Xe la đi thẳng đến trước cửa nhà Thẩm Lệ.
Còn không đợi xe tiến vào viện, Chu Bình cùng Chu Hoài Sơn đã một lớn một nhỏ chạy ra.
"Đại tỷ, tỷ trở lại rồi, ta nhớ tỷ muốn chết."
"Khuê nữ, con trở lại rồi, cha nhớ con muốn chết."
Hai người đồng thanh một lời, ánh mắt lại trực tiếp nhìn chằm chằm vào xe la, ngay cả liếc Chu Thanh một cái cũng không có.
Chu Thanh..
Ha ha!
Chu Thanh nhảy từ trên xe la xuống, Thẩm Lệ kéo xe vào viện.
Chu Dao, Triệu Thị cùng Chu Hoài Lâm cũng vây quanh.
Chu Bình nhảy lên lên xe, đứng ở vị trí Chu Thanh vừa mới ngồi đào bới đồ trên xe.
"Oa, nồi này thật là cao cấp a, hai tầng! Oa, nhiều bột mỳ như vậy! Oa, thật nhiều thịt a! Oa, còn có vải! Oa, còn có y phục! Oa.."
Chu Bình chìm đắm trong một loạt chữ oa, lật tới lật lui đồ trên xe như đang tầm bảo.
Chu Hoài Sơn nhìn một giỏ đầy thịt, có thịt heo, có thịt dê, còn có cả lòng dê, hài lòng chẹp chẹp miệng.
Chu Thanh lấy ra một tờ hóa đơn đưa cho Chu Hoài Lâm, nói: "Tam thúc, bột mỳ cùng thịt heo, thịt dê hai nhà chúng ta chia đều, tổng cộng dùng hết năm lượng ba tiền, thúc đưa cho cháu hai lượng năm là được."
Nói xong, Chu Thanh quay đầu lấy một bao phục nhỏ từ trên xe đưa cho Triệu thị.
"Tam thẩm, trong này là y phục cho thẩm, mấy năm này đều là thẩm may xiêm y cho cháu, lần này cũng phải mặc y phục cháu mua cho thẩm nhé."
Triệu thị cảm động đến chảy nước mắt.
"Đứa nhỏ này, tốn kém mua mấy thứ này làm gì, ta làm nông mặc y phục tốt như vậy làm gì."
Chu Thanh cười nói: "Sao lại không thể mặc chứ."
Nói rồi, kéo Chu Dao nói: "Muội cũng có."
Mắt Chu Dao sáng lên, lập tức nhìn về phía bao phục, nói: "Ta cũng có à!"
"Mở ra xem đi."
Chu Dao không kịp chờ đợi mở bao phục ra, bên trong có hai bộ y phục được xếp chỉnh tề.
Một kiện màu cam hồng, một kiện màu ngó sen.
Chu Dao cầm lấy bộ y phục màu ngó sen ướm thử lên người mình.
"Đẹp không?"
Chu Thanh cười nói: "Đương nhiên là đẹp, Dao nhi trắng trẻo, mặc gì cũng đẹp."
Chu Dao xấu hổ cúi đầu xuống, lại nhìn sang Chu Hoài Lâm hỏi: "Cha, đẹp không?"
Chu Hoài Lâm nhìn chằm chằm Triệu thị, cũng không nhìn Chu Dao lấy một cái, đáp chiếu lệ: "Ừ, dễ nhìn, nàng cũng ướm thử cho ta xem nào."
Chu Dao..
Cha, dù là tượng trưng thì cha cũng liếc con lấy một lần chứ?
Chu Thanh..
Ha ha ha ha, quả nhiên phụ mẫu là chân ái, con cái là ngoài ý muốn.
Triệu thị đỏ mặt, cúi đầu, nói: "Nhanh dỡ hàng xuống a, hai người Thanh nha đầu đi cả một ngày, cơm tối ăn sớm một chút!"
