tôi không thích cái kiểu
phun sương và châm điện.”
“Anh để tôi ngồi dậy
ngay, tôi không thèm đấu khẩu với anh!”
Trì Trinh hơi dịch mặt
một chút, như muốn áp vào môi cô. Tuần Tuần gắng sức ngửa mặt về phía sau tránh
hơi thở của Trì Trinh.
“Cô muốn bỏ qua ‘đấu
khẩu’ hả?” Trì Trinh cố ý nhấn mạnh hai chữ “đấu khẩu”, mắt chăm chú quan sát
vẻ tức giận và xấu hổ của Tuần Tuần, rồi bất giác cười khùng khục, “Như thế này
cũng thú vị, có điều đừng vội, tôi còn có thứ thú vị hơn nữa cơ. Cô biết đấy,
khẩu vị của tôi khác cô… Thực ra, tôi chỉ muốn hỏi cô có muốn xem ‘tàu hoả’
không?”.
“Cái gì?” Tuần Tuần cảm
thấy đầu óc của mình hình như có vấn đề, mọi cảnh tượng ở trước mặt đều rất
không thật, đến cả lời nói của Trì Trinh cũng không thể hiểu ẩn chứa ý gì, hệt
như đang trong đám mây mù. Cô chỉ muốn chấm dứt ngay lập tức cuộc đối thoại
“thú vị” này.
“Chiếc tàu hoả cô tặng
tôi ấy mà? Cô quên rồi sao?” Trì Trinh nói với vẻ nghiêm túc, “Cô không muốn
xem lại món quà cô tặng tôi à? Tôi rất thích, vừa may hôm nay tôi mặc nó”.
Cuối cùng thì Tuần Tuần
cũng định thần lại, nhắm mắt, quát lên: “Cút!”, rồi đưa chân định đá cho Trì
Trinh một cái. Cô không tin rằng lại có một người nói đến cái chuyện “thú vị”,
à không, cái chuyện “du côn” ấy với ngữ khí trang nghiêm như vậy. Trì Trinh đè
đôi chân đang vùng dậy của cô, vuốt ve rồi nói: “Đừng vội, đừng vội, một lúc
nữa sẽ ‘cút’! Cô không nhìn thấy tôi vứt nó sao, bây giờ thì là vứt!”.
Tuần Tuần sắp phát khóc
lên, nếu hai tay cô được giải phóng thì việc làm đầu tiên cô làm sẽ là tát cho
mình một cái thật mạnh. Cô đến để bắt quả tang chồng, thà cả đời làm một quả
phụ sống trong ngôi thành trống của Tạ Bằng Ninh còn hơn là nộp mình vào tay một
kẻ vô lại như Trì Trinh để mặc anh ta đùa giỡn.
“Cô sao thế? Yên tâm đi,
tôi chỉ nói vậy thôi, quà của cô tặng, tôi sẽ không ném nó đi đâu.”
“Tôi không điên mà tặng
quà cho anh. Tiền của chiếc quần lót ấy rõ ràng là tôi cho anh vay, sau đó anh
đã trả lại tôi rồi, nên nó chẳng có chút quan hệ nào với một xu một cắc của
tôi.”
“Thế sao?” Trì Trinh ngẫm
nghĩ, “Nhưng tôi nhớ hôm ấy ở ban công cô đã trả lại tiền cho tôi, vì thế vẫn
là cô tặng cho tôi”.
“Đó là tiền tôi mua bộ đồ
trà!, Tuần Tuần quên mất là mình đang tranh luận cái gì.
“Bộ đồ trà đã đập rồi thì
còn mua bán cái gì? Được rồi, được rồi, chúng ta đừng tranh cãi về những điều
vụn vặt ấy nữa. Tóm lại một câu là, cô có xem hay không? Chưa biết chừng nó
khác với những gì mà trước đây cô từng nhìn thấy”, Trì Trinh lại ghé sát vào
tai cô thì thầm, hơi thở của anh ta làm cô nổi cả da gà.
Xem là cởi,
không xem là cởi hết. Tuần Tuần ngăn bàn tay đang định hành động của
Trì Trinh lại, trong cơn tức giận đến cùng cực cô không kịp nghĩ đến việc lựa
chọn từ ngữ, “Có gì khác đâu! Đàn ông đều là đồng tiền xu một đồng, mặt phải là
số một, mặt trái là bông hoa cúc. Nếu anh không giống như vậy, trừ phi anh là
đồng tiền hai bông hoa!”.
