Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 57: 57: Cướp Đồ





Trong lúc tiểu nhị đóng gói đồ ăn cho Chu Hoài Sơn, Triệu Đại Thành đã lặng lẽ nhét một khối bã đậu vào phần thịt gà hầm nấm hương a.
Không nói đến việc Triệu Đại Thành làm thế nào rời đi trong tiếng chỉ trích của đám quần chúng vây xem.

Mấy người Chu Thanh ngồi xe la về nhà, Chu Hoài Sơn một đường dương dương đắc ý khích lệ bản thân.
"Đấu với Chu Hoài Sơn ta, hắn còn non lắm! Kiểu chơi của hắn bây giờ, năm ta 20 tuổi đã không thèm chơi nữa rồi, hàng cấp thấp!"
Là lượt cũng phân đẳng cấp a.
Chu Thanh nhìn dáng vẻ đắc ý của Chu Hoài Sơn, khóe miệng nhịn không được nở một nụ cười, lần đầu tiên không có nhắc nhở Chu Hoài Sơn chú ý thiết lập nhân vật.

Để hắn cao hứng một chút a.

Dù sao từ mai trở đi, Chu Hoài Sơn liền phải tiến vào kỳ ôn luyện ma quỷ trước khi thi rồi.

Xe la cộc cộc, thẳng đến thôn Khánh Dương.
Sáng sớm vợ chồng Chu Hoài Hải đã bị người của huyện nha bắt đi, kinh động đến toàn bộ Khánh Dương Thôn.

Bây giờ hai vợ chồng Chu Hoài Hải còn chưa trở lại a.

Tôn Thị cùng Chu lão gia tử lo lắng không thôi, hai ông bà già canh giữ ở cửa thôn, không ngừng nhìn về phía xa.
Ngóng trông ngóng trông, bóng dáng Chu Thanh ngồi xe la lọt vào tầm mắt.

Khuôn mặt Tôn thị lập tức trở nên xanh xám.

Sắc mặt Chu lão gia tử cũng không đẹp hơn bao nhiêu.

Nếu như không phải Chu Hoài Sơn đột nhiên đổi tính muốn đi học, Chu Gia sao có thể tới một bước này? Trước đó có lẽ Chu lão gia tử cảm thấy hổ thẹn với Chu Hoài Sơn, nhưng bây giờ, ông ta hận hắn.
Hôm qua trước mặt mọi người ấn dấu tay, Tôn thị muốn phát tác nhưng lại không dám, chỉ trừng mắt nhìn xe la đi qua trước mặt mình.

Tiếp đó..

xe thì đã qua nhưng mùi thức ăn thơm ngon vẫn còn vương lại.
Khuôn mặt Tôn thị mặc dù đen xì, nhưng nước miếng trong miệng lại không nhịn được chảy ra ừng ực.
"Cha nó, bọn chúng đang kéo nửa xe thực phẩm chín!" Tôn thị trừng trừng nhìn xe la.
Tuy trong lòng Chu lão gia tử hận Chu Hoài Sơn, nhưng cũng không chống đỡ được phản ứng bản năng của cơ thể đối với thức ăn ngon.

Ực, nuốt một ngụm nước bọt.

Một ngụm nước bọt này nuốt xuống, Chu lão gia tử càng cảm thấy sỉ nhục đan xen.
Nếu Chu Gia không phân gia, ông ta làm gì đến nỗi như bây giờ, bị con trai, cháu gái ruột không them nhìn, chỉ có thể nuốt nước miếng trước đồ ăn ngon của chúng nó!
"Không được, dựa vào đâu chúng nó toàn được nhậu nhẹt ăn ngon, còn chúng ta làm cha làm mẹ lại phải ở đây đón gió ngửi mùi vị kia chứ!" Tôn thị vỗ đùi, nhấc chân chạy đuổi theo xe la.
Chu lão gia tử lập tức một phát bắt được bà ta.
"Bà đi làm gì, mấy ngày nay huyên náo còn không đủ mất mặt xấu hổ sao?"
Gần đây, Chu Gia đã trở thành trò cười cho cả thôn a.
Tôn thị liền nói: "Bọn chúng ăn ngon uống sướng, hai vợ chồng lão đại còn không rõ tình hình a, ông vẫn nhìn được sao? Ông yên tâm, ta không náo."
Chu lão gia tử liền do dự.

