Chu Hoài Sơn nghĩ tích cực như vậy, quả thực khiến Triệu Đại Thành càng thêm bội phục.
Một mặt anh em tốt nghĩa khí, Triệu Đại Thành nghiêm túc gật đầu, đáp: "Được! Muốn chơi cái gì, ta chơi cùng huynh!"
Nói giống như muốn cùng Chu Hoài Sơn đồng sinh cộng tử.
Chu Thanh..
Đám công tử bột đối thoại đều là dạng này sao?
Bất kể nói thế nào, vì kiểu nói chuyện của Chu Hoài Sơn cùng Triệu Đại Thành, bầu không khí cũng hòa hoãn đi rất nhiều.
Một đám người ăn xong cơm tối, liền làm việc của riêng mình.
Thẩm Lệ đưa tới nhiều sách như vậy, Chu Hoài Hải được phóng thích lại thành công kích động Chu Hoài Sơn, chính hắn chủ động nói ngày mai bắt đầu đọc sách, Chu Thanh tất nhiên là đồng ý.
Đã như thế, vậy liền không bán câu đối xuân nữa.
Ăn cơm xong, Chu Hoài Lâm đi đến nhà Thành Vũ một chuyến, nói cho hắn biết ngày mai không đi bán câu đối xuân nữa.
Chu Bình chui về phòng mình, đầy mặt hưng phấn xoa xoa tay, nhìn chằm chằm cái rương nhỏ Thẩm Lệ cho.
Bên trong có gì đây? Hít sâu một hơi, Chu Bình nhắm mắt lại, mở nắp rương ra.
Sau đó, Chu Bình từng chút từng chút mở mắt ra nhìn.
Liền thấy trong rương có đặt một cây cung nhỏ.
Vừa nhìn thấy cây cung, Chu Bình hưng phấn tung người nhảy dựng lên: "Là cung tên!"
Cầm cung, Chu Bình lập tức thử một chút.
Nhưng mà thằng nhóc phí hết sức chín trâu hai hổ, cũng không thể kéo căng được dây cung.
Càng không kéo được, Chu Bình lại càng hưng phấn.
Sau khi thử mấy lần đều thất bại, Chu Bình ôm cây cung hôn một cái, cảm thán: "Cung thật tốt!"
Bỏ bộ cung tiễn qua một bên, hắn lại lật ra vài cuốn sách trong rương.
Đã biết không ít chữ, Chu Bình xem qua đại khía thì biết rõ, đây là mấy bản binh thư.
"Mẹ của ta ơi! Đại sư huynh của ta quả thực chính là con giun đũa trong bụng ta, sao ta muốn cái gì huynh ấy đều biết thế!"
Dưới sự hưng phấn, gương mặt nhỏ nhắn của Chu Bình đỏ hết cả lên.
Thằng bé như đói như khát, ôm mấy quyển binh thư đọc dưới ánh đèn, dù cho đọc cũng không hiểu rõ lắm.
Cứ thế, Chu Bình chăm chỉ học hành cực khổ nhưng lại vui vẻ chịu đựng.
Bên kia, Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị cũng mở rương của họ ra, tất cả là hai bộ quần áo mùa đông và một đôi giày.
Triệu thị còn có thêm chút đồ trang sức.
Nhìn trang sức và y phục trong rương của Triệu thị, Chu Hoài Lâm lôi tay vợ Triệu thị, năn nỉ nàng mặc cho hắn xem.
Hai vợ chồng tất nhiên là tình thú vô hạn.
Hai tỷ muội Chu Thanh cùng Chu Dao cũng không kịp chờ đợi mở rương của mình ra.
Trong cái rương của Chu Dao chứa một cái khăn che mặt, một bộ quần áo mùa đông, và hai quyển sách vỡ lòng thích hợp cho nữ tử biết chữ sơ bộ.
Khăn che mặt và y phục, Chu Dao cũng không hứng thú lắm, dù sao những vật này, căn bản không thích hợp mặc ở nông thôn.