Trì Trinh ngây người,
tiếp đó là cúi đầu vào nơi hõm cổ cô cười lớn, “Cô đã nói những lời này với Tạ
Bằng Ninh chưa? Chắc chắn là chưa! Tuần Tuần, cô thật thú vị, quả là rất đáng
để tôi thích cô”.
Tuần Tuần nghiến răng,
“Anh đã từng nói là giống như anh thích mẹ anh. Anh cũng đối xử với mẹ mình như
thế này à?”.
Trì Trinh vẫn cười, “Con
người cô thật lạ, có lúc thì rất thông minh, có lúc thì lại rất ngốc…”, giọng
của anh ta thấp dần, “Thực ra người này với người kia nhất định là không giống
nhau, cô chưa thử thì làm sao mà biết được? Cô đã thử bao giờ chưa? Một người
đàn ông khác ngoài Tạ Bằng Ninh?”.
“Dậy ngay, chuyện này
không liên quan gì đến anh, anh mà còn như thế này là tôi kêu lên đấy!”
“Cô không dám trả lời
thẳng vào câu hỏi của tôi?”
“Tôi không giống như các
người, trong cuộc hôn nhân của mình tôi không có gì hổ thẹn cả!” Giọng Tuần
Tuần run run, không hiểu là vì tức giận hay vì nguyên nhân nào khác.
“Không có gì hổ thẹn, thế
thì cô được cái gì? Tấm bia trinh tiết ư? Hãy nghe tôi, cô xứng đáng được hưởng
sự đối xử tốt hơn thế.”
“Giống như anh lúc này?”
“Ít ra tôi cũng hơn Tạ
Bằng Ninh, cho dù ở phương diện nào.” Trì Trinh khẽ cắn vào cổ và vành tai của
Tuần Tuần, lúc mạnh, lúc nhẹ, lúc nhẹ giống như cù, khi mạnh thấy hơi đau,
giống như việc dùng sức véo vào tay, chờ cho đến khi rớm máu thì bất ngờ buông
ra.
“Anh tự tin như vậy sao?”
“Cô nói xem?”
Tuần Tuần rất khó để
không nghĩ về nguyên nhân Trì Trinh tin tưởng như vậy, không lẽ đó là dấu ấn mà
Thiệu Giai Thuyên để lại cho anh ta? Hình ảnh Tạ Bằng Ninh và Thiệu Giai Thuyên
trần truồng quấn chặt lấy nhau cứ hiện lên trong đầu cô, là quá khứ hay hiện
tại đây? Giả sử sự tự tin của anh ta thực sự là từ Thiệu Giai Thuyên, thế thì
Tuần Tuần chỉ còn biết buồn thay cho Tạ Bằng Ninh. Trong mắt của người con gái
mà anh ta mãi không quên, chẳng qua anh ra cũng chỉ là như vậy. Còn Tuần Tuần
thì lại chưa từng yêu cầu gì ở anh ta. Đúng như Trì Trinh nói, cô đòi hỏi quá
ít, nên chẳng được gì.
Có lẽ cảm giác thấy sự
hoảng hốt của Tuần Tuần trong khoảnh khắc ấy, nên Trì Trinh càng cắn mạnh hơn.
Tuần Tuần bị đau, khẽ kêu lên một tiếng, thế là đôi môi của Trì Trinh thừa dịp
đó đẩy sâu vào, lưỡi của anh ta giống như một con rắn đang bơi.
Đôi tay chống vào ngực
Trì Trinh của Tuần Tuần dần dần chùng xuống, cô thở một cách khó nhọc, những
chỗ mà có thể chạm vào toàn mùi của Trì Trinh, mùi của sức trẻ!
