Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 42: 42: Trú Tạm





"Cha!" Ngồi trên xe la, Chu Thanh cao giọng gọi.
"Ta không sao, không có việc gì, người đừng chạy, cẩn thận lại vấp té."
Chu Hoài Sơn làm gì có hơi sức để ý mấy lời này, một hơi chạy lên phía trước, thở hồng hộc leo lên xe la, mong chờ nhìn chằm chằm Chu Thanh, gọi: "Khuê nữ."
Nhìn bộ dáng Chu Hoài Sơn, Chu Thanh có chút xúc động, nói: "Cha, không sao thật mà."
Chu Hoài Lâm vội vàng hỏi: "Nhị ca, phòng của chúng ta không có việc gì chứ?"
Chu Hoài Sơn dò xét Chu Thanh từ trên xuống dưới thật kĩ, xác nhận nàng đích xác là không có chuyện gì, mới quay đầu trả lời Chu Hoài Lâm: "Trời vừa mưa ta liền chạy ra ngoài, không biết a."
Chu Thanh có chút nghẹn ngào, nói: "Người một mực ở bên ngoài đội mưa sao?"
Chu Hoài Sơn gật đầu, có chút áy náy, nói: "Ta muốn đi tìm con, nhưng mà mưa lớn quá không nhìn thấy đường, không biết đi đâu tìm, khuê nữ."
Đâu là lần đầu tiên trong đời, Chu Hoài Sơn có chút hận mình là một tên công tử là lượt chẳng biết làm gì.

Thẩm Lệ có thể tìm người trở về, còn hắn ngay cả một tên tiểu tử cũng không bằng, chỉ có thể ngây ngốc chờ đợi.
Mím môi một cái, Chu Hoài Sơn quay đầu nhìn Thẩm Lệ nói: "Cám ơn ngươi."
Thẩm Lệ cười, đáp: "Cũng là việc ta nên làm."
Nếu không nhờ đi tìm Chu Thanh, hắn cũng sẽ không thể phát hiện ra Chu vượng.
Mấy người nói chuyện, xe la chẳng mấy chốc đã dừng ở cửa ra vào Chu gia.

Mưa đã tạnh.
Chu Bình nghe được động tĩnh lập tức chạy ra nhanh như thỏ, ôm chặt lấy đùi Chu Hoài Lâm nói: "Cha, người trở về rồi, làm bọn con lo lắng muốn chết."
Chu Hoài Lâm ôm lấy Chu Bình, đáp: "Không có việc gì, không phải là cha đã trở về rồi sao."
Chu Bình liền nói: "Cha, phòng nhà chúng ta bị dột nhiều lắm."
Trong lòng Chu Hoài Lâm lộp bộp một tiếng.


Sợ cái gì, tới cái đó a.

Không chỉ tam phòng mưa dột, nhị phòng cũng bị.

Trong phòng chẳng khác nào cái ao, hoàn toàn không có chỗ đặt chân.
Triệu thị cùng Chu Dao, Chu Bình dùng chậu múc nước hất ra ngoài, mà bên đại phòng chính phòng vẫn yên lặng ngủ ngon.

Năm trước Chu Gia đã từng sửa nóc phòng một lần.

Lúc đó Chu lão gia tử nói, tiền trong nhà không nhiều, chia lượt mà làm, trước tiên sửa mái nhà của chính phòng cùng đại phòng, phế liệu dùng để sửa phòng bếp.

Nhị phòng tam phòng liền gác lại đến bây giờ.
Liếc mắt nhìn chính phòng cùng đại phòng, Chu Hoài Lâm nghiến chặt hàm răng.

Bọn họ không lo lắng cho hắn cùng Thanh nha đầu chút nào sao? Phòng ở dột thành cái dạng này bọn họ vậy mà vẫn ngủ được ư?
"Cái kia, nhà của ta, mấy ngày đã sửa nóc phòng, hẳn là không bị dột đâu, nếu không thì, sư phó cùng tam thúc tạm dời qua ở đã?" Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh, lại nói với Chu Hoài Sơn cùng Chu Hoài Lâm.
Lúc trước, Chu Thanh nói với Chu Hoài Lâm về việc sửa lại mái nhà mà bị ngăn lại, hắn liền sai thủ hạ âm thầm tu sửa mái nhà mình.

