Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 176: Xuất giá




Edit: Sahara

Tần Chung khom người đi lùi ra ngoài, mãi đến khi bước ra khỏi cửa đại điện mới đứng thẳng lưng lên.

Trở lại Bộ hành chính tổng hợp, đúng ngay lúc Hoàng Trác đang phát thiệp hỉ.

Đối với mối hôn sự này của Hoàng Trác, các quan viên ở Bộ hành chính tổng hợp–mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Có người cảm thấy Hoàng Trác biết rõ thanh danh của Trang Du không tốt mà còn muốn cưới nàng ta về, đơn giản là vì muốn bám vào Trang thượng thư mà thôi. Người có học đều trọng sỉ diện, hành động mưu cầu danh lợi kiểu này khiến những người tự nhận thanh cao không khỏi khinh thường.

Cũng có người cảm thấy bước vào quan trường như đi tòng quân, có ai không muốn làm tướng mà thích làm lính bao giờ? Có dã tâm đâu phải là chuyện đáng phê phán gì? Có thể khiến Trang thượng thư để mắt chọn mình làm hiền tế chính là bản lĩnh của Hoàng Trác.

Nhận được thiệp mời, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào thì bên ngoài mọi người vẫn vui vẻ chúc mừng.

Lúc này, Tần Chung từ ngoài đi vào.

Hoàng Trác vừa thấy Tần Chung liền mỉm cười bước tới: "Tần đại nhân, năm ngày sau là ngày thành thân của hạ quan, lúc đó đại nhân đừng quên tới uống rượu mừng."

Tần Chung vội chắp tay đáp lời: "Đó là tất nhiên, tất nhiên!"

Hoàng Trác phải chuẩn bị hôn sự nên cố ý xin nghỉ mấy ngày, từ ngày mai có thể đi trễ hoặc không vào triều. Phát thiệp xong, Hoàng Trác cũng rời khỏi Bộ hành chính tổng hợp ngay.

Nhất khoa tam khôi: Trạng Nguyên–Tần Chung, Bảng Nhãn–Trương Thiếu Khiêm, Thám Hoa–Hoàng Trác đều được bổ nhiệm tới Bộ hành chính tổng hợp, nên khó tránh khỏi việc bị đem ra so sánh.

Ngày đầu bước chân vào quan trường, còn chưa hiểu quy tắc minh tranh ám đấu chốn quan trường nên Trương Thiếu Khiêm và Hoàng Trác gặp rất nhiều khó khăn. Ngược lại, Tần Chung đến đây thì cứ như cá gặp nước, chẳng những nhanh chóng kết giao xong với đồng liêu, mà còn có bản lĩnh làm cho chủ bộ ưu ái mình. Ngay cả hoàng thượng cũng từng khen ngợi Tần Chung trước mặt chúng đại thần.

Vốn dĩ một người trẻ như Tần Chung mà giành được chức Trạng Nguyên đã khiến cho Trương Thiếu Khiêm và Hoàng Trác có chút không phục. Hiện tại, hoàn cảnh đôi bên càng ngày càng chênh lệch nhiều như vậy, trong lòng hai người họ lại càng thêm khó chịu.

Trước đó, bề ngoài thì Trương Thiếu Khiêm và Hoàng Trác không có hành động gì, nhưng kỳ thực hai người đều ngầm liên thủ, ý đồ nhắm vào Tần Chung.

Tuy nhiên, từ sau khi Hoàng Trác được Trang thượng thư chọn làm hiền tế, liên minh Trương–Hoàng diệt Tần cứ thế tan rã trong im lặng.

Đợi Hoàng Trác đi rồi, Trương Thiếu Khiêm giả vờ tìm kiếm công văn, từ từ đến gần Tần Chung, sau đó nhỏ giọng nói: "Tần đại nhân, một khi Hoàng đại nhân trở thành hiền tế của Trang thượng thư thì ngài nên cẩn thận đề phòng một chút."

Tần Chung mỉm cười: "Hoàng đại nhân cùng Trang nhị tiểu thư là tài tử giai nhân, trời định một đôi. Hai người họ thành thân, Tần mỗ thân là sĩ tử cùng khoa, cũng là đồng liêu cùng triều, đã không chúc phúc thì thôi, cớ gì lại cẩn thận đề phòng?"