Nói rồi, xách theo quần áo trở về phòng.
Chu Hoài Lâm lập tức lẽo đẽo đi theo.
Chu Dao..
Chu Thanh..
Thẩm Lệ hâm mộ nhìn bóng lưng Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị, tình cảm vợ chồng thật tốt a! Lại quay đầu nhìn về phía Chu Thanh.
Chu Hoài Sơn cùng Chu Bình chả biết trời trăng gì, hai người cắm đầu trên xe đào bới một lúc, phát hiện một túi bánh bao lớn.
Là bánh bao nhân thịt heo hành tây a.
Là bánh bao da mỏng nhân nhiều thơm nức a!
Lập tức mỗi người cầm một cái, há mồm ăn ngấu nghiến.
Chu Thanh còn mua thêm ba thớt vải, 5 cân bông.
Đủ cho Triệu thị may cho mấy nam nhân trong nha mỗi người hai bộ ý phục mùa thu, một bộ áo bông.
* * *
Dỡ xong đồ trên xe, Triệu thị bắt đầu thu xếp cơm tối.
Lần đầu tiên nàng được ăn dê nướng nồi đồng, không biết làm thế nào, chỉ chiếu theo lời Chu Thanh nói thái rửa sạch thịt cùng rau củ.
Thẩm Lệ dùng gia vị mới mua tẩm ướp thịt.
Hết thảy đã sẵn sàng, mọi người an vị, vây quanh trước nồi đồng, trên mặt ai cũng tràn đầy ý cười.
Chu Bình gấp gáp ngồi không yên, dứt khoát bưng bát đứng lên ăn.
Thịt dê dính tương vừng gia vị, bọc bên ngoài là hành hoa, rau thơm, ớt cay, vừa vào miệng, người một nhà đều đồng thanh phát ra một tiếng..
A đầy thống khoái! Thịt dê nướng quả nhiên là cực phẩm nhân gian!
Giờ khắc ăn thịt dê nướng này, xúc động muốn kiếm tiền của Chu Hoài Lâm càng thêm mãnh liệt.
"Cha, ta nhất định sẽ học thật giỏi, về sau làm đại quan sẽ kiếm thật nhiều tiền để mỗi ngày đều được ăn thịt dê nướng!" Vừa nhai đầy miệng thịt, Chu Bình vừa thề thốt.
Chu Hoài Sơn liếc xéo thằng nhóc một cái.
Chờ ngươi làm đại quan kiếm được nhiều tiền, liền sẽ phát hiện, cực phẩm nhân gian còn rất nhiều a.
Nhớ năm đó lúc ta vẫn còn là Hầu gia..
Thôi a, nồi thịt nướng vẫn xếp số một.
Chu Thanh mua rượu trái cây, trừ Chu Bình, tất cả mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều uống rượu.
Nhậu nhẹt rồi mặc sức tưởng tượng ra tương lai, một trận thịt dê nướng, cả nhà ăn ước chừng một canh giờ rưỡi mới tính là xong.
Ăn cơm xong, Triệu thị vội vàng nấu lòng dê cùng thịt heo.
Dù sao thời tiết mùa thu cũng không giữ thịt lâu được, không nấu sẽ bị hỏng a.
Chu Hoài Lâm vào phòng bếp bận bịu giúp đỡ vợ, những người khác ngồi trong nội viện ngắm trăng.
Bụng nhỏ văng phồng, Chu Bình ợ một cái nói: "Đại tỷ, thịt dê nướng ăn ngon thật a, lần tới chúng ta ăn là lúc nào."
Chu Thanh vỗ vỗ đầu Chu Bình đáp: "Chờ nhị bá ngươi thi đậu, chúng ta lại ăn."
Chu Bình lập tức nhìn về phía Chu Hoài Sơn, nói: "Nhị bá, người nhất định phải cố lên a!"