Ngược lại là sách, có thể khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Kể từ khi Chu Bình đi theo Chu Hoài Sơn bắt đầu học tập, nàng cũng biết được nhiều hơn.
Chu Dao lật sách xem dưới đèn, Chu Thanh nhìn chằm chằm cái rương của mình, trái tim đập thùm thụp trong lồng ngực.
Thẩm Lệ muốn tặng cho nàng cái gì đây?
Trong chớp nhoáng này, Chu Thanh có chút chờ mong đồ vật của mình không giống với mọi người.
Loại chờ mong này, khiến cho hai gò má của nàng hơi đỏ lên.
Dựa vào! Tình huống gì đây! Không phải là lão nương xuân tâm động đậy rồi đấy chứ..
Ý tưởng này vừa xuất hiện trong lòng, Chu Thanh liền đưa tay véo mặt mình một cái.
Nghĩ bậy bạ gì vậy! Nhận thức rõ thực tế đi! Thẩm Lệ chính là ông chủ trong nhà có mỏ khoáng, lại có thân thích làm đại quan ở kinh đô đấy.
Loại người như vậy làm sao có thể vừa ý một cô thôn nữ vừa xấu vừa nghèo như nàng được.
Im lặng trợn trắng mắt, Chu Thanh mở rương ra.
Liếc nhìn đồ trong rương, trái tim Chu Thanh đập rất nhanh.
Trong rương, có một bộ y phục mùa đông màu đỏ rực.
Quần áo mùa đông được gấp phẳng chỉnh tề, phía trên còn có một phong thư.
Trên giấy là chữ do Thẩm Lệ tự tay viết: Trước năm mới ta nhất định trở về, chờ ta.
Hai gò má của Chu Thanh phút chốc liền nóng bỏng.
Đọc thư, trái tim Chu Thanh lại bịch bịch nhảy loạn.
Người này trúng gió gì vậy, ta quản ngươi lúc nào trở về làm gì.
Nhanh chóng đậy nắp rương lại, hai tay Chu Thanh đặt trên nắp rương, nhịp tim còn chưa bình ổn xuống.
Trong đầu, dòng chữ trong thư hiện lên vô cùng rõ ràng.
Quá đáng ghét!
Chu Dao buồn bực nhìn về phía Chu Thanh, hỏi: "Đại tỷ, Thẩm đại ca tặng gì cho tỷ thế?"
Chu Thanh lập tức cười ha ha: "Giống muội thôi."
"Vậy sao tỷ lại có bộ dáng này?" Chu Dao nhíu mày nghiêng đầu nhìn Chu Thanh, luôn cảm thấy hôm nay đại tỷ là lạ.
Chu Thanh liền âm thầm thở dài.
"Ta đây không là lo lắng ngày mai cha ta lại lật lọng sao!"
Nói rồi, Chu Thanh xuống giường cất kỹ rương của mình.
"Muội xem sách đi, ta đến bảo cha ta đi ngủ sớm một chút." Quẳng xuống một câu, Chu Thanh vội vàng ra khỏi phòng, chỉ sợ Chu Dao phát hiện vành tai nàng đang đỏ lên.
Bên ngoài hàn phong mạnh mẽ thổi vào mặt, toàn thân khô nóng của Chu mới tán đi một chút, khiến nàng cảm thấy thanh tỉnh hơn nhiều.
Bên tai, truyền đến tiếng cười ma quỷ của Chu Hoài Sơn cùng Triệu Đại Thành, Chu Thanh theo âm thanh nhìn sang.
Muốn xem xem hai người kia đang loạn thất bát tao cái gì!
Trong mắt nàng, chuyện trọng yếu nhất, chính là đốc xúc cha nàng đọc sách.
Chỉ khi cha nàng trở nên nổi bật, nàng mới có thể được sống một cuộc sống tốt.