Trương Thiếu Khiêm lắc đầu: "Tần đại nhân thật lòng đối đãi người khác, nhưng không phải ai cũng giống như ngài. Chủ bộ đại nhân an bày nhiều người đi ký lục, nhưng hoàng thượng lại chỉ khen ngợi một mình ngài. Có vẻ chính điều này khiến trong lòng Hoàng đại nhân có khúc mắc. Hiện tại, Hoàng đại nhân trở thành hiền tế của Trang thượng thư, dựa vào Trang thượng thư, chắc chắn Hoàng đại nhân sẽ thăng quan tiến chức nhanh hơn ngài. Đến lúc đó....."

Trương Thiếu Khiêm nói đầu không nói đuôi, nhưng ý tứ trong đó đã rõ như ban ngày.

Tần Chung vẫn mỉm cười như cũ: "Trương đại nhân nghĩ nhiều rồi! Hoàng đại nhân không phải loại người như vậy. Hơn nữa, Trang thượng thư là người chính trực, ngài ấy sẽ không mượn việc công làm việc riêng. Đa tạ Trương đại nhân đã có lòng nhắc nhở!"

Trương Thiếu Khiêm cứng họng. Hắn ta không ngờ Tần Chung khó chơi như vậy, dầu muối đều không ăn. Tần Chung ngu thật hay là cố tình giả ngu vậy hả? Trong lòng Trương Thiếu Khiêm hừ lạnh một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: "Cũng đúng! Là Trương mỗ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử."

Từ lúc Tần Chung rời nhà vào triều đến giờ, tim Lý Ỷ La cứ treo lơ lửng. Tuy Tần Chung nói là đã giúp nàng rũ rạch liên can, nhưng cái thứ sinh vật được nhân loại đặt tên là hoàng đế kia đâu có làm việc theo lẽ thường. Lỡ như ông ta là một hôn quân hỉ nộ vô thường thì sao?

Tiết trời lúc này đang trong khoảng thời gian nóng bức nhất năm, tâm tình Lý Ỷ La vốn đã lo lắng bất an, trời còn nóng như vậy, càng làm nàng bức bối hơn.

Lý Ỷ La bảo Tôn mẫu ướp lạnh trái cây rồi mang ra, một mình nàng ăn hết cả một dĩa lớn.

Ba củ cải đang chơi đùa dưới bóng mát giàn nho trong sân. Cái trán ướt đẫm mồ hôi không làm giảm chút hưng phấn nào của chúng.

Thấy Lý Ỷ La ăn trái cây ướp băng lạnh, sáu con mắt tròn xoe long lanh lập tức hướng về phía nàng.

Lý Ỷ La thầm kêu một tiếng thất sách. Sao nàng lại quên mất ba con heo nhỏ ham ăn nhà mình nhỉ? Bụng trẻ con rất yếu, Lý Ỷ La sợ các con ăn đồ lạnh sẽ bị đau bụng nên rất ít cho chúng ăn những món lạnh.

"Mẹ~~!"

Thời gian gần đây, bọn trẻ nói chuyện càng ngày càng rõ chữ. Tử Tĩnh làm tiên phong*, ba đứa nối đuôi nhau chạy tới như xiên kẹo hồ lô. Mấy con mắt đen láy nhìn chằm chằm dĩa trái cây ướp lạnh.

(*tiên phong: đi đầu.

_quân tiên phong, tướng tiên phong: đội quân, tướng quân chuyên đánh trận đầu.)

"Mẹ ơi~, đây là gì vậy~~?" Ba đứa nhích nhích tới gần hơn một chút. Tử Tĩnh nhìn dĩa trái cây trong tay Lý Ỷ La, biết rõ còn cố hỏi.

Lý Ỷ La hắng giọng. Chuyện tới nước này, nàng chỉ có thể mặt dày giả vờ không hiểu: "Đây là đồ ăn mới mua bên ngoài về, mẹ sợ các con ăn không được nên đang giúp các con nếm thử trước."

Nụ cười đáng yêu trên mặt Tử Tĩnh biến mất ngay tức khắc, tức giận nói thẳng: "Lừa đảo!"

Lý Ỷ La xấu hổ: "Con gái ngoan, ở đời có một số việc không được nói thẳng ra như vậy. Các con còn nhỏ, ăn cái này sẽ bị đau bụng."