Sau khi sửa xong, liền bắt đầu ngóng trông trời mưa.


Không ngờ, mộng đẹp nay đã thành sự thật.
Trong nhà đã thành dạng này, Chu Hoài Sơn cùng Chu Hoài Lâm cũng không thể cứng nhắc, lúc này mới thu dọn mấy đồ trọng yếu, theo Thẩm Lệ về nhà hắn.

May mà hai nơi cũng rất gần nhau, di chuyển cũng không khó khăn.
Chu Bình vừa vào viện liền trừng lớn mắt, thốt lên: "Oa! Đại sư huynh, viện này của huynh dọn dẹp thật tuyệt a."
Trước đó viện tử đã được Thẩm Lệ dọn dẹp chỉnh tề, ba gian chính phòng, hai sương phòng cũng đều được thu thập sạch sẽ, bên trong cũng đã trang bị đồ gia dụng đầy đủ.
"Một mình huynh ở, đặt mua nhiều đồ gia dụng như thế làm cái gì?" Chu Thanh buồn bực hỏi.
Thẩm Lệ liền cười nói: "Ta không thích để phòng trống không, đặt mua chút đồ gia dụng, luôn cảm thấy có người bồi tiếp ta."
Chu Thanh..

Khóe miệng giật một cái, chỉ gian sương phòng phía tây, thần thần bí bí hỏi: "Huynh không sợ, bên trong thật sự có người sao?"
Thẩm Lệ..
"Hả?"
"Chính là mấy người ban ngày không nhìn thấy, buổi tối đi ra tìm huynh nói chuyện trời đất ấy, mấy cô tên là Tiểu Thiến này, Thu Nguyệt này, Anh Ninh này."
Thẩm Lệ..
Chu Bình đi theo một bên, lông tơ đều đứng cả lên, nói: "Tỷ, hai người đang kể truyện ma sao? Đêm hôm khuya khoắt, rất sợ a."
Chu Thanh lập tức cười lên, xoa xoa đầu Chu Bình nói: "Được được, tỷ không nói nữa."
Thẩm Lệ ôn hòa cười cười nhìn Chu Thanh, lại quay sang nói với Chu Hoài Sơn: "Sư phó, người ở chính phòng phía đông bên này, Thanh nhi cùng Dao nhi ở phía Tây bên kia, ta và Bình Tử ở sương phòng phía tây, tam thúc tam thẩm ở buồng phía đông, an bài như vậy được không?"
Chu Hoài Sơn liền cười nói: "Chúng ta chỉ trú tạm, sao có thể để cho chủ nhà như ngươi ở sương phòng ta lại ở phòng chính được."
"Đúng vậy a." Chu Hoài Lâm nói theo.

Thẩm Lệ liền thành khẩn nhìn Chu Hoài Sơn, nói: "Một ngày làm thầy cả đời làm cha, nào có đạo lý để sư phó ở sương phòng còn đồ đệ ở phòng chính, sư phó hãy đồng ý đi."
Chu Hoài Sơn..

Cái tên học bá chết dẫm này vẫn là..

rất tốt.
Nhìn Thẩm Lệ hôm nay mặc kệ mưa to gió lớn đi tìm Chu Thanh về, trong lòng Chu Hoài Sơn lặng lẽ cho Thẩm Lệ một ngón tay cái.
"Đi thôi, đêm hôm khuya khoắt, chúng ta còn đứng đây lôi lôi kéo kéo làm gì, cứ theo ngươi nói mà làm thôi."
Chia xong gian phòng, mỗi ngồi liền tự đi dàn xếp.