Tuổi trẻ thật là tuyệt,
ngay cả những giọt mồ hôi và hơi thở ham muốn đều mang một sự trong sáng và
mãnh liệt. Nghe nói, người gọi đó là “mùi của tuổi”, ý muốn nói, cùng với sự
tăng lên của tuổi tác, thì mùi toả ra từ da thịt mỗi ngày một nồng,
vì thế trên cơ thể của những người có tuổi có “mùi của người già” rất đặc
trưng. Tuần Tuần nhớ tới chiếc giường lớn ba năm nằm cùng với Tạ Bằng Ninh,
chắc hẳn cô đã già từng chút, từng chút một, và trên đí đã có mùi của sự cũ kỹ.
Trì Trinh và Tạ Bằng Ninh khác nhau. Tạ Bằng Ninh là một người chính thống, hơi
gò bó, có lẽ chỉ gò bó đối với cô. Còn Trì Trinh thì tuỳ hứng, suồng sã và
ngông cuồng. Tuần Tuần vô tình chạm vào người Trì Trinh, cô bắt đầu tin rằng
anh ta thực sự từng làm thêm ở phòng tập thể hình. Trì Trinh không
phải là người có cơ bắp cuồn cuộn, nhưng chắc chắn và nhanh nhẹn, đó là cơ thể
của một người có ý thức và tập luyện hợp lý lâu dài, đúng như lời huấn luyện
viên thể hình mà cô từng theo học nói, có một vẻ đẹp cân đối và đầy sức mạnh. Tuần
Tuần bỗng thấy ngây ngất, không biết là vì vị rượu từ miệng của Trì Trinh hay
vết rượu trên vạt áo của cô khiến cho sự chế ngự trong cô bỗng dưng biến mất,
trong đầu chỉ còn toàn là những ý nghĩ rối ren. Tuy nhiên, cô không lấy làm lạ
trước sự ham muốn đó, nó ở trong giấc mơ của cô, một cơ thể trẻ trung, cùng
bồng bềnh ở tận trên cao, cho dù nó làm cho mặt đỏ tim đập loạn xạ, nhưng nó
vẫn là sự ham muốn tràn đầy sức sống. Không lẽ đúng như lời của kẻ không biết
đến liêm sỉ rằng, trong cơ thể của mỗi một cô gái nhà lành đều tiềm ẩn một Phan
Kim Liên20?
Trong khoảnh khắc Tuần
Tuần lấy lại hơi thở, Trì Trinh đưa tay vẽ lên vành môi của cô và nói với vẻ mơ
hồ: “Thực ra tôi rất thích cuộc ‘đấu khẩu’ của hai chúng ta, tiếp sau đây cô có
muốn tôi ‘cút’ hay để tôi đi tìm đồng tiền một xu, rồi thử tung lên xem cô
quyết định mặt sấp hay mặt ngửa?”.
Tuần Tuần hổn hển đáp với
vẻ châm biếm: “Anh cũng hiểu ý người khác đấy chứ?”.
Tiếng cười của Trì Trinh
vọng ra từ ngực của Tuần Tuần, anh ta nói: “Thực ra tôi rất hiểu ‘Y’21 của người khác.”
Tuần Tuần chỉ cảm thấy
lúc nóng bừng, lúc lại rất lạnh, kèm theo là cảm giác lúc tỉnh táo, lúc mê
muội. Cô cũng không biết rằng mình có phản kháng lại hay không nữa, cô quên hết
mọi thứ, chỉ còn nhớ bàn tay của anh ta, và cảm giác đau trên cơ thể khi bị
cắn… Mọi sự đều như cây cung đã kéo căng, đúng lúc ấy thì có tiếng chuông điện
thoại của ai đó, Trì Trinh chửi một câu, và bàn tay lại càng nhanh hơn. Sợi dây
thần kinh tự bảo vệ cuối cùng trong đầu của Tuần Tuần căng như dây đàn rồi lên
tiếng báo động.
Cô đang làm cái gì thế
này? Cứ cho rằng cô có chuyện qua lại với đàn ông thì cũng không thể là Trì
Trinh! Huống chi đây là nơi nào, vì sao cô lại đến đây?
Sau phút giây mê muội, lý
trí dần quay trở lại. Trong lúc cuống cuồng, không biết sức lực từ đâu ra mà cô
vùng mạnh một cái, khiến cho Trì Trinh bất ngờ bị ngã sang một bên. Tuần Tuần
nhân cơ hội ấy ngồi bật dậy, quay người định bước xuống đất, nhưng không ngờ
lại bị Trì Trinh tóm lấy tay từ phía sau và kéo cô xuống, hai người lại ngã
nhào vào chiếc tràng kỷ.