Cho dù nàng động tâm với Thẩm Lệ, cũng phải đợi đến khi cha nàng trở nên nổi bật mới được, nếu không..
Không có vật chất ngang nhau, không có thân phận ngang nhau, rất khó có gặp gỡ về tinh thần.
Sáng sớm hôm sau.
Triệu Đại Thành ăn điểm tâm xong liền rời đi.
Chu Hoài Sơn dưới sự kí.ch thích của Chu Hoài Hải, sớm kết thúc mười ngày nghỉ, bắt đầu một vòng học hành khổ cực mới.
Ròng rã một cái rương sách a! Đọc hiểu đồng thời đọc hết! Thẩm Lệ, ngươi là ma quỷ sao!
Hôm qua mới lập xuống hùng tâm tráng chí, hôm nay Chu Hoài Sơn ngồi ôm sách vở liền một mặt phiền muộn.
"Khuê nữ, con nói xem, sao người với người lại không có sự tín nhiệm cơ bản nhất thế chứ? Đọc sách học tập sách vở, làm sao nhất định phải khảo thí!"
Chu Thanh..
"Nhanh đọc a! Giữa hai chúng ta có tím nhiệm cơ bản nhất là được rồi, nếu trước khi ăn cơm trưa cha không nắm được một ngàn chữ, thì cũng không cần ăn trưa đâu, tin ta."
Chu Hoài Sơn..
Nhà Thành Vũ.
Vốn dĩ Thành Vũ dự định sau ngày thứ hai đi bán câu đối xuân sẽ liền đến Chu gia cầu hôn, kết quả trước hôm đó một ngày, em gái hắn đột nhiên bị sốt cao.
Mơ mơ màng màng đốt đi mấy ngày, thẳng đến hôm nay bệnh tình mới triệt để rút đi.
Em gái hắn vừa khỏe lại, chuyện chung thân của hắn liền bị đưa vào danh sách quan trọng.
Sáng sớm, mẹ Thành Vũ mẹ đã xách một hộp điểm tâm đi đến nhà Chu Thanh.
Cổ đại thành thân, xem trọng lời mai mối.
Mà chuyện này, vốn phải đi mời bà mối tới.
Nhưng nhà Thành Vũ ở thôn Khánh Dương cũng coi như là có tiền, mẹ Thành Vũ sợ mời bà mối đi, kết quả Chu gia lại không đồng ý, sẽ đả thương mặt mũi nhà mình.
Nghĩ ngợi một hồi, bà ta dứt khoát tự mình đến nhà nàng thăm dò.
Nếu Chu gia đồng ý, bà ta sẽ mời bà mối tới cho đầy đủ thủ tục.
Còn nếu như Chu gia không đồng ý..
Vũ Tử nói, Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn, đã sớm vừa ý hắn, hẳn là sẽ đồng ý a.
Xách hộp điểm tâm, mẹ Thành Vũ lo lắng bất an tiến vào cửa nhà Thẩm Lệ.
Lúc bà ta tới nơi, Chu Bình đang ở trong nội viện dùng cung Thẩm Lệ cho để luyện tập bắn tên.
"Đại nương, cha mẹ ta đi lên trấn mua đồ tết rồi." Lau mồ hôi trên đầu, Chu Bình nói với mẹ Thành Vũ.
"Ta tới tìm nhị bá của ngươi." Mẹ Thành Vũ cười nói: "Bình tử đang chơi gì đấy, sáng đã một đầu mồ hôi, nhị bá ngươi đã thi đậu đồng sinh, ngươi còn không lo đi theo nhị bá đọc nhiều sách một chút đi, Hổ Tử nhà ta đã dậy thật sớm học rồi đấy."
Chu Bình nhếch miệng nở nụ cười, không giải thích, chỉ nói: "Nhị bá của ta đọc sách ở trong phòng đấy."
Nói xong, tiếp tục kéo cung luyện tập.
Mẹ Thành Vũ liền xách theo hộp điểm tâm đi vào chính phòng..