Buồng đông tây đều có hai phòng ngủ riêng, hai người Chu Bình cùng Thẩm Lệ mỗi người vào ở một gian.
Lần đầu tiên được ngủ riêng một gian phòng, mà phòng lại còn tốt hơn nhà mình, Chu Bình hưng phấn nhảy lên kháng lăn lộn qua lại như con khỉ nhỏ.

Đột nhiên không muốn trở về nhà nữa.
Triệu thị vào phòng bếp đun một nồi cháo nóng, bên trong bỏ thêm gừng, nấm và thịt heo.

Chu Thanh bưng một bát đến cho Thẩm Lệ.
Lúc nàng đi vào, Thẩm Lệ vừa mới thay một bộ y phục sạch sẽ, đang chuẩn bị đi ra, gặp Chu Thanh đi vào, Thẩm Lệ lập tức quay người ngồi trở lại trên giường.
Thân thể hơi nghiêng về sau một cái, một bộ dáng vẻ mệt muốn chết, chẳn khác nào một con cá ướp muối a.

Chu Thanh vừa vào cửa liền giật mình.
"Huynh thế nào rồi?"
Vội đặt chén cháo lên bàn, Chu Thanh sờ trán Thẩm Lệ nói: "Không nóng a."
Thẩm Lệ nhếch miệng, nhợt nhạt cười nói: "Không sao, không bị bệnh, chỉ là có chút mệt mỏi thôi, nghỉ ngơi một chút liền tốt."
Chu Thanh nhìn Thẩm Lệ, im lặng chốc lại, sau đó hết sức chân thành nói: "Hôm nay, cám ơn huynh."

Mưa lớn như vậy, bên ngoài còn có mưa đá nữa.

Thời gian nàng và Thẩm Lệ quen biết cũng chỉ ngắn ngủi hơn mười ngày mà thôi, vậy mà hắn lại vì nàng làm nhiều như thế.
Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh, bỗng nhiên không đành lòng giả vờ mệt mỏi, nói: "Cám ơn cái gì, đều là việc nên làm, cô nương ăn chưa? Hôm nay mưa lớn như vậy, lát nữa ngâm nước nóng một chút, chỗ này của ta có thùng gỗ lớn."
Chu Thanh..

Trừng mắt, nhìn Thẩm Lệ.

Tên này, cuộc sống độc thân của hắn cũng quá là hưởng thụ rồi.
Cổ đại tắm rửa không tiện, Chu Thanh từ lúc xuyên tới, ngày ngày vội vàng kiếm tiền nuôi gia đình, chưa từng nghĩ tới việc tắm rửa hưởng thụ một phen.
Nghe Thẩm Lệ dông dài vài câu, lại chờ hắn uống xong chén cháo, Chu Thanh vui tươi hớn hở cầm bát rời đi.
Thùng gỗ lớn được đặt trong phòng của Chu Dao, hai tỷ muội thay phiên ngâm trong bồn tắm.
Chu Gia.
Tôn Thị cùng Chu lão gia tử sóng vai nằm ở trên giường.
Chu lão gia tử nghe bên ngoài không có động tĩnh gì, trong lòng có chút bất an, nói: "Nếu không thì, gọi bọn chúng tới ngủ ở chỗ chúng ta đi, chen chúc một đêm cũng không sao."
Tôn thị tức giận xì một tiếng khinh miệt: "Ông gấp cái gì, chờ một chút."
Lúc trời mưa, nhị phòng tam phòng bị dột, Chu lão gia tử cùng Tôn thị đã thương lượng xong.

Bởi vì chuyện lần trước, quan hệ giữa nhị phòng tam phòng cùng chính phòng và đại phòng liền như nước với lửa.

Khó lắm mới đợi được một cơ hội tốt như vậy, chỉ cần lão Nhị, lão Tam chủ động mở miệng tới cửa cầu xin, vậy thì hiềm khích khi trước của cả nhà cũng có thể tiêu tan.

Cũng là người một nhà, đánh gãy xương còn liền gân, sao có thể một mực căng thẳng như vậy được..