“Anh định làm gì thế?”,
Tuần Tuần đã thoát khỏi cơn mê, hỏi với vẻ đầy cảnh giác.
Trì Trinh vẫn giữ vẻ cười
cợt như cũ, “Cô bảo tôi làm gì ư?”.
Trì Trinh nói rồi cúi
người hôn cô, Tuần Tuần vội né người tránh nụ hôn ấy.
Trì Trinh đè chặt cô,
“Vừa rồi rõ ràng là cô rất thích, việc gì lại tự dối mình như vậy?”.
Trong lúc hai người đang
quấn chặt lấy nhau như vậy thì tiếng khoá cửa khẽ vang lên.
Tuần Tuần đờ người, đầu
óc cô lập tức trở nên trống rỗng.
Thiệu Giai Thuyên lẩm
nhẩm hát, chân đẩy cửa bước vào, tay xách một túi đồ đầy. Rõ ràng là cô không
nghĩ trong phòng có người, nên mãi tới khi bước tới gần tủ rượu mới giật mình
khi nhìn thấy hai người đang ngây người như bức tượng trên chiếc tràng kỷ ở góc
nhà. Cô há mồm buông thõng tay, giống như một cảnh quay chậm trong phim, không
thốt lên một lời nào, những thứ trong tay rơi lăn lóc trên chiếc thảm màu đỏ
trải trên sàn nhà, trong đó có hoa tươi, bia, bánh ga tô, một chiếc hộp xinh
xắn, một ít đồ ăn vặt…
Tuần Tuần vớ vội quần áo
che người như một cái máy, Trì Trinh thì đơn giản hơn, anh ta cầm lấy chiếc áo
phông, trùm qua người rồi ngồi dậy.
Thiệu Giai Thuyên run rẩy
hết nhìn người ngồi trên ghế tràng kỷ, lại nhìn những thứ trên sàn nhà. Tuần
Tuần nghĩ, đúng rồi, chờ khi cô định thần lại thì chỉ trong giây phút sau đó cô
sẽ bị túm tóc lôi xuống, giống như tất cả những người đàn bà bị bắt quả tang
khác. Cô đã từng nghĩ tới cảnh tượng đó không biết bao nhiêu lần, nhưng trong
đó cô chính là người đi bắt quả tang. Lúc đó cô đã nghĩ tại sao phụ nữ lại cứ
làm khổ phụ nữ thế nhỉ, cô sẽ không hành động thô bạo với Thiệu Giai Thuyên,
nhưng nực cười làm sao giờ đâyy đến cả chuyện cầu xin lòng nhân từ của Thiệu Giai
Thuyên cô cũng không dám.
Sự im lặng đáng sợ kéo
dài trong khoảng mười giây, thì tiếng khóc bật lên trong phòng. Thiệu Giai
Thuyên ngồi xổm trên sàn, hai tay ôm gối, khóc nức nở như một đứa trẻ con. Tuần
Tuần không biết phải làm gì, người cô run lên từng đợt, luống cuống mãi mà
không sao cài được cúc áo lại.
Trì Trinh nhanh chóng
đóng cửa lại trước khi người ở phòng đối diện bước vào, rồi quay sang thu dọn
đồ đạc trong phòng. Khi quay trở lại, anh ta đi qua chỗ Thiệu Giai Thuyên, hắng
giọng một cái, rồi khẽ đặt tay lên vai cô.
“Đừng khóc nữa.”
“Anh dám đối xử với tôi
như thế này sao? Anh đã từng nói rằng không để bụng chuyện giữa tôi và Tạ Bằng
Ninh trước đây, chỉ cần trong lòng tôi có anh, thì chúng ta có thể làm lại! Tôi
đã nghe theo anh, thì chuyện gì cũng theo ý anh. Anh nói anh thích loại bánh ga
tô của cửa hàng ấy, tôi đã phải đi rất xa xếp hàng chờ mua bằng được, chờ khi
anh từ nhà cậu họ trở về sẽ đưa cho anh, làm anh bất ngờ! Chỉ cần anh chịu tha
lỗi cho tôi. Thế mà anh đã tha lỗi cho tôi như thế này sao? Anh đã ngủ với vợ
của Tạ Bằng Ninh?”