Chu Hoài Sơn chột dạ nói: "Kỳ thực cá nướng cũng ăn rất ngon, chờ sau này chúng ta ra sông bắt cá."
"Đúng rồi, cha, đến mai người phải vào thành một chuyến." Chỉ lo ăn thịt, Chu Thanh suýt nữa quên mất chính sự, nói đến khảo thí, Chu Thanh vỗ trán nhắc Chu Hoài Sơn.
Nghe đến vào thành, trong lòng Chu Hoài Sơn bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không lành, cảnh giác nhìn về phía Chu Thanh, hỏi: "Vào thành làm gì?"
Chu Thanh liền đem chuyện tranh tài ngày mai nói cho hắn nghe.
Chu Hoài Sơn vừa nghe xong, lập tức nhảy dựng khỏi ghế.
Trở tay chỉ vào mũi mình, một mặt không thể tưởng tượng.
"Ta? Tranh tài? Con để cho ta đi tranh tài còn bảo ta phải thắng?"
"Không thi đấu thì làm sao cha đoạt được danh ngạch tham gia khảo thí, không có danh ngạch cha đi thi thế nào?" Chu Thanh tức giận trừng Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn trưng ra vẻ mặt tội nghiệp, nói: "Ta có đi thì cũng không lấy được a!"
"Nhị bá, người tự tin một chút đi, tin tưởng mình, người có thể!" Chu Bình nắm chặt nắm tay nhỏ bé, làm ra động tác cố lên với Chu Hoài Sơn.
Chu Thanh đứng dậy, đi đến bên cạnh Chu Hoài Sơn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói vài câu,
"..
Người cứ làm như thế, chắc thắng."
Cơ mặt Chu Hoài Sơn khẽ giật một cái, kinh ngạc nhìn về phía Chu Thanh, hỏi lại: "Cái này cũng có thể thực hiện được?"
Chu Thanh khoanh tay trước mặt, cười hì hì nói: "Tin ta."
Chu Hoài Sơn..
"Ta tin con, nhưng mà ta không tin chính ta a!"
Chu Hoài Sơn hơi dẩu miệng, nói tiếp: "Đã vậy, ta đi chuẩn bị một chút a."
Một mặt không tình nguyện trở về phòng.
Hắn vừa đi, Thẩm Lệ buồn cười nói với Chu Thanh: "Ta vừa mới nhìn sư phó làm đề, vẫn rất tốt."
Đang nói chuyện, bên ngoài đã vang lên một tràng tiếng gào khóc.
"Chu Thanh, ngươi cút ra đây cho ta."
Mẹ Vương Cường nổi giận đùng đùng đá tung cửa viện đi vào sân, phía sau nàng ta là Tôn thị sắc mặt âm trầm đi theo.
Buổi chiều, Tôn thị bị Triệu bà tử, Vương bà tử, Tống bà tử hùn vốn vây đánh một trận, bây giờ khóe mắt còn bầm đen, sắc mặt tái xanh tái mét, thù hằn nhìn Chu Thanh, hận không thể xé nàng ra.
Động tĩnh quá lớn, kinh động đến Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị trong bếp, hai người bọn họ vội vàng từ phòng bếp đi ra.
Chu Hoài Sơn còn chưa vào phòng, nghe tiếng cũng dừng bước chân, quay đầu nhìn lại.
Mẹ Vương Cường vừa vào cửa liền như một trận gió nhào về phía Chu Thanh.
"Ngươi con tiện nhân đáng chết không cần thể diện này, ngươi nói đi, Vương Cường đi đâu rồi? Đi đâu? Con tiểu tiện hóa kia!"
Sắc mặt Thẩm Lệ âm trầm, lập tức di chuyển thân mình, ngăn ở trước người Chu Thanh, đẩy mẹ Vương Cường ra.
Mẹ Vương Cường chẳng qua chỉ là một nông phụ bình thường, nào chịu được cú đẩy của hắn, lập tức bịch một cái liền ngã nhào ra đất..