Chu Thanh nhìn thấy Trung Thúc từ trên xe ngựa nhảy xuống, đang đi vào trong nội viện.
"Đây là.." Trung Thúc đang muốn mở miệng hỏi thăm, liếc nhìn thấy Chu Thanh, liền ngừng lời.
"Thanh cô nương, Chu tiên sinh." Trung Thúc tiến lên mấy bước, ôm quyền vái chào Chu Hoài Sơn, trông thấy Triệu Đại Thành cũng ở đây, liền mỉm cười gật đầu với hắn.
Chu Hoài Sơn chưa từng gặp Trung Thúc, thấy đột nhiên có người nhìn khá có tiền chạy tới hành lễ với mình, trong lòng liền máy động.
Chẳng lẽ lại muốn tới bái sư?
Mang theo ba phần hồ nghi, ba phần hưng phấn, Chu Hoài Sơn hỏi: "Ngươi là?"
Chu Thanh liền vội nói: "Cha, vị này là Trung Thúc, chưởng quỹ trong cửa hàng Bút Mặc Trai của Thẩm Lệ."
Vẻ mặt Chu Hoài Sơn lập tức suy sụp.
Không phải tới bái sư a!
Trung Thúc..
vẻ mặt thất vọng của ngài là có ý gì chứ?
Liếc nhìn Chu Hoài Sơn một cái, Trung Thúc quay sang nói với Chu Thanh: "Chủ nhân của ta còn đang ở kinh thành, trong thời gian ngắn không thể về được, mắt thấy đã sắp đến tết, nên sai ta tới tặng lễ mừng năm mới."
Nghe được là tới tặng lễ, Triệu Đại Thành xoa xoa tay, hỏi: "Có thứ gì tốt?"
Trung Thúc..
Quay đầu gọi người đang đợi ở bên ngoài: "Kéo xe vào đây."
Hai gia nhân lập tức kéo một chiếc xe ngựa, từ đại môn đi vào.
Trên xe ngựa, chất đầy đồ.
Liếc nhìn một xe lễ vật, Triệu Đại Thành hâm mộ kéo cánh tay Chu Hoài Sơn, nhẹ nhàng lắc lắc, dài giọng gọi: "Sơn ca, thật nhiều lễ a!"
Chu Thanh đứng ở một bên, nhìn hai người bọn họ, nhịn không được nhíu mày.
Hình tượng này sao lại quái dị như vậy!
Đang nói chuyện, một nhà tam phòng cũng đã vây đến xung quanh.
Trung Thúc cười nói: "Cái rương lớn nhất này là chủ nhân nhà ta đặc biệt chuẩn bị cho Chu tiên sinh, người xem nên chuyển đến nơi nào được?"
Chu Hoài Sơn lập tức chỉ phòng của mình.
Hai gia nhân lập tức khệ nệ chuyển cái rương xuống, rồi lại khệ nệ bê đến phòng của Chu Hoài Sơn.
Triệu Đại Thành kéo cánh tay Chu Hoài Sơn, chậc chậc cảm thán: "Sơn ca, cái rương kia nhìn nặng như vậy, cũng không biết chứa bao nhiêu đồ tốt, có đồ đệ thật tốt a."
Chu Hoài Sơn bày ra vẻ mặt rắm thối, hất cằm nói: "Đó là đương nhiên."
Nói rồi, chợt cảm thấy có chỗ không thích hợp, quay đầu đẩy Triệu Đại Thành ra.
"Tránh ra, đang làm cái gì đấy, ta đây không có sở thích đặc thù kia đâu."
Chu Thanh..
Ha ha ha ha.
Cuối cùng biết quái dị ở chỗ nào.
Chuyển xong cái rương của Chu Hoài Sơn, Trung Thúc lại chỉ mấy cái rương còn lại, theo thứ tự là cho những người khác trong nhà.
Mõi người nhận được một rương lễ vật nhỏ.
Đưa lễ vật xong, Trung Thúc khách khí nói chuyện phiếm vài câu, rồi mang người rời đi.