Vừa rồi mùi vị kia, thật là thơm a.

Ông ta sống tới từng này tuổi, còn chưa được ngửi qua mùi thơm như vậy.

Trong chớp mắt Chu lão gia tử do dự này, Tôn thị đã thừa cơ đi.
Chu lão gia tử nhìn dáng vẻ chạy vội chạy vàng của Tôn thị, bóp quyền nặng nề thở dài.
Trước cửa nhà Thẩm Lệ.


Xe la vừa đến, Chu Bình chạy ra đầu tiên.
"Nhị bá, đại sư huynh, ta nhớ hai người muốn chết!"
Chu Thanh..

Lần trước tiểu tử này rõ ràng kêu là nhớ nàng muốn chết mà!
Vọt ra cửa, Chu Bình liền bị mùi thơm đầy xe phủ đầu tập kích.
"Oa!" Nước bọt lập tức chảy ra.
Nhìn cũng chưa từng nhìn Thẩm Lệ cùng Chu Hoài Sơn lấy một cái, thằng nhóc đã giậm chân trực tiếp nhảy lên xe la.
Chu Thanh..

giỏi chưa, rất vững vàng.
Chu Bình không ngừng nuốt nước miếng, hỏi: "Nhị bá, sao người mua nhiều đồ ăn ngon như vậy?"
Chu Hoài Sơn vỗ vỗ đầu Chu Bình hỏi: "Thích không?"
Chu Bình hấp tấp gật đầu, đáp: "Nhị bá thực sự là nhị bá thân yêu của ta!"
Đang nói chuyện, vợ chồng Chu Hoài Lâm đã từ trong nhà đi ra.
Chu Hoài Sơn đưa tay gọi: "Lâm, mau tới chuyển Đào nhi vào, ta mua Đào nhi mà ngươi thích ăn nhất đấy."
Chu Thanh không nhịn được, phì cười thành tiếng.

Cha, ngườii nói như vậy, rất dễ cháy nhà đó biết không?
Đang nói chuyện, Tôn thị vác một cái rổ đến.

Bầu không khí vui vẻ chợt bị chậu nước lạnh Tôn thị giội tắt.
Chu Bình đứng trên xe la, cảnh giác nhìn Tôn thị, hỏi: "Bà nội, người muốn làm gì?"
Tôn thị..


Khóe miệng hung hăng giật giật mấy cái, nhịn xuống cơn xúc động muốn mắng chửi người.

Kéo ra một nụ cười, bà ta đi tới gần Chu Thanh.
"Thanh nha đầu, lúc trước là bà nội không đúng, bà nội có lỗi với ngươi, mấy cái trứng gà này ngươi nhận đi, rồi tha thứ cho bà nội nhé."
Tôn thị nói xong, lấy từ trong giỏ ra mấy quả trứng gà, nhét vào trong lòng Chu Thanh.

Chu Thanh lập tức nhảy lùi về sau, né tránh.

Nàng mới không tin Tôn thị là tới bồi lễ xin lỗi đâu.
"Trứng gà thì không cần, bà cầm về đi." Chu Thanh nghiêm mặt, lạnh như băng nói.
Trên mặt Tôn thị vẫn tươi cười như cũ, chuyển tay đặt trứng gà lên xe la.
"Ai u, Thanh nha đầu quả thật là có bản lãnh, mua nhiều đồ ăn chín như vậy a, vừa vặn ta còn chưa ăn cơm đâu, Thanh nha đầu không ngại a."
Tôn thị vừa nói, vừa nhanh tay cầm lấy một cái hộp cất vào rổ.
Cổ đại đóng gói không thuận tiện như hiện đại.