Tử Tĩnh nói tiếp: "Cha đút!"

Ý Tử Tĩnh là Tần Chung đã từng đút chúng ăn rồi, chúng không bị làm sao hết.

Nội tâm Lý Ỷ La lập tức mắng Tần Chung một câu không có tiền đồ, con vừa xin một tiếng, hắn liền cho ngay.

Thời điểm Tử Tĩnh, Tử Xu "tranh cãi" với mẹ, Tử Khuê vẫn luôn im lặng đứng một bên. Đợi hai tỷ tỷ vạch trần lời nói dối của mẹ xong, Tử Khuê mới giơ ngón tay út lên, dùng ngón cái bấm vào đầu ngón tay út, nói: "Mẹ~, một xíu~~!"

Nói xong còn cười hì hì nhìn mẹ.

Lý Ỷ La biết, nếu không cho chúng ăn một chút thì chúng tuyệt đối sẽ không chịu thôi. Mặt khác, nàng cũng muốn để lại trong lòng các con hình tượng biết nói đạo lý.

"Vậy.... Thôi được! Chỉ được ăn một chút thôi nha!"

Lý Ỷ La cắt miếng dưa hấu ướp lạnh ra làm ba miếng rất nhỏ, kích cỡ giống nhau như đúc. Nói đến cái này cũng hết sức bất đắc dĩ, con càng lớn thì càng không dễ lừa, nếu đồ chia ra không giống nhau, ba đứa nó sẽ náo loạn ầm ĩ.

Ba củ cải nhận được dưa hấu ướp lạnh, mặt mày đứa nào cũng hí ha hí hửng.

Trời oi bức mà được ăn đồ mát lạnh, không thể diễn tả là sung sướng cỡ nào. Tử Tĩnh, Tử Xu ăn hết phần của mình rồi mà vẫn chưa đã thèm, bèn quấn lấy mẹ muốn xin thêm một ít.

Lý Ỷ La bảo Tôn mẫu mang trái cây không ướp lạnh ra: "Ăn cái này đi, hết băng rồi!"

"Hõng chịu~, muốn băng~~~" Tử Tĩnh, Tử Xu nhõng nhẽo.

"Các con còn nhỏ, ăn nhiều đồ lạnh sẽ bị tiêu chảy. Hơn nữa, băng đắt lắm, ngày nào các con cũng đòi ăn băng, làm sao cha nuôi nổi chúng ta? Cha các con kiếm tiền vất vả lắm đó."

Tử Tĩnh, Tử Xu không trả lời mẹ mà cùng liếc nhìn về dĩa trái cây ướp lạnh của Lý Ỷ La.

Lý Ỷ La e hèm: "Đừng quấy nữa, ngoan, nghe lời mẹ!"

"Ăn.. Ăn...." Tử Tĩnh, Tử Xu vẫn không chịu nghe.

Miếng dưa hấu ướp lạnh được chia không nhiều, sức ăn của hai tỷ muội cũng ngang với tính tình hai đứa, hấp tấp vội vàng nên chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch.

Tử Khuê thì khác, tam đệ nhà ta rất quý trọng thức ăn, miệng nhỏ liếm liếm miếng dưa liên hồi. Sau khi hai tỷ tỷ quấn lấy mẹ nhốn nháo một hồi lâu thì Tử Khuê mới ăn hết miếng dưa của mình.

Ăn xong, Tử Khuê đảo mắt. Không như hai tỷ tỷ, Tử Khuê không quấn lấy mẹ đòi thêm dưa hấu ướp lạnh, mà cực kỳ ngoan ngoãn chỉ vào dĩa trái cây không lạnh nói: "Mẹ~, cái đó~."

Lý Ỷ La vô cùng vui vẻ lấy quả táo cho Tử Khuê, rồi quay sang nói với Tử Tĩnh, Tử Xu: "Nhìn đi! Đệ đệ các con biết nghe lời, không đòi băng nữa này. Các con muốn ăn nữa thì chỉ có thể ăn cái này."

"Hong~...." Tử Tĩnh và Tử Xu đều là trẻ tinh nghịch, hai đứa nhất quyết không chịu thỏa hiệp.