Hắn vừa đi, Triệu Đại Thành lập tức hưng phấn nói: "Sơn ca, nhanh, đi xem cái rương của huynh có bảo bối gì!"
Đám người mặc dù đều rất hiếu kì không biết Thẩm Lệ chuẩn bị cho mình cái gì, nhưng bọn họ càng hiếu kỳ xem cái rương siêu to của Chu Hoài Sơn có gì ở bên trong a.
Sau khi đem lễ vật của mình về phòng riêng, một đám người gom lại trong phòng Chu Hoài Sơn.
Chu Bình hưng phấn vỗ đùng đùng hai cái lên chiếc rương, nói: "Nhị bá, trong cái rương này không phải là chứa đại sư huynh đấy chứ?"
Chu Hoài Sơn liền cười thầm: "Nếu thế thật thì tốt!"
Vàng bạc châu báu gì đó sao có thể so được với một đồ đệ có thể thay ngươi viết chữ trong thời khắc mấu chốt chứ!
Chu Thanh nhìn chằm chằm cái rương, trái tim đập chợt nhanh hơn.
Mặc dù cảm thấy lời nói của Chu Bình có chút viển vông, nhưng trong lòng nàng lại bỗng dâng lên một tia chờ mong là sao đây?
Xoa xoa tay, Chu Hoài Sơn đi lên phía trước, một tay nắm nắp rương xốc lên.
"Oa!"
Ánh mắt mọi người lập loè, đầu lưỡi đã chực sẵn mấy lời khen ngợi chuẩn bị phun ra, cùng với một tiếng oa đầy khoa trương của Chu Bình, cùng nhau nhìn về phía cái rương.
Lập tức..
Chu Hoài Sơn vừa nhìn thấy đồ trong rương, toàn bộ khuôn mặt đều vặn vẹo, dữ tợn.
"Ta muốn đem cái tên đồ đệ bất hiếu này trục xuất sư môn! Đây là tặng lễ sao? Đây là đòi mạng!"
Trong rương, từng chồng sách được sắp xếp vô cùng chỉnh tề.
Trên cùng, là một tờ giấy do đích thân Thẩm Lệ cầm bút viết lên: Đọc hiểu đồng thời đọc hết.
Chu Hoài Sơn cầm tờ giấy kia lên, tức giận thở phì phì xé nó nát bấy, vừa xé vừa mắng.
Chu Thanh đứng một bên, dựa vào khung cửa cười có chút thở không ra hơi.
Ngược lại là Chu Bình, đáy mắt hiện ra ánh sáng long lanh, yêu quý nhẹ nhàng sờ lên từng cuốn sách, thật lòng tán thưởng: "Đại sư huynh đối với nhị bá, thực sự là hao tổn tâm huyết a, ta thật là hâm mộ nhị bá."
Chu Hoài Sơn diện mục dữ tợn nhìn chằm chằm Chu Bình: "Ngươi hâm mộ thì ngươi lấy đi!"
Chu Bình lập tức nói: "Quân tử không đoạt cái mà người yêu thích, lại nói, ta vẫn còn bé, không cần đọc nhiều sách như vậy."
Chu Hoài Sơn..
Ai mà chẳng còn là một đứa trẻ!
Nhìn qua một rương sách này, trong lúc nhất thời Chu Hoài Lâm cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ vỗ vỗ vai Chu Hoài Sơn nói: "Nhị ca, cố lên!"
Chu Hoài Sơn hung hăng lườm hắn một cái.
Triệu Đại Thành đứng ở một bên, luôn cảm thấy trong đầu bỗng nhiên có cái gì chợt lóe lên, nhưng lại không nghĩ ra là cái gì.
Hắn vồ lấy tên hộ viện nhà mình, hỏi: "Có phải là ta đã quên mất chuyện gì rồi hay không?"
Hộ viện yên lặng thầm lườm nguýt trong lòng.
Ngài thế mà nhớ ra mình đã quên mất việc gì cơ đấy! Ta đã nhắc nhở ngài ba lần rồi!
"Lão gia, ngài tới đây, mục đích chính là vì báo tin."