Những món ăn này đều được đặt trong hộp nhỏ bằng gỗ, bên trong còn bọc một lớp giấy dầu.

Hộp cồng kềnh, rổ của Tôn thị, đặt được nhiều nhất là hai hộp.
Không đợi mọi người phản ứng, Tôn thị nhanh chóng cầm thêm một hộp, quay đầu bỏ chạy.
"Bà nội không quấy rầy các ngươi ăn cơm nữa."
Nhìn bộ dáng lấy đồ bỏ chạy của Tôn thị, Chu Thanh chỉ biết câm nín.

Đây là bộ dáng mà một người bà nên có sao.

Ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa rồi à? Bỏ đi! Hai hộp thức ăn mà thôi, nàng không muốn vì khúc nhạc dạo ngắn này mà huyên náo không thoải mái, ảnh hưởng tới tâm tình của mình.
Chu Bình tức giận vểnh cái miệng nhỏ, nói: "Chuyện này là sao a, bà nội tuổi đã cao sao mà lại có bộ dáng này!"
Chu Hoài Lâm tâm tình phức tạp nhìn bóng lưng Tôn thị.

Nếu không phải cha mẹ liên thủ hố bọn họ, hố Thanh nhi, làm sao có thể đến mức như thế!
Chu Hoài Sơn..
Chu Hoài Sơn từ trong sọt lấy ra một quả đào, xoa xoa lên quần, rồi cắn một cái: "Hắc, thật ngọt! Lâm, Đào nhi này mùi vị không tệ, tới, cắn một miếng!"

Chu Thanh..
Tôn thị xuất hiện cũng không ảnh hưởng nhiều đến tâm tình của mọi người.

Chuyển mỹ thực xuống xe xong, đã là lúc mặt trời lặn.

Thẩm Lệ đốt một đống lửa trong sân, dời bàn ghế tới.

Triệu thị làm nóng lại thức ăn, xếp đầy ắp bày một bàn.
Ngày Trung thu, rượu mua uống còn thừa lại, cả gia đình uống rượu dùng bữa nâng chén mời trăng sáng.
Chu Gia.
Lúc ánh trăng sáng chiếu rọi bầu không, Chu Hoài Hải cùng Vương thị rốt cuộc cũng trở về.

Cha mẹ Vương Cường hố của họ ước chừng hai mươi lượng bạc ở tửu lâu.

Lần này chuyện vu hãm Chu Thanh, là chủ ý của Chu Hoài Hải, trong lòng hắn có không thoải mái cỡ nào, cũng không thể đánh Vương thị được.
Mắt thấy hai vợ chồng lão đại đen mặt trở về, Tôn thị vội vàng ra nghênh đón.
"Không sao chứ?"
Vương thị lắc đầu, đáp: "Không có việc gì, nương, Vương Cường cũng không chết, quan phủ bắt hắn đi sửa đường."
Nghe thấy không có việc gì, Tôn thị liền thở phào một hơi: "Nương để phần hai đứa đồ ăn ngon, nhanh rửa tay tới dùng cơm."
Chu Hoài Hải cùng Vương thị rửa mặt một phen, một nhà bốn miệng ngồi quanh ở phòng bếp.
"Thịt gà hầm nấm hương?"
"Thịt kho nước tương?"
Liếc nhìn đồ ăn trước mặt, Chu Hoài Hải cùng Vương thị đồng thời cả kinh.

Hôm nay ở tửu lâu Phúc Thuận bọn họ cũng gọi hai món này.

Cha mẹ Vương Cường một miếng cũng không cho bọn họ ăn!
"Nương, thức ăn này từ đâu ra?" Chu Hoài Hải gắp một miếng gà hầm, vừa ăn vừa hỏi.
Tôn thị hàm hồ nói: "Lão nhị vào thành mang về, nương lấy cho ngươi một chút.".