Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 160: Gia quy




Edit: Sahara

Tần Diệu và Mã Đại Ni ngồi trong kiệu, một chốc sờ bên này, một chốc lại sờ bên kia, Mã Đại Ni hưng phấn nói: "Không ngờ tam đệ đỗ Trạng Nguyên còn có chỗ tốt như vậy, chúng ta cũng được dính chút phúc, được ngồi kiệu."

Tần Diệu cười tủm tỉm: "Cái có là gì! Sau này tam đệ làm quan lớn, chỗ tốt hơn còn ở phía sau."

Mã Đại Ni hưng phấn nói: "Tướng công, vậy thì tốt quá, sau này Tần gia chúng ta cũng coi như có thể diện với người khác."

Tần Diệu đắc ý: "Tất nhiên rồi! Tam đệ ta chính là lục nguyên cập đệ đấy. Nàng biết cái gì gọi là lục nguyên cập đệ không?"

Mã Đại Ni vội lắc đầu: "Không biết!"

"Chính là từ thi huyện đến thi hội đều đỗ hạng nhất. Từ xưa đến nay chưa có một người nào làm được điều này. Đây nghĩa là gì hả? Nghĩa là tam đệ ta là người thông minh nhất. Tương lai của tam đệ vô cùng rực rỡ."

Mã Đại Ni nghe mà hai mắt càng ngày càng phát sáng: "Tam đệ thông minh như vậy, chúng ta đi theo cũng có thể lây dính chút ánh sáng rồi."

"Nàng chưa từng nghe câu một người đắc đạo gà chó thăng thiên sao? Chúng ta có thể hưởng ké chút vinh quang của tam đệ, nhưng không thể lôi kéo đệ ấy làm chuyện xấu, tránh ảnh hưởng đến tiền đồ của đệ ấy. Chỉ cần tiền đồ của đệ ấy rộng mở, chúng ta không phải lo thiếu chỗ tốt."

"Cái này đâu cần chàng nói chứ! Thiếp cảm thấy ngày tháng hiện tại đã rất tốt rồi. Điều thiếp mong mỏi nhất lúc này là sau khi tam đệ có tiền đồ rồi, có thể giúp cho bọn trẻ trong nhà có tương lai sáng sủa hơn." Hiện giờ có ăn có uống, Mã Đại Ni vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại, cửa tiệm lại buôn bán rất tốt, nhờ có tên tuổi Tần Chung ở đó nên không ai dám đến cửa tiệm gây sự. Từ khi cửa tiệm khai trương đến giờ vẫn luôn rất yên bình. Trước kia, Mã Đại Ni luôn mơ mộng có thể làm phu nhân hưởng phước, không cần động đến mười đầu ngón tay, kỳ thực bây giờ đã có thể đạt thành rồi. Nhưng Mã Đại Ni lại không đành lòng nhìn một mình Tần Diệu vất vả, nên vẫn thường xuyên đến tiệm giúp đỡ phu quân. Ngày tháng lâu dần, Mã Đại Ni cảm thấy quả thật không có mệt như nàng tưởng.

Mã Đại Ni hiểu rõ, dù không thể trắng trợn mượn tên tuổi Tần Chung mưu cầu lợi ích, nhưng chỉ cần một ngày còn có Tần Chung thì Tần gia vẫn sẽ có cây đại thụ che mát. Ước mơ duy nhất của Mã Đại Ni lúc này chính là, bọn trẻ trong nhà có thể lấy tam thúc chúng làm gương, cố gắng học hành. Tần Chung cũng có thể giúp chúng có được một tương lai tốt.

"Điều này là tất nhiên! Đệ ấy là đệ đệ ruột của ta mà." Tần Diệu phấn khởi nói.

Ngồi trong kiệu, phía trước là nha dịch thổi kèn đánh trống mở đường, Lý Ỷ La cảm thấy không được quen cho lắm: "Cái này làm cũng hơi quá rồi!"

Ba đứa bé chưa từng ngồi kiệu, kiệu cứ lắc lư lắc lư làm ba đứa hơi sợ. Cả ba cứ rút vào lòng mẹ. Tử Tĩnh, Tử Xu bình thường rất hiếu động, bây giờ cũng không dám nhúc nhích.

Tần Chung mỉm cười: "Sẽ tới nhà nhanh thôi, nàng ráng kiên nhẫn một chút. Nếu không nhận hảo ý này, ngược lại sẽ làm bọn họ suy nghĩ nhiều."

Đội ngũ tới cổng thôn, người trong thôn nghe thấy động tĩnh liền đổ xô ra ngoài xem, Tần Chung và Lý Ỷ La bế ba đứa bé cùng xuống kiệu.