Sắc mặt Lý Ỷ La trầm xuống: "Chúng ta tốt xấu gì cũng làm mẹ con hai năm, quen biết cũng đủ lâu, tính tình mẹ thế nào đâu phải hai đứa con không biết? Các con có từng nhìn thấy mẹ thỏa hiệp khi các con vô cớ sinh sự bao giờ chưa hả? Mẹ đã nói không được là không được! Nói đàng hoàng không nghe, vậy thì phạt đứng!"

Giao tiếp với ba tiểu ác ma, Lý Ỷ La phải thường xuyên dùng công cụ hỗ trợ là chổi lông gà. Lúc này cũng vậy, vừa nói xong, Lý Ỷ La liền cầm chổi đánh xuống bàn một cái.

Ngay tức thì, Tử Tĩnh, Tử Xu không dám náo loạn nữa. Hai tỷ muội gục đầu đi đến cạnh tường chịu phạt.

Lý Ỷ La liếc nhìn Tử Khuê. Tử Khuê đang ôm quả táo, thấy mẹ nhìn mình, Tử Khuê chớp mắt vô tội nhìn lại, còn rất biết nịnh nọt đưa táo cho mẹ: "Mẹ~~~"

"Con ăn đi!" Lý Ỷ La thở dài. Ba đứa con, hai đứa con gái thì y như pháo trúc, động vào là nổ, còn nổ rất lớn nữa chứ. Con trai thì trơn tuột như cá chạch, mấy bây lớn đã biết luồn lách, muốn bắt cũng bắt không được.

Thấy mẹ không ăn, Tử Khuê ôm lại quả táo tự ăn một mình. Một bên gặm táo, một bên vui vẻ nhìn hai tỷ tỷ bị phạt đứng. Đứng một lúc thì thấy chân hơi mỏi, Tử Khuê liền leo lên ghế ngồi, hai chân đung đưa tới lui, tiếp tục "công việc".

Đến khi Tần Chung về nhà, Tử Tĩnh và Tử Xu vẫn còn đang bị phạt đứng.

Thấy cha về, mắt hai tỷ muội lập tức phát sáng: "Cha~~!"

Tần Chung bước tới xoa đầu hai đứa con gái cưng nhà mình: "Sao lại chọc mẹ giận nữa rồi?"

Tử Tĩnh, Tử Xu ấp úng không trả lời. Tử Xu chỉ chỉ chân mình: "Mỏi!"

Tần Chung nhìn về phía Lý Ỷ La, nàng đang ngồi thêu cái gì đó.

Lý Ỷ La ngẩng đầu lên: "Không được! Hai đứa nó còn chưa đứng được nửa canh giờ nữa là!"

Tần Chung nhìn lại hai đứa con gái cưng, hắn nhún vai một cái tỏ ý: Cha cũng hết cách!

Đợi cha đi lướt qua mình rồi, Tử Tĩnh thở dài như bà cụ non, nói với Tử Xu: "Cha sợ mẹ!"

Tử Xu nghe xong, vô cùng tán đồng với tỷ tỷ mà trịnh trọng gật đầu một cái.

Cuộc nói chuyện nhỏ của hai tỷ muội không thoát khỏi tai Lý Ỷ La, nàng vừa nghe xong liền bật cười ra tiếng.

Tần Chung ngồi xuống cạnh Lý Ỷ La, thấy nàng cười thì hỏi: "Chuyện gì mà cười vui vẻ vậy?"

Lý Ỷ La lắc đầu: "Không có gì! Sao rồi? Hoàng thượng có trách tội không?"

"Không có! Hoàng thượng chỉ nói ngài biết rồi." Tần Chung duỗi người nằm xuống giường nhỏ. Ra khỏi cửa, Tần Chung luôn phải hành xử cẩn trọng, đề cao tinh thần, đi một bước tính một bước. Chỉ có ở nhà, ở cạnh Lý Ỷ La và các con, Tần Chung mới được thả lỏng bản thân.

Lý Ỷ La nghe Tần Chung nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Không trách tội là tốt!"

Có điều, Lý Ỷ La vừa nói xong câu này thì đầu óc sực nhớ ra cái gì đó, nàng biến sắc: "Tướng công, chúng ta và Trang Du có chút ân oán, nếu hoàng thượng điều tra thì chắc chắn sẽ tra ra chuyện này. Đến lúc đó, liệu hoàng thượng có cảm thấy là chúng ta cố ý bày mưu, cảm thấy chàng lừa gạt ngài không? Nếu hoàng thượng cảm thấy như vậy thật thì phải làm sao bây giờ?"

