Một đường nói giỡn, rất nhanh xe la đã đi thẳng đến trước cửa Vân Hải Thư cục.
Nhìn bên ngoài nhà in đã dựng lên lôi đài, Chu Hoài Sơn vừa xuống xe chân liền mềm nhũn, một phát bắt lấy cánh tay Chu Thanh.
"Khuê nữ, làm sao còn có lôi đài a, hôm nay ta sợ là phải chết ở trên đấy rồi!"
Vừa căng thẳng, lại phóng ra một quả rắm.
Chu Thanh..
Thối quá a!
Nhìn lôi đài, Chu Thanh nhíu nhíu mày.
Nàng cũng không ngờ, chưởng quỹ thế mà lại bày ra động tĩnh lớn như vậy!
Chưởng quỹ đứng ở bên cửa tiệm, nhìn tên tiểu tử đẹp trai bên trái Chu Thanh, lại nhìn anh nông dân đứng bên phải nàng, khóe mặt giật một cái.
Cái này..
Anh nông dân kia là cha nàng? Hắn vốn nghĩ làm một cái lôi đài thi đấu công khai để tăng thêm nhân khí cho nhà in.
Sau này có thể nhấc lên một câu chuyện khiến mọi người ca tụng, nhưng bây giờ..
Tên là lượt đấu với một anh nông dân?
Việc đã đến nước này, không có lựa chọn nào khác.
Chưởng quỹ chỉ có thể nhắm mắt tuyên bố bắt đầu tranh tài.
Phía dưới lôi đài, người đông nghìn nghịt.
Chu Hoài Sơn da đầu tê dại ngồi ở trước bàn trên lôi đài, ánh mắt ủy khuất ba ba nhìn Chu Thanh.
Khuê nữ ta muốn xuống.
Chu Thanh giơ cái cuốc lên cho Chu Hoài Sơn xem.
Chu Hoài Sơn..
Trên lôi đài, bày hai cái bàn đối diện nhau, Triệu Đại Thành ngồi sau một cái bàn, hớp một ngụm trà, nhìn Chu Hoài Sơn khinh miệt nói: "Không biết trời cao đất rộng."
Chu Hoài Sơn quệt miệng tự mình ủy khuất, không thèm để ý tới hắn.
Mắt thấy Chu Hoài Sơn không có phản ứng, Triệu Đại Thành lại nói: "Ngươi nói xem, ngươi không ở nhà trồng trọt cho tử tế lại chạy đến đây mất mặt xấu hổ làm gì?"
Chu Hoài Sơn nhìn sang Triệu Đại Thành.
"Ngươi không phải cũng không đi bắt dế sao? Như nhau thôi!"
Đã không thể đi xuống, vậy thì so a, Sơn là lượt hắn cũng không phải là loại người mặc cho người ta bóp nặn đâu.
Bị Chu Hoài Sơn mắng một câu, Triệu Đại Thành tức khí đập mạnh chén trà lên bàn.
"Tên nhà quê gặm bùn mà cũng dám đối đầu với ta! Hôm nay để cho ngươi biết biết sự lợi hại của gia!"
Chu Hoài Sơn trợn mắt trừng hắn một cái.
Phía dưới quần chúng vây xem..
Oa! Sao lại có cảm giác là lượt đối đầu cùng anh nông dân, rất thú vị nha!
Chưởng quỹ..
Người xem tựa hồ rất phấn khởi a!
Nhìn lướt qua đám đông vây xem, chưởng quỹ bước lên lôi đài, gõ ba tiếng la, tuyên bố bắt đầu tranh tài.
Vòng thứ nhất, chép lại đệ tử quy.
Đệ tử quy là sách vỡ lòng, toàn bộ cũng chỉ có hơn ngàn chữ.
Vừa nghe nói là tranh tài cái này, quần chúng bên dưới lập tức bắt đầu hét lớn gây rối, nói chưởng quỹ đang thiên vị.
Sách cấp thấp như vậy, nhất định là vì thiên vị Triệu Đại Thành.
