"Không phải Triệu Đại Thành đã tới kinh đô từ sớm rồi sao? Trước đó còn ăn cơm cùng nhị ca mà."
Triệu thị nhắc đến Triệu Đại Thành, Chu Hoài Lâm cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn.
Triệu thị lắc đầu, nhìn trái ngó phải một lúc, xác định chung quanh không có ai, mới ghé sát vào Chu Hoài Lâm đè thấp giọng nói: "Không phải, ta nhìn thấy Triệu Đại Thành cùng Viễn ca nhi ở cùng một chỗ."
Chu Hoài Lâm lập tức cả kinh, vô thức li3m miệng liếc nhìn xung quanh một vòng, tiếp đó lại kinh ngạc nhìn Triệu thị, hỏi lại: "Chu Viễn?"
Triệu thị gật đầu.
Có lẽ là vì cái tên này có quá nhiều ý nghĩa, tim đập Chu Hoài Lâm không khỏi đập nhanh hơn.
Chu Hoài Lâm trầm mặc chốc lát, hỏi: "Nàng chắc chắn là đã nhìn rõ ràng rồi chứ?"
Triệu thị đè thấp giọng đáp: "Đương nhiên, tốt xấu gì hắn cũng qua lại với nhà ta lâu như vậy, sao ta có thể nhận nhầm được, chính là hắn, không sai được."
"Thấy ở đâu?"
"Ngay tại chỗ đường Ngũ Hành, hôm nay Dao nhi muốn mua mấy loại gia vị mà Thẩm Tâm chỉ đích danh phải mua, con bé sợ mua không đúng, bảo ta đi cùng nó, ta tận mắt nhìn thấy Viễn ca cùng Triệu Đại Thành ngồi trên xe ngựa."
Nói rồi, Triệu thị lại cắn cắn môi, tiếp lời: "Cha nó này, chàng nói xem, hắn có thể hại nhị ca hay không, nhị ca cùng Triệu Đại Thành thân thiết như vậy, nếu như hắn muốn làm gì, nhị ca chắc chắn sẽ không đề phòng hắn."
Chu Hoài Lâm hít vào một hơi, hỏi: "Nàng đã nói chuyện này với ai chưa?"
"Ta có thể nói với ai, đương nhiên là chỉ nói với chàng thôi! Vốn là định trực tiếp nói cho Nhị ca nghe, nhưng cả ngày hôm nay đều không tìm được cơ hội, ta cũng không dám trực tiếp nói cho Thanh nha đầu biết."
"Đi, đừng nói với người khác, bây giờ ta đi tìm nhị ca, chuyện này không thể trì hoãn."
Lúc này, Chu Viễn phải ở trong nhà lao mới phải chứ!
Chu Hoài Lâm quay đầu rời đi.
Từ tây viện đến đông viện, phải đi qua một gốc hòe già, từ xa Chu Hoài Lâm đã nhìn thấy bóng dáng Thẩm Lệ đang tiến vào thư phòng.
Chu Hoài Lâm liếc nhìn một cái rồi đi thẳng đến chỗ Chu Hoài Sơn đang ngồi. Nhưng vừa vào viện, liền nghe được tiếng ồn ào bên trong.
Chu Hoài Sơn đạp một chân lên ghế, rống về phía Từ Ninh Viễn: "Mẹ nhà ngươi, chơi oẳn tù tì mà cũng giở trò lừa bịp. Ngươi có biết xấu hổ không hả! Nếu thua không phải chỉ cần hôn lão Triệu một cái thôi sao, có thế mà cũng chơi bẩn!"
Từ Ninh Viễn vén tay áo đến tận cùi chỏ, mặt đỏ tới mang tai đáp: "Lão tử lừa bịp cái rắm! Ngươi mở mắt thật to ra mà nhìn, giở trò lừa bịp là lão Triệu, Lật Đức Hầu!"
Chu Hoài Sơn quay đầu nhìn Lật Đức Hầu.
Lật Đức Hầu nhe răng cười với Chu Hoài Sơn: "Một năm kia, lúc hạnh hoa rụng, ta mập lên 10 cân.."
Khánh Dương Hầu cùng mây Khánh Bá rất giống hai tên ngốc, vai kề vai, đỏ mặt tía tai, hưng phấn vỗ tay rống: "Sơn ca! Sơn ca! Sơn ca!"
Phương trượng chùa Đại Phật sờ sờ cái đầu trọc, hô: "Hôn một cái! Hôn một cái! Hôn một cái!"
Chu Hoài Lâm che trán, quay đầu rời đi. Hắn vẫn nên trực tiếp đi tìm Thẩm Lệ thôi.
Bên này, Chu Hoài Lâm đi thẳng đến thư phòng.
Bên kia, Thẩm Lệ đã tiến vào thư phòng.
"Đại nhân? Phu nhân ở bên trong." Lý Nhất nhìn thấy Thẩm Lệ, lập tức nghênh đón.
Bước chân của Thẩm Lệ lập tức ngừng lại, có chút bất ngờ nhìn vào trong thư phòng. Chu Thanh đang ở đây? Sao trong đó lại đen sì một mảnh như thế?
"Người đã tiến vào?"
Lý Nhất gật đầu đáp: "Đi vào được nửa khắc đồng hồ rồi."
Thẩm Lệ hồ nghi nhíu mày. Đi vào nửa khắc đồng hồ rồi? Sao lại không thắp đèn? Làm gì vậy chứ?