Lý Ỷ La nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng nói với Tần Chung.

Tần Chung nhìn dáng vẻ này của Lý Ỷ La thì bật cười khẽ một tiếng, hắn duỗi tay lau đi mồ hôi trên trán nàng, rồi cầm lấy quạt, nhẹ nhàng quạt mát cho Lý Ỷ La.

Tần Chung vừa quạt vừa ghé vào tai Lý Ỷ La, nói: "Là ta để hoàng thượng biết chúng ta cố ý làm như vậy. Chúng ta nhận thêu phượng bào, chưa từng nói trên phượng bào có thêu ẩn cửu phượng. Bằng không, dù Trang Du có to gan cách mấy cũng không dám nhòm ngó phượng bào. Hôm nay, lúc thỉnh tội với hoàng thượng, ta cũng không giấu giếm chuyện này. Có lẽ hoàng thượng không thể khẳng định chúng ta có cố ý bày mưu hãm hại Trang Du hay không, nhưng chắc chắn ngài sẽ đoán được những chuyện phát sinh sau đó. Việc làm này của ta không bàn mà lại hợp ý hoàng thượng, đúng với tâm tư ngài. Ta là một tiểu quan, vừa mới vào triều không bao lâu đã có thể nhìn thấu tâm tư hoàng thượng, sau này dù hoàng thượng có trọng dụng ta thì ngài cũng sẽ đề phòng ta. Nhưng nếu chúng ta làm vậy là vì có ân oán với Trang Du thì lại khác, chúng ta thuận nước đẩy thuyền, không được xem là suy đoán thánh ý...."

Lý Ỷ La nghe mà trợn mắt há hốc mồm, miệng nàng mở lớn, rất lâu mới khép lại được. Sau đó, Lý Ỷ La vô cùng nghiêm túc nói: "Tướng công, hứa với ta, nếu có một ngày chàng muốn bán ta thì nhất định phải nói cho ta biết! Chiếu theo trí thông minh của hai chúng ta mà nói, nếu chàng không nói thì có lẽ ta bị chàng bán rồi mà còn giúp chàng đếm tiền nữa, vậy đúng là bi thảm!"

Tần Chung nghe xong thì lớn tiếng cười to không ngừng. Cười một hồi, ngay cả cây quạt cũng cầm không chắc. Cây quạt cứ thế rơi tuột xuống đất. Rất lâu, rất lâu sau Tần Chung mới ngừng cười được. Hắn búng nhẹ vào trán Lý Ỷ La một cái: "Đồ ngốc!"

Ta còn hận không thể khảm nàng vào xương tủy, làm sao nỡ bán nàng?

Lý Ỷ La thở dài: "Đúng vậy! So với chàng, có ai không phải kẻ ngốc?"

Tần Chung vất vả lắm mới ngừng cười được một chút, lại bị câu nói này của Lý Ỷ La chọc cười tiếp. Hắn ho khù khụ: "Nương tử, nàng quá xem trọng vi phu rồi!"

Lý Ỷ La cảm thấy bi ai: "Vậy chứng tỏ trên đời này có không ít người thông minh như chàng, như vậy ta càng thêm ngu ngốc!"

Tần Chung muốn ngừng cười mà không ngừng được. Cũng may, Tử Khuê xem náo nhiệt nãy giờ đã đủ rồi nên trườn người xuống ghế, lon ton đi tới. Nó ôm quả táo đã ăn hết một nửa, muốn trèo lên đùi Lý Ỷ La.

Lý Ỷ La chỉ chỉ Tần Chung: "Qua chỗ cha con kìa!" Nóng như vậy, ôm cục thịt di động này thì có khác gì ôm bếp lò.

Tử Khuê chu miệng, bất mãn nhưng không dám trái lời mẹ, đành phải đi tới bên cha. Tần Chung bảo Tôn mẫu lấy khăn tay tới lau mồ hôi cho Tử Khuê. Hắn cũng chịu không nổi cái bếp lò nhỏ này, bèn dịu dàng dụ dỗ: "Tỷ tỷ hết thời gian bị phạt rồi, con đi chơi với tỷ tỷ đi!"