Tần phụ, Tần mẫu đứng đầu đoàn người vây xem, Tần Chung và Lý Ỷ La vội bước nhanh tới trước, vừa tới trước mặt hai ông bà liền quỳ xuống: "Cha, mẹ, chúng con về rồi!"

"Tốt! Tốt! Tốt!....." Tần phụ run run tay nâng Tần Chung dậy: "Về rồi là tốt! Về rồi là tốt!"

Tần mẫu kéo Lý Ỷ La tới gần, cẩn thận nhìn nàng từ trên xuống dưới mấy lượt, xong liền nói liên thanh, bảo nàng gầy đi rồi.

"Mẹ~, con đâu có gầy. Mẹ xem xem, con còn mập ra ấy chứ. Ngược lại, con thấy mẹ mới là người gầy đi đấy, có phải vì nhớ con không?" Lý Ỷ La cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay Tần mẫu.

Tần mẫu dở khóc dở cười vỗ vỗ mu bàn tay Lý Ỷ La: "Cái gì con cũng nói được!" Tầm mắt Tần mẫu rơi xuống người ba đứa bé đang ôm chân Lý Ỷ La: "Ôi, cháu trai, cháu gái ngoan của bà, mau tới cho bà ôm các cháu nào..."

Tần mẫu bế Tử Khuê trước, Tử Khuê hiển nhiên không thể nhớ được Tần mẫu, có điều trước giờ Tử Khuê luôn ngoan ngoãn yên tĩnh, nó thấy cha mẹ đang ở ngay bên cạnh nên không có giẫy giụa.

"Lúc đi mới có bằng này, bây giờ đã lớn đến vậy rồi, nếu về trễ thêm một thời gian nữa, chắc bà không nhận ra các con mất."

Tần mẫu bế Tử Khuê đi phía trước, Lý Ỷ La theo sau. Dọc đường đi, Tử Khuê luôn ngẩng đầu nhìn về phía cha mẹ, sợ cha mẹ đột nhiên đi mất, bỏ lại một mình nó.

Về đến nhà, Tần gia lại thêm một trận náo nhiệt. Hầu hết người trong thôn đều tới chúc mừng, trong sân không đủ chỗ ngồi, phải bày thêm bàn ghế ở bên ngoài.

Đại phòng và nhị phòng Tần gia tất nhiên cũng đến.

Tần đại bá vừa tới đã vỗ vai Tần Chung cười lớn, nói: "Chung ca nhi, không ngờ cháu lại giỏi như vậy, về sau, Tần gia chúng ta có thể trở mình rồi."

Tần Chung mỉm cười: "Đại bá, cái danh hiệu Trạng Nguyên này của cháu là do đích thân hoàng thượng khâm điểm, hoàng thượng hy vọng cháu có thể dốc sức làm việc cống hiến cho triều đình, hoàng ân hậu đãi, Tần gia chúng ta càng phải lấy mình làm gương, tuân thủ quốc pháp, sống an phận thủ thường."

Nụ cười của Tần đại bá lập tức sượng cứng: "Đó là đương nhiên! Đó là đương nhiên!"

Những người tới chúc mừng nghe xong, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào thì ngoài miệng đều sôi nổi khen Tần Chung nói rất đúng, nói sau này Tần Chung nhất định sẽ trở thành một vị quan tốt vì dân thỉnh mệnh.

Tần Khả lẩm bẩm trong miệng: "Đã làm Trạng Nguyên, chúng ta chẳng những không có lợi ích gì mà còn phải tuân thủ luật pháp hơn trước, đây là đạo lý gì chứ? Chung ca nhi, ta thấy chắc là đệ đọc sách đến ngu luôn rồi."

Tần Chung không trả lời Tần Khả, chỉ khẽ liếc hắn ta một cái rồi xoay người đi tiếp đãi khách khứa.

Người đến càng lúc càng đông. Sau khi Tần Phương hay tin, nàng và Triệu Thiên Tứ lập tức trở về Tần gia, cha mẹ chồng Tần Phương cũng đi cùng. Còn có người nhà mẹ Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni nữa.

Mã Đại Ni vừa nhìn thấy đại tẩu nhà mẹ mình thì bụng đầy lửa giận. Đại ca, đại tẩu nhà mẹ nàng thấy nàng và Tần Diệu mở cửa tiệm, làm ăn khấm khá thì muốn trục lợi, nhưng còn chưa lấy được gì đã bị nàng mắng chạy có cờ, quan hệ hay bên vốn đã không được tốt, nay lại càng xấu hơn.

"Hai người tới làm gì?" Mã Đại Ni trừng mắt với đại ca, đại tẩu mình.