Hộ viện vừa nói, Triệu Đại Thành lập tức bừng tỉnh đại ngộ, vỗ ót một cái.
"Xem trí nhớ của ta này, lại quên mất chuyện trọng yếu như vậy."
Nói rồi, Triệu Đại Thành lại vồ lấy cánh tay Chu Hoài Sơn.
"Sơn ca, có một chuyện quan trọng quên nói cho huynh biết, Chu Hoài Hải đã được thả ra rồi."
Nhắc đến Chu Hoài Hải, bầu không khí cứng ngắc quái dị trong phòng chợt lạnh xuống.
Khuôn mặt Chu Hoài Lâm lập tức xanh xám, vội quay sang hỏi Triệu Đại Thành: "Ngươi nói cái gì?"
"Ngay tại mấy trước ngày, nghe nói là Chu Viễn nhờ quan hệ, bây giờ Chu Hoài Hải cũng không còn ở trong huyện thành, ta nghe nói, Chu Viễn muốn thành thân, cả nhà bọn hắn đều đi kinh đô rồi."
Người Chu gia..
Phạm vào tội danh như vậy, mà còn có thể đi ra?
Nhìn phản ứng của cả nhà này, Triệu Đại Thành thở dài một hơi.
"Chu Hoài Hải là loại người xấu xa còn ngu xuẩn, hắn không chừng muốn trả thù huynh, huynh phải cẩn thận một chút."
Nói xong, Triệu Đại Thành vỗ vỗ vai Chu Hoài Sơn: "Cần huynh đệ làm cái gì, tùy thời mở miệng."
Chu Bình còn nhớ rõ hôm đó nhị bá nói qua, Chu Viễn tuyệt đối không có khả năng cứu Chu Hoài Hải ra ngoài.
Bởi vì Chu Hoài Hải phạm vào tội khiến học sinh khắp thiên hạ phẫn nộ.
Nhưng bây giờ..
Chu Hoài Hải lại được cứu đi ra.
Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh Chu Viễn ở kinh thành, thật sự có quyền hành rất rất lớn.
Cảm giác nguy cơ lập tức bạo tăng, Chu Bình căng thẳng, chờ Chu Hoài Sơn lên tiếng.
Chu Hoài Sơn nhìn chằm chằm cái rương đầy sách kia, khóe mắt rút rồi lại rút, sau đó, bỗng nhiên tuôn ra một tiếng kêu rê.n cực kỳ bi thảm!
"Mệnh của Chu Hoài Sơn ta, sao lại cay đắng như vậy a! Người khác đọc sách là vì muốn có tiền đồ, ta đây đọc sách, là vì vùng vẫy giành sự sống!"
Không học sách, liền sẽ rớt lại phía sau.
Rớt lại phía sau liền sẽ bị đánh! Còn đọc sách..
Đọc sách sẽ rất khổ cực a! Hơn nữa, đọc cũng không nhất định sẽ mạnh hơn Chu Viễn!
Kêu thảm, Chu Hoài Sơn xách ống quần, ngồi xuống bên cạnh cái rương.
Chu Hoài Lâm một mặt vô lực phẫn nộ đứng ở một bên.
Chu Bình nhìn Chu Hoài Sơn, lại nhìn cha mình, siết chặt nắm tay nhỏ bé.
Đang muốn mở miệng cổ vũ mọi người, Chu Hoài Sơn chợt đưa tay vỗ rầm một cái lên nắp rương: "Không nghĩ nữa! Lần này đi xa, Chu Hoài Hải còn chưa báo thù ngay đâu, chúng ta đừng bị chính mình hù chết, hôm nay hà tất phải lo lắng đến phiền não ngày mai a! Nước tới đất ngăn!"
Nói, Chu Hoài Sơn quay sang nói với Triệu Đại Thành: "Từ mai trở đi, ta sẽ phải bắt tay học hành, hôm nay, bồi ta một đêm cuồng hoan cuối cùng!"
Bộ dáng kia, rất giống như ngày mai hắn phải lấy vợ, kết thúc đời độc thân khoái hoạt không bằng..