Thiệu Giai Thuyên chỉ vào
Tuần Tuần, ánh mắt như mũi dao, khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Tuần Tuần nghĩ, thà
rằng cô ấy bước tới tát thẳng vào mặt cô mấy cái cũng còn hơn cảnh Thiệu Giai
Thuyên cứ đứng đó nhìn cô bằng ánh mắt của một đứa trẻ bất lực, điều đó càng
khiến Tuần Tuần thấy việc làm của mình hoang đường, tệ hại.
“Không liên quan gì đến
em, là vấn đề của anh.” Trì Trinh đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt
Thiệu Giai Thuyên. Thiệu Giai Thuyên vẫn sụt sùi, “Những điều em không nên nhìn
thấy thì em đã nhìn thấy rồi, anh cũng sẽ không giải thích nữa. Anh không hề
tốt như em đã nghĩ, em cũng đừng vì anh mà giày vò bản thân”.
“Các người đều là một lũ
khốn! Tạ Bằng Ninh thì luôn mồm nói rằng trong lòng anh ta chỉ có mình tôi, bảo
tôi chờ anh ta ly dị xong sẽ lại quay về với tôi, nhưng anh ta đến cả cái rắm
cũng còn không dám đánh. Lẽ ra, trước đây tôi không nên dứt tình với anh ta,
nhưng tôi đã nhận sai rồi, anh biết rõ trong lòng tôi bây giờ chỉ có anh, muốn
cùng anh, thế mà anh lại sỉ nhục tôi bằng cách này! Các người thật là vô sỉ, đê
tiện…bẩn thỉu!”
Tuần Tuần ngồi bó gối
trên tràng kỷ, ngây người ra nghe Giai Thuyên nói, cứ mỗi khi Giai Thuyên phát
ra một lời là cô lại giật mình một cái. Cô hoàn toàn có thể hình dung được,
Thiệu Giai Thuyên đã tìm những lời làm tổn thương người khác nhất mà cô có thể
nghĩ ra để nói, nhưng ánh mắt cô thì lại không dám nhìn vào Tuần Tuần. Có lẽ,
Tuần Tuần lúc đó trong mắt cô chỉ là một người phụ nữ phóng đãng và đáng thương,
là thứ mà Trì Trinh muốn trả thù cô.
Thiệu Giai Thuyên không
chửi nữa mà cứ ngồi đó rơi nước mắt. Trì Trinh cho hai tay vào túi quần, đứng
dựa vào chiếc bàn đọc sách, vẻ mặt không chút biểu cảm, im lặng chờ phản ứng
tiếp theo của Thiệu Giai Thuyên.
“Tôi biết là anh muốn
trêu tức tôi, nhưng anh lại lôi vợ của Tạ Bằng Ninh vào chuyện này để làm gì?
Anh còn chưa thấy đủ loạn lên sao?” Thiệu Giai Thuyên xì mũi, xem ra cô đã phần
nào lấy lại sự bình tĩnh. Tuần Tuần biết, Thiệu Giai Thuyên sẽ không vì chuyện
này mà rời xa Trì Trinh.
“Được rồi” Cô ngẩng khuôn
mặt xinh đẹp như bông hoa lê trong mưa, nói với vẻ kiên quyết, “Bây giờ coi như
chúng ta hoà nhau. Trì Trinh, anh nhớ lấy, không ai oán hận ai nữa, chúng ta sẽ
cùng về Thượng Hải, ngày mai sẽ đi! Nhưng bây giờ, anh hãy bảo cô ta cút đi!
Ánh mắt của Thiệu Giai
Thuyên dừng lại chỗ Trì Trinh, nhưng ngón tay lại chỉ về phía Tuần Tuần.
Tuần Tuần đưa một tay túm
lấy vạt áo đằng trước, đứng dậy.
Trì Trinh cúi đầu, rồi
bỗng ngẩng lên, nhìn thẳng vào mặt của vị hôn thê, nói: “Giai Thuyên, vấn đề
không phải là ở chỗ hoà hay không hoà. Anh thích cô ấy, dù cô ấy là vợ của ai.”