"Coi muội nói cái gì kìa, chúng ta và Tần gia là thông gia, Tần gia có hỉ sự lớn như vậy, sao chúng ta có thể không tới chứ? Nếu để người khác biết thì sẽ nói chúng ta không có lễ nghĩa mất." Đại tẩu Mã Đại Ni nhếch mép cười nói.

"Tôi khinh!" Mã Đại Ni đâu phải người bận tâm ánh mắt người đời, dù sao thì làng trên xóm dưới đều biết nàng là người đàn bà hung dữ chanh chua, nên nàng chẳng thèm quan tâm người ta nhìn mình thế nào, chỉ cần Tần Diệu vẫn thấy nàng tốt là được: "Đừng tưởng không ai biết trong bụng tẩu tính toán cái gì, tôi nói cho tẩu biết, mặc kệ tẩu muốn làm gì, tôi cũng chỉ cho tẩu bốn chữ: Không! Có! Cửa! Đâu!"

"Muội....." Đại tẩu Mã Đại Ni tức đến muốn ngã ngửa, nàng ta nhìn sang phu quân mình, cũng tức là đại ca Mã Đại Ni, nói: "Chàng chỉ trơ mắt nhìn mà không quản tiểu muội chàng sao? Nhìn xem, muội ấy đối xử với thiếp y như kẻ thù vậy."

Đại ca Mã Đại Ni trừng mắt nhìn Mã Đại Ni.

Hắn ta trừng, nhưng Mã Đại Ni còn trừng lại hung dữ hơn: "Sao hả? Huynh cho rằng tôi vẫn còn sợ huynh chắc. Lúc còn ở nhà, huynh thường xuyên vì người đàn bà khốn kiếp này mà đánh tôi, bây giờ lại tính bổn cũ soạn lại đúng không? Huynh muốn thì cứ đánh đi, thử coi tướng công tôi có đánh chết huynh không? Còn có tam đệ nhà tôi nữa, đệ ấy là Trạng Nguyên, mấy người dám ức hiếp nhị tẩu đệ ấy, xem xem đệ ấy trừng trị mấy người thế nào cho biết."

Nghe đến đây, cả người đại ca Mã Đại Ni liền không còn chút khí thế hung hãn nào: "Tiểu muội, chúng ta là huynh muội ruột thịt, sao muội lại nói ra những lời như vậy?"

Mã Đại Ni xì lớn một tiếng: "Ngừng lại dùm đi! Nếu tôi có thêm một người ca ca ruột như huynh, e là cái mạng của lão nương đã mất từ lâu rồi. Mau uống xong trà rồi đi đi!"

Mã Đại Ni chống nạnh, dáng vẻ chảnh chọe vô cùng.

Ngược lại, đại ca, đại tẩu Mã Đại Ni đều tức đến muốn phun máu. Đại tẩu Mã Đại Ni nói: "Vừa lười vừa ham ăn như nó sao lại may mắn tìm được một nhà chồng như Tần gia thế chứ? Bây giờ lão tam Tần gia còn đỗ Trạng Nguyên, sau này nó sẽ càng không coi ai ra gì cho mà xem."

Rất nhiều người đều thấy Mã Đại Ni không chút lưu tình với đại ca, đại tẩu mình, thái độ vô cùng hung dữ, nên khi Mã Đại Ni đi ngang qua họ, họ đều vô thức nép người lại. Người con dâu thứ hai này của Tần gia không trêu chọc được đâu, vốn đã là con dao mổ thịt, bây giờ còn được mài bén hơn. Trước đầy thường xuyên nghe thấy Tần mẫu mắng đứa con dâu này ham ăn biếng làm, dù vậy thì tình cảm phu thê nhà lão nhị Tần gia vẫn cứ rất tốt, địa vị của đứa con dâu này chỉ có ngày một vững chắc thêm mà thôi. Đây cũng được xem là một chuyện lạ.

Đến khi trời sụp tối, người tới chúc mừng mới từ từ ra về.

Bấy giờ, mọi người trong Tần gia mới có thời gian nói chuyện với Tần Chung và Lý Ỷ La. Ai cũng rất quan tâm hai người sống ở kinh thành thế nào. Tần mẫu cứ hỏi mãi, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, Lý Ỷ La rất kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của bà, những người khác thì im lặng lắng nghe. Đương nhiên, trong quá trình kể, Lý Ỷ La đã lượt bỏ chuyện nàng ra tay với đám công tử bột phóng ngựa giữa phố và chuyện của Trang gia. Biết Lý Ỷ La và Tần Chung sống ở kinh thành rất tốt, không gặp khó khăn gì, lúc này mọi người mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Chờ sau khi Tần mẫu hỏi xong, Tần phụ gõ gõ tẩu thuốc xuống mặt bàn để mọi người chú ý, ông nói: "Hiện tại con đã đỗ Trạng Nguyên, tâm nguyện của cha xem như đã hoàn thành. Trước đó huyện thái gia có nói với cha là muốn xây một cái Trạng Nguyên Phường, con nghĩ như thế nào? Nếu nó không ảnh hưởng gì đến tiền đồ của con, vậy thì chúng ta sẽ xây."