Quần chúng ăn dưa không ưa loại hành vi này nhất.
Chu Thanh nhìn sang Thẩm Lệ hỏi: "Đây coi là thiên vị sao?"
Thẩm Lệ lắc đầu, đáp: "Chưởng quỹ ra đề này ra xem như cao minh."
"Cao minh?"
"Đệ tử quy tuy là sách vỡ lòng, thế nhưng chính bởi vì nó là sách vỡ lòng, rất nhiều học sinh vừa học xong liền bỏ qua, những người có thể chép lại, liền thấy được kiến thức cơ bản rất vững chắc.
Yên tâm, sư phó chép ra được."
Được lời này, Chu Thanh an tâm.
Nhấc tay làm thành hình kèn, hô về phía Chu Hoài Sơn: "Chu Hoài Sơn cố lên!"
Chu Thanh vốn chỉ là muốn cổ vũ Chu Hoài Sơn, kết quả, nàng vừa dứt tiếng, quần chúng ăn dưa liền đồng loạt hô theo, rất có tiết tấu.
"Chu Hoài Sơn, cố lên! Chu Hoài Sơn, cố lên!"
"Hoài Sơn, Hoài Sơn ngươi cố lên, ngươi bắt đầu đi, ta trợ trận!"
"Hoài Sơn, tất thắng! Hoài Sơn, tất thắng!"
Chu Thanh..
Mẹ ơi! Còn có đội tiếp ứng?
Trên lôi đài, nghe thấy phải chép lại đệ tử quy, Chu Hoài Sơn vui đến phóng liền mấy quả rắm, suýt rơi cả bút.
Mấy ngày nay hắn học không ít a.
Triệu Đại Thành đang vò đầu bứt tai không viết ra được, nghe thấy tiếng la của quần chúng vây xem, càng thêm tâm phiền ý loạn.
Chợt một mùi hôi thối đánh tới, khuôn mặt Triệu Đại Thành nhất thời liền tái đi, suýt nữa phun ra tại chỗ.
Thời gian một nén nhang rất nhanh kết thúc, lúc hương trong lư đã cháy hết, chưởng quỹ gõ la, hô: "Đã hết giờ!"
Theo tiếng hô rơi xuống, Chu Hoài Sơn vừa vặn vung lên nét bút cuối cùng, gác bút lại trong Hồ Châu, quay đầu nhìn Chu thanh nhe răng cười hơ hơ.
Viết xong! Gương mặt chất phác đàng hoàng phối hợp với nụ cười này, lập tức kích thích trực diện vào nội tâm đám đông xung quanh.
Phía dưới tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Tiểu hỏa kế nhà in đem chữ hai người viết dán lên hai bảng thông báo đã được chuẩn bị sẵn.
Một bên như nước chảy mây trôi, to lớn hùng vĩ, một bên..
chỉ có chút ít mấy chữ.
Thắng bại vừa liếc mắt liền có thể nhìn ra.
Kết quả tranh tài phù hợp với nguyện vọng của số đông quần chúng ăn dưa, tiếng vỗ tay càng thêm kịch liệt.
Chu Hoài Sơn ngồi ở trên ghế, nghe tiếng vỗ tay này, cảm xúc bành trướng.
Không ngờ Chu Hoài Sơn hắn là lượt cả một đời, cũng có thể lúc phong quang như vậy a!
Triệu Đại Thành bị rắm hun cho mặt mày xanh lét, lúc này đang tức giận giơ ngón trỏ chỉ Chu Hoài Sơn, quát: "Ngươi chờ đó!"
Chu Hoài Sơn nhún vai, cười cười.
Triệu Đại Thành..
Chưởng quỹ tổ chức cuộc thi đấu này, chính là vì muốn có một bài thơ hay.
Sau khi vòng thứ nhất kết thúc, hắn lập tức liền tuyên bố vòng thứ hai bắt đầu.