“Anh nói lại một lần nữa
đi!”, Thiệu Giai Thuyên sửng sốt.
“Anh nói là anh thích
Triệu Tuần Tuần, điều này chẳng có liên quan gì đến chuyện trước đây giữa em và
Tạ Bằng Ninh…”, Trì Trinh bình tĩnh nhắc lại.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa
cồng cộc, lúc đầu cả ba người đều nghĩ rằng đó là người phục vụ vào dọn phòng,
nên chẳng ai buồn mở cửa, nhưng một lúc sau lại thấy tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?”, Thiệu Giai
Thuyên lên tiếng hỏi.
“Giai Thuyên, em có ở
trong đó không?”
Đó là một giọng nói mà
tất cả những người có mặt ở đó đều quen thuộc, nhất là Tuần Tuần. Đây cũng là
lần đầu tiên cô có cảm giác không còn nơi bấu víu sâu sắc đến như vậy.
Lúc đó trên mặt Thiệu
Giai Thuyên nở ra một nụ cười kỳ quái và khó hiểu. Cô ta nói với giọng rất khẽ
của người biết chắc rằng mình sẽ chết đuối: “Được, anh thích cô ta, được lắm.
Vừa hay đủ cả bốn người, chúng ta sẽ nói thẳng vấn đề với nhau!”.
Cô ta quay người mở cửa.
Tuần Tuần định đứng lên ngăn lại, nhưng ý nghĩ ấy vừa loé lên thì vụt tắt, vì
cô biết làm thế cũng vô ích.
“Anh đã nói rồi mà, em
đoảng lắm, lại để quên thẻ vào phòng trong xe của anh rồi đây này”, Tạ Bằng
Ninh đứng ở cửa phòng nói với Thiệu Giai Thuyên. Nói xong câu ấy cũng là lúc
anh ta nhìn thấy những giọt nước mắt và vẻ khác thường của Thiệu Giai Thuyên,
rồi bất giác nhìn vào phòng. Nhưng ở vị trí của anh ta thì chỉ có thể nhìn thấy
Trì Trinh đang đứng dựa vào mép bàn.
“Xin lỗi, hình như tôi không
nên có mặt ở đây thì phải?”, Tạ Bằng Ninh chậm rãi nói. Xem ra, anh ta cũng
giống như Thiệu Giai Thuyên, đều tin rằng hôm nay Trì Trinh tới thăm ông cậu mà
anh ta không biết là có tồn tại không nữa. Điều khiến cho Tuần Tuần thấy nực
cười hơn nữa là Tạ Bằng Ninh đã lừa dối vợ mình, sáng sớm ngày nghỉ cuối tuần
ra khỏi nhà chỉ để đưa bạn gái cũ, bà cô họ xa đến một nơi rất xa vì muốn mang
lại cho vị hôn phu của người yêu cũ một niềm vui bất ngờ.
Đúng là nồi nào úp vung
nấy. Đời người giống như một chiếc bàn trà, bạn biết rõ trên đó bày đủ loại đồ
trà, nhưng điều đáng buồn cười là loại đồ trà nào thì có mấy chiếc cũng không
rõ, và cũng không biết nó thuộc loại nào. Thiệu Giai Thuyên mở rộng cửa ra, rồi
kéo tay Tạ Bằng Ninh vào hẳn trong phòng, giọng của cô ta vẫn rất phẫn uất và
đáng sợ.
“Anh đến đúng lúc lắm,
anh đến xem người vợ hiền thục mà anh không nỡ ly hôn đi!”
Khi ánh mắt của Tạ Bằng
Ninh lướt hết một lượt khắp căn phòng và dừng lại tại một điểm thì Tuần Tuần đã
từ bỏ hết mọi sự cố gắng. Cô rất rõ lúc này chồng mình đã nhìn thấy những gì.
Chiếc tràng kỷ lộn xộn những quần áo, mái tóc của cô buông xoã rối bù, vạt áo
thì bị kéo ra khỏi váy, cúc áo ngực vẫn chưa cài hết, chiếc túi mà cô mang theo
bị ném ra một góc phòng, còn nam nhân vật chính Trì Trinh thì chân đi đất, áo
phông mặc ngược, thắt lưng vứt lăn lóc bên cạnh chân của Tuần Tuần.