Tần Chung nhìn vẻ kích động ẩn nhẫn trong đôi mắt Tần phụ, mỉm cười rồi nói: "Tất nhiên là không có gì trở ngại, chuyện này còn phải phiền cha nhọc lòng."

"Không nhọc lòng, có gì đâu mà nhọc lòng! Con yên tâm! Cha nhất định sẽ làm thỏa đáng chuyện này." Tần phụ vội đứng dậy, nói chuyện thập phần khí khái, còn kích động đến mức xoay qua xoay lại hai vòng.

"Đệ muội, kinh thành trông như thế nào vậy? Có phải rất náo nhiệt không? Ngươi kinh thành có gì khác với chúng ta không?" Tay ôm Tần Tử Kiệt đang mơ màng buồn ngủ, hai mắt Mã Đại Ni sáng rực nhìn Lý Ỷ La.

Lý Ỷ La bật cười nói: "Có cái gì khác chứ? Thì cũng là hai mắt một miệng như chúng ta thôi."

"Đương nhiên tẩu biết cái này, nhưng mà mọi người thường hay nói người kinh thành có... Có cái gì ấy nhỉ?.. À, là có quý khí! Tẩu chưa từng thấy người có quý khí là như thế nào, cho nên mới hỏi muội." Mã Đại Ni nói.

"Quý khí gì chứ? Chẳng qua là ngày thường sống trong nhung lụa, dần dần được nuôi dưỡng ra thôi. Nếu từ nhỏ tẩu cũng sống trong nhà cao cửa rộng như mấy phu nhân, tiểu thư kia, muội đảm bảo nhị tẩu cũng không thua kém bọn họ." Nàng chưa có cơ hội tiếp xúc với người quyền quý, nhưng đám nữ quyến của Trang gia quả thật làm nàng không dám khen tặng, nào được đáng yêu như Mã Đại Ni.

Mã Đại Ni nghe Lý Ỷ La nói đến lòng như hoa nở: "Thật không?"

"Đương nhiên là thật!"

Tần mẫu ngồi bên cạnh không nghe nổi nữa: "Ỷ La, con đừng có khen nó, bình thường đã như người đi trên mây rồi, con còn khen nó thì nó sẽ bay lên trời thật luôn đấy."

"Mẹ!" Mã Đại Ni cảm thấy thật oan uổng nên lớn tiếng gọi Tần mẫu một tiếng.

"Khụ khụ...." Tần phụ vốn đang chìm trong kích động, bị tiếng gọi này của Mã Đại Ni kéo về thực tại. Ông gõ gõ tẩu thuốc lên mặt bàn lần nữa.

Cả nhà liền nhìn về phía ông.

Tần phụ hắng giọng, tận lực đè nén vui sướng trong lòng xuống, nghiêm túc nhìn mọi người: "Hiện tại, ta ở chỗ này nói một câu, lão tam đã đỗ Trạng Nguyên, năm sau sẽ vào kinh làm quan, tuy nhiên các người không được phép ỷ vào lão tam mà làm xằng làm bậy. Tần gia chúng ta không dễ dàng gì mới có được một người có tiền đồ, kẻ nào dám kéo chân lão tam, ta sẽ đánh gãy chân kẻ đó! Nhớ kỹ! Không ai được phép! Lão đại, lão nhị, nếu hai đứa phạm sai, cha sẽ đánh các con một trận, sau đó đuổi khỏi Tần gia. Nếu những người khác phạm sai, mặc kệ là con dâu, hay là cháu, thê nhi của đứa nào thì cha sẽ tìm đứa đó tính sổ, đến lúc đó, cả nhà mấy đứa cứ cút khỏi Tần gia cho cha."

Tần Phấn, Tần Diệu cùng nghiêm túc trả lời: "Dạ biết, thưa cha!"

Tần Chung mỉm cười: "Đại ca, nhị ca, cũng không nghiêm trọng như cha nói đâu. Mọi người đều là người thân của đệ, sao đệ có thể không quan tâm được? Chỉ cần nhà chúng ta không làm ra chuyện phạm pháp, đệ nhất định có thể bảo vệ cả nhà bình an. Tương lai của bọn trẻ, đệ cũng sẽ để trong lòng."