Đuổi Tử Khuê đi rồi, lúc này Tần Chung mới nói: "Hôm nay Hoàng Trác có mời ta đến uống rượu mừng"

"Hai người là đồng liêu, hắn ta mời chàng cũng không có gì lạ. Vậy chàng có định đi không?"

"Nếu rượu đó còn là rượu mừng mà nói......"

Năm ngày chớp mắt là qua. Hôm nay, Trang phủ giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều treo lụa đỏ. Trang thượng thư gả con, có rất nhiều người đến chúc mừng.

Từ lúc Trang Du đoạt phượng bào về thì sai người đặt cẩn thận trong phòng mình. Ngày nào ả cũng ngắm nó mấy lần. Có lúc còn kiềm lòng không được mà mặc thử.

Bộ y phục này chỉ ngắm thôi đã thấy nó đẹp, khi mặc lên càng làm người ta kinh ngạc không thôi. Trang Du vừa mặc lên người, tất cả nha hoàn trong phòng lập tức kinh hô, trầm trồ khen ngợi. Vốn dĩ, diện mạo Trang Du không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi, hoàn toàn không dính dáng gì đến bốn chữ quốc sắc thiên hương. Vậy mà vừa mặc bộ y phục này xong, Trang Du như biến thành một người khác. Người nào nhìn vào rồi sẽ không thể dời mắt được nữa. Quan trọng nhất chính là, lúc Trang Du mặc y phục này, quanh người còn có thêm một loại khí chất khiến người ta tôn sùng quỳ bái.

Trang Du càng ngày càng thích bộ y phục này, cuối cùng thành si mê. Ngoại trừ lúc ngắm nó ra, thời gian khác đều dùng vải đỏ phủ lại, không cho bất cứ ai động vào.

Từ sáng đến tối, Trang thượng thư bận rộn công vụ và kết giao, đâu còn dư thời gian để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Thấy Trang Du không còn ầm ĩ không chịu xuất giá nữa, ngoan ngoãn ở lại trong nhà, Trang thượng thư còn thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng cũng gả được đứa con ngu xuẩn này đi!

Trong mấy đứa con, chỉ có trưởng tử là được ông ta yêu thương thật lòng. Còn những đứa khác, Trang thượng thư luôn tận dụng triệt để giá trị của chúng. Trang Du tự phá hủy thanh danh của mình nên phải hạ thấp thân phận gả cho người không môn đăng hộ đối. Có điều, với thanh danh hiện tại của Trang Du mà nói, dùng Trang Du chiêu nạp một Thám Hoa cũng không tính là lỗ.

Người được Trang thượng thư đích thân đưa thiệp không nhiều, đại đa số khách nhân đến dự tiệc đều là vì e ngại thân phận địa vị của Trang thượng thư và phía nhạc gia ông ta, nên mới không mời mà tới.

Tần Chung và Lý Ỷ La tất nhiên không nhận được thiệp mời từ Trang gia.

Cũng tốt! Dù sao Lý Ỷ La cũng không muốn đi. Hôn sự này đã định sẵn là một trò hề, đi tới đó cũng chỉ phí thời gian, còn không bằng ở nhà cho khỏe.

Trang gia đãi tiệc buổi trưa, Hoàng Trác đãi buổi tối.

Hôm nay, Trang Du thành thân. Tần Chung vẫn đến Bộ hành chính tổng hợp làm việc như bình thường. Đợi đến giữa trưa, Tần Chung ngồi đó, ngón tay nhịp nhịp lên mặt bàn, khóe miệng khẽ cong cong: "Mở màn rồi!"

Bên phía Trang gia, đội ngũ đón dâu của Hoàng Trác đã tới trước đại môn Trang phủ, kèn sáo vang rền nhộn nhịp. Trong sân viện Trang phủ, quan khách ngồi đầy bàn, không khí vui vẻ tưng bừng.

"Giờ lành đã đến, mời tân nương xuất môn!" Người xướng lễ cất cao giọng nói vui vẻ.

Tất cả quan khách cùng hướng mắt về cửa lớn đại sảnh. Tân nương sẽ đi ra từ phía này.

Tân nương đội khăn loan đỏ trên đầu, xuất hiện ở cửa đại sảnh trước ánh mắt chăm chú của quan khách. Khi nhìn thấy tân nương, mọi người chợt có cảm giác như nhìn thấy một ngọn lửa đỏ rực lộng lẫy. Dù cách một khoảng cách nhất định, nhưng ai ai cũng cảm nhận được khí chất uy nghiêm vô hình.