“Tuần Tuần?”, giọng của
Tạ Bằng Ninh như muốn hỏi đây có phải là sự thật không. Anh ta đưa mắt nhìn hết
Thiệu Giai Thuyên lại nhìn Trì Trinh, sau đó là Tuần Tuần.
“Em làm gì ở đây thế?”
Tuần Tuần cúi đầu, ngồi
trở lại chiếc tràng kỷ.
Cô làm gì ở đây ư? Không
lẽ cô lại nói: Em đến để bắt quả tang gian phu dâm phụ, nhưng kết quả cuối cùng
thì em lại là người bị người khác bắt quả tang.
“Anh đến hơi muộn, vì thế
đã không được xem màn hay nhất.” Thiệu Giai Thuyên nói với vẻ không hiểu là
cười hay khóc, “Trì Trinh, anh nói lại một lần nữa đi, rằng anh lên giường cùng
với Triệu Tuần Tuần là vì anh thích cô ta!”.
Trì Trinh đưa tay xoa
lông mày, rồi bỗng nhiên cất tiếng cười, “Anh có sợ gì đâu. Nói nhiều thì không
hay, nếu em đã nói thay, ý tứ như thế cũng là được rồi”.
Khuôn mặt của Tạ Bằng
Ninh từ đỏ lựng chuyển sang xám xịt, rồi sau cùng là trắng bệch. Mắt của anh ta
vẫn chăm chăm nhìn Tuần Tuần đang cúi đầu im lặng, dường như chờ đợi ở cô lời
phản bác, nhưng anh ta đã thất vọng.
“Các người… Cô và anh ta
ư?”, Tạ Bằng Ninh nói, dường như anh ta cũng cảm thấy không thể nào tin nổi.
Ánh mắt của anh ta không chỉ là sự phẫn nộ, mà còn là sự sửng sốt, sửng sốt đến
cực độ. Anh ta không dám tin đây là vợ mình, Triệu Tuần Tuần – người phụ nữ ba
năm qua yên phận nằm bên cạnh anh ta. Có nằm mơ anh ta cũng không nghĩ được
rằng có một ngày vợ lại xuất hiện ở khách sạn trong trạng thái áo quần, đầu tóc
xộc xệch như vậy, mà lại là ở trong căn phòng do chính mình thuê.
Trì Trinh vẫn giữ vẻ mặt
không hề run sợ, vẻ xấu hổ cũng hầu như không thấy. Chuyện lén lút quan hệ và
bị bại lộ trong căn phòng này, người gặp phiền hà lớn nhấ có lẽ chỉ có một mình
Tuần Tuần. Cô không dám ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của Tạ
Bằng Ninh cô đã nghĩ rằng sẽ có một màn thảm hại hơn. Hai người đàn ông xông
vào đánh nhau? Ai thắng, ai thua thì có lợi hơn cho cô? Cô và Thiệu Giai Thuyên
liệu cũng nên có một cuộc ẩu chiến? Nếu cô chủ động chấp nhận thua thì có giảm
bớt được thương vong không?
Thế nhưng, một hồi lâu
rồi mà vẫn không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có Thiệu Giai Thuyên không kìm được
vừa khóc vừa xông đến giơ tay định tát cho Trì Trinh một cái tát thì bị anh ta
ngăn lại.
“Giai Thuyên, nếu không
hợp thì chia tay, không cần phải dùng đến tay như thế này đâu.”
Thiệu Giai Thuyên nghiến
răng, nói: “Coi như tôi mù, chúng ta chấm hết ở đây!”. Nói xong, Giai Thuyên
không kìm được oà khóc, sau đó gạt nước mắt quay đầu chạy đi.
Tạ Bằng Ninh đứng lặng
yên ở đó một lúc, gật đầu mấy cái với vẻ mặt lạnh băng rồi cũng lùi dần về sau
một bước rồi hai bước… cuối cùng thì rời khỏi căn phòng đó.
Trong phòng chỉ còn lại
Tuần Tuần và Trì Trinh, đôi “gian phu dâm phụ”. Tuần Tuần vẫn cúi đầu, cười đau
khổ.
“Hôm nay đúng là đã có
một màn hay, anh đã không lừa tôi”.