"Vòng thứ nhất tranh tài, vừa đấu kiến thức cơ bản, lại vừa kiểm tra chữ viết, vòng này Chu Hoài Sơn thắng, vòng tiếp theo, hai người tự định nội dung tranh tài, làm thơ hội họa đều có thể."
Chưởng quỹ nói xong, Chu Hoài Sơn liếc mắt nhìn Chu Thanh một cái, lại quay đầu nhìn Triệu Đại Thành nói: "Nghe nói ngươi bất học vô thuật không cầu phát triển, nếu ta tranh tài hội họa làm thơ cùng ngươi, có thắng cũng không vẻ vang gì, không bằng, liền so thế mạnh a."
Chu Hoài Sơn là một tên là lượt thâm niên, mấy chữ bất học vô thuật không cầu phát triển như vậy thốt ra từ trong miệng hắn, còn là nói người khác, cảm giác này, thực sự là quá kì diệu.
Chu Hoài Sơn nở nụ cười thật thà nhìn về phía Triệu Đại Thành.
Triệu Đại Thành..
Ông nội ngươi!
Chưởng quỹ..
Ta bảo ngươi tới tranh tài chính là vì muốn ngươi làm thơ, kết quả ngươi lại cho ta kết quả này?
Quần chúng vây xem bên dưới..
Oa! Anh nông dân này thật là có phong thái a! Ta thích!
Chu Thanh..
Cổ đại cũng có fan cuồng?
Triệu Đại Thành cảm thấy bị vũ nhục, lập tức xắn tay áo, đứng lên, nói: "Đây là ngươi tự nói, đừng có hối hận!"
Chu Hoài Sơn liền hắc hắc gật đầu, nói: "Ừm, so cái gì?"
Triệu Đại Thành liền nói: "Vậy liền so đan lồng dế đi, ngươi là một tên nông phu, đan lồng hẳn là ngươi cũng không ngượng tay, cũng đừng nói là ta khi dễ ngươi! Thời gian một nén nhang, ai đan được nhiều hơn thì người đó thắng!"
Chu Hoài Sơn liền cười nói: "Được, theo ngươi."
Chu Thanh..
Giọng điệu này lại có mấy phần cưng chiều?
Có điều, nhất thời phải đi đâu tìm nhánh trúc nhỏ để đan lồng dế đây?
Suy nghĩ của Chu Thanh vừa chuyển, chỉ thấy một người ăn mặc trang phục của một chân sai vặt ôm một bó trúc nhảy lên lôi đài.
Sau đó nhanh nhẹn chia cho Chu Hoài Sơn một ít, lại đặt một ít lên bàn trước mặt Triệu Đại Thành.
Chu Thanh..
Thẩm Lệ thấp giọng nói vào tai Chu Thanh: "Đây là gã sai vặt của Triệu Đại Thành, Triệu Đại Thành có tay nghề đan lồng dế rất tốt, thường ngày đắc ý nhất chính là làm lồng dế a, sư phó có thể làm chứ?"
Chu Thanh lườm Triệu Đại Thành, lại nhìn sang Chu Hoài Sơn.
Phát hiện bộ dáng vững vàng như núi của Chu Hoài Sơn, liền cảm thấy có chút an tâm.
"Cũng không có vấn đề."
Hai học sinh tranh đoạt danh ngạch khảo thí, lại ngồi trên lôi đài tranh tài đan lồng dế? Chưởng quỹ chỉ cảm thấy muốn thổ huyết.
Quần chúng vây xem bên dưới lại tràn đầy phấn khởi chờ mong.
Thời gian một nén nhang, chớp mắt đã hết.
Không đợi chưởng quỹ gõ la, đám đông bên dưới đã ào ào nghị luận: "Đã đến giờ!"
Âm thanh rơi xuống, Chu Hoài Sơn dừng tay, bên kia, Triệu Đại Thành một mặt đắc ý nhìn Chu Hoài Sơn nói: "Chờ nhận thua đi!"
Chu Hoài Sơn chỉ yên lặng thả một quả rắm.
Triệu Đại Thành suýt chút nữa ngạt thở tại chỗ..