Đợi Trang Du bước một chân qua cửa đại sảnh, mọi người mới nhận ra, thì ra ngọn lửa bọn họ nhìn thấy là giá y trên người tân nương. Không biết tại sao, dù không nhìn thấy diện mạo tân nương, nhưng chỉ riêng giá y này thôi cũng khiến mọi người cảm nhận được người mặc giá y là một mỹ nhân tuyệt thế.

"Ối!" Có một vị khách nữ bỗng nhiên dụi dụi mắt. Hình như trên giá y có phượng hoàng.

"Trang đại nhân, chúc mừng, chúc mừng...."

Trang thượng thư không ngừng đáp lễ quan khách. Trang phu nhân nhìn con gái mặc giá y mà không kiềm được nước mắt. Đối với một quý nữ cao môn đại hộ mà nói, gả cho một sĩ tử hàn viên*, hiển nhiên không phải là lựa chọn tốt.

(*hàn viên = hàn di = hàn môn = nhà nghèo.)

Đáng tiếc, năm xưa bà ta bị Trang Kinh làm mê mẩn, qua hơn nửa đời người mới tỉnh ngộ. Giờ đây, con gái lại dẫm lên vết xe đổ của bà ta.

Trang Du đứng trước ngạch cửa. Bước qua cánh cửa này, ả sẽ thật sự gả cho Hoàng Trác. Từ đây về sau, ả và Tần Chung.... Vô duyên với nhau.

"Tiểu thư...." Thấy Trang Du đứng yên mãi, nhà hoàn dìu ả vội nhỏ giọng nhắc nhở.

Trang Du siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi: Lý Ỷ La, ngươi đừng tưởng ta sẽ chịu thua như vậy! Hôm nay, dù ta bị buộc gả cho người khác, nhưng ta tuyệt đối không tha cho ngươi.

Cuối cùng Trang Du vẫn nhấc chân còn lại bước qua ngạch cửa đại sảnh. Bắt đầu từ nơi này, đại ca tân nương sẽ cõng tân nương ra kiệu hoa.

Một bước, hai bước,..... Dưới mái hiên, Trang Ninh ngồi xuống, cõng Trang Du trên lưng.

Đúng ngay lúc này, lớp váy giá y chuyển động, tơ vàng thêu bên trên óng ánh sắc vàng, mọi người chợt nghe có tiếng hót trong trẻo loáng thoáng bên tai.

"Cửu phượng?"

Theo làn gió nhẹ thổi qua, giá y trên người Trang Du cũng chuyển động theo. Thời điểm giá y chuyển động, chín con chim phượng hoàng thêu trên y phục cũng hiện lên.

Khá nhiều quan khách không ngừng dụi mắt, sợ bản thân hoa mắt nhìn lầm. Chỉ có phượng bào của hoàng hậu nương nương mới được quyền thêu cửu phượng. Trang nhị tiểu thư... Chắc không to gan lớn mật như vậy chứ?

Nhất định là nhìn lầm rồi!

Chớp mắt một cái, Tranh Ninh đã cõng Trang Du ra khỏi mái hiên. Khoảnh khắc ánh nắng giữa trưa chiếu vào người Trang Du, mọi người lập tức nhìn thấy giá y trên người Trang Du phát ra kim quang rực rỡ. Tiếp theo là chín con phượng hoàng hiện lên, hình như bầy phượng hoàng muốn bay ra khỏi lớp vải giam cầm chúng. Không biết có phải ảo giác hay không, mọi người còn nghe được cả tiếng hót của phượng hoàng.

Còn Trang Du–người mặc giá y, thời khắc này bỗng dưng trở nên vô cùng trang nghiêm tôn quý.

Tất cả mọi người cùng hít thật sâu.

"Cửu phượng!!!!" Có người không kiềm được, sợ hãi thốt lên.

Tiếng thốt này như đánh thức mọi người bừng tỉnh khỏi cơn mê. Mọi người vội vàng nhìn giá y của Trang Du một lần nữa. Đúng là cửu phượng!!

Mẹ ơi! Chuyện lớn rồi!

_________________________

Sa: mấy chương cuối dài quá đi, huhu một chương bằng hai chương bình thường. Edit mỏi cả tay!!!