Cô cúi người đi tìm chiếc
khuy áo bị rơi, nhưng mãi chẳng thấy đâu. Trì Trinh nhanh mắt hơn nên đã nhìn
thấy nó ở dưới gầm bàn, lấy lên và đưa đến trước mặt Tuần Tuần. Tuần Tuần đưa
tay ra đón, nhìn Trì Trinh bằng ánh mắt vô hồn, rồi hỏi: “Hãy cho tôi biết, anh
cố tình làm thế là vì sao? Ai đã thuê anh làm? Tạ Bằng Ninh hay Thiệu Giai
Thuyên?”
Tuần Tuần thấy căm ghét
bản thân vì đã không giữ vững được lập trường, trong một phút hồ đồ đã chuốc
phải mối hoạ lớn, khiến cho sự cẩn trọng gần nửa cuộc đời phút chốc tan thành
mây khói. Tuy vậy, trong lúc chờ đợi kết cục cuối cùng vừa rồi, cô đã hiểu ra
một điều, không phải là cô đã bước những bước sai lầm, mà là cái kết cục ấy
ngay từ đầu đã đã là chuẩn bị sẵn cho cô, cho dù cô có đi theo hướng nào thì
cạm bẫy vẫn cứ chờ đợi cô ở phía trước. Ngay từ lúc mới bắt đầu thì con người
này đã xông về phía cô. Với những mánh khoé của mình thì cho dù là đối tượng
khác cũng vẫn như thế mà thôi, từng chiêu, từng thức luôn có sự sắp đặt sẵn,
giống như loại tên lửa được chế tạo ra để chống ra đa, Trì Trinh đúng là ngôi
sao chổi trong số phận của cô. Nhưng điều mà cô nghĩ mãi không ra là, một người
rất bình thường như cô thì có gì đặc biệt để làm nên chuyện này?
“Thuê tôi ư? Sao cô coi
thường bọn họ thế? Tôi đã nói rồi, tôi thích cô.” Trì Trinh vẫn giữ tư thế ngồi
xổm, nhìn thẳng vào cô.
“Cách thức thích một
người phụ nữ của anh là huỷ hoại cuộc sống của người ấy, khiến cho người ấy
trắng tay ư?”, Tuần Tuần phải rất cố gắng mới giữ được giọng nói không run.
“Cuộc sống của cô cũng
chẳng có gì đáng để lưu luyến cả. Chỉ là một ngôi nhà với một người đàn ông,
đúng thế không? Những gì Tạ Bằng Ninh cho cô thì tôi cũng có thể mang lại được.
Hơn nữa, cô cũng đâu có yêu anh ta, thứ mà cô cần chỉ là sống cho qua ngày, vậy
thì với ai mà chẳng thế?” Trì Trinh cười, “Ít ra thì khi chúng ta cũng nhau sẽ
‘hoà hợp’ hơn là với Tạ Bằng Ninh, tôi cảm thấy điều đó ở cô rất rõ!”.
“Đồ khốn!” Tuần Tuần
không còn biết phải nói gì nữa, định giáng cho Trì Trinh một cái tát thật mạnh
thay cho câu trả lời. Nhưng lần này Trì Trinh cũng ngăn lại được, đồng thời tặc
lưỡi, nói: “Tôi biết phụ nữ các cô rất thích tát, nhưng tôi ghét nhất là bị
người khác đánh vào mặt, cho dù là cô cũng không được, cho dù tôi thích cô đến
thế nào cũng không thể được!”.
Trì Trinh cười, nụ cười
vẫn rạng rỡ như vậy. Tuần Tuần chợt nhớ đến chuyện về loài rắn mào gà mà hồi
nhỏ đã từng được nghe. Rắn mào gà có chiếc đầu rất rực rỡ và rất đẹp, nó đã tu
luyện thành tinh, không ai có thể đánh được nó hoặc đến gần nó, ai mà gặp nó
chắc chắn sẽ gặp bất hạnh. Lúc này với cô Trì Trinh đúng là con rắn mào gà đó,
khoe khoang thân hình lốm đốm, ngẩng cái đầu lên một cách kiêu hãnh, thè chiếc
lưỡi đỏ, nhưng nếu nó bị cắn cho một nhát thì vật săn lập tức ngấm độc.