"Ừm." Thẩm Lệ nhấc chân tiến vào trong thư phòng, tốc độc bước chân nhanh hơn nhiều so với trước đoa.
Lý Nhất nhìn bóng lưng Thẩm Lệ, suy xét một lát, rồi quay đầu đi ra. Tiểu biệt thắng tân hôn, nếu như hai người làm ra chút động tĩnh gì đó, nhỡ đâu hắn nghe được thì không hay.
Thẩm Lệ đi mấy bước đã đến cửa thư phòng, nghĩ đến người ở bên trong, khí tức lập tức khẩn trương lên, hít sâu một hơi, đưa tay đẩy cửa ra. Ngón tay thon dài hướng về phía cửa, thoáng dùng sức, hai cánh cửa đã bị hắn dễ dàng đẩy ra, ngay khi đó, cổ áo Thẩm Lệ chợt bị một cánh tay níu lại, cả người liền bị lôi vào trong phòng.
Trong thư phòng một mảnh đen kịt, hắn chưa kịp thích ứng với bóng tối, đã nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh đang nhìn chằm chằm vào mình. Đôi tròng mắt kia còn hàm chứa ý cười. Trong lòng Thẩm Lệ lập tức giống như bị dây thừng ghìm chặt, huyết dịch toàn thân đều sôi trào.
Chu Thanh vốn chỉ muốn đùa giỡn Thẩm Lệ một phen, nhưng nghênh đón nàng là một nụ hôn cuồng nhiệt. Thẩm Lệ hôn có chút mạnh mẽ, chuẩn xác mà nói, rất hung ác, giống như là muốn nhào nặn nàng vào tận xương tủy.
Chu Thanh..
Nụ hôn này kéo dài khoảng chừng thời gian uống hết hai chén trà, Thẩm Lệ mới khẽ buông Chu Thanh ra, hỏi: "Muốn ta như vậy sao?"
Hắn thì thầm thật khẽ bên tai Chu Thanh. Giọng nói thanh ấm ách, hơi thở cũng rất nóng bỏng.
Chu Thanh rõ ràng cảm thấy, mình lại bị hắn trêu chọc rồi.
"Ừm, ta tới cảm tạ chàng."
"Cảm tạ?" Thẩm Lệ lại hôn lên môi Chu Thanh, mơ hồ không rõ hỏi.
Chu Thanh 'ừ' một tiếng, sau khi kết thúc nụ hôn, mới có thể th ở dốc nói: "Cảm tạ chàng vì đã cho ta tờ danh sách đồ cưới kia."
"Ừm, còn gì nữa không?"
Lại qua thời gian uống hai hai chén trà, Chu Thanh thở phì phò đứt quãng nói: "Chàng cho ta mặt dây chuyền kia."
"Ừm?"
Lại qua thời gian uống hai chén trà, Chu Thanh quyết tâm đẩy Thẩm Lệ ra: "Ta đi tim Dao nhi nói chút chuyện, sau đó sẽ trở về phòng chờ chàng."
Bây giờ hai người không thể nói chuyện. Cứ mỗi một tiếng"ừm: Thẩm Lệ lại muốn hôn nàng. Nàng chỉ là một người bình thường thôi! Bị hôn ác như vậy.. Ờm! Chính là loại tình huống đã tỉnh lược bốn ngàn chữ kia!
Dứt lời Chu Thanh liền cúi đầu xông ra ngoài.
Thẩm Lệ lau miệng, đứng tại chỗ nhìn bóng lưng chạy bán sống bán chết của Chu Thanh, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười. Hắn vốn định tới thư phòng xử lý chuyện bên Bắc Yên một lát, nhưng bây giờ.. Tiên sư mấy cái chuyện công vụ quấn thân!
Hít sâu vào một hơi, Thẩm Lệ quay người muốn ngồi xuống, hắn tính toán ngồi nghỉ ngơi một lát lấy lại tỉnh táo, chờ cỗ dục hỏa này tiêu tán sẽ trực tiếp trở về phòng. Nhưng vừa mới quay người, liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Thẩm Lệ.. Không hề nghĩ ngợi, thân ảnh khẽ nhoáng lên, lập tức núp sau cánh cửa. Bộ dạng đánh lén này, hiện hắn đã học đến là nhuần nhuyễn!
Tòa nhà này của Trầm Hạt rất rộng, mặc dù bọn họ đã dọn vào đông viện ở được mấy ngày, nhưng bây giờ trời tối, Chu Hoài Lâm vẫn không quen đường, trái hỏi phải hỏi, khó khăn lắm mới tìm được ngự thư phòng ở ngoại viện của Thẩm Lệ.
Hả? Vừa rồi trên đường đi hắn nhìn thấy Thanh nha đầu, Thanh nha đầu rõ ràng nói cho hắn biết, Thẩm Lệ đang ở trong thư phòng mà. Sao thư phòng lại đen thui thế kia? Thẩm Lệ làm gì vậy? Đã đi rồi sao? Sao trong viện này ngay cả một người phục vụ cũng không có vậy, Thẩm Lệ không phải là thống lĩnh ảnh vệ sao? Thư phòng chẳng lẽ không phải là nơi cơ mật à?
Chu Hoài Lâm nghi hoặc, nhìn quanh hai bên vài lần, đang định rời đi. Nhưng mà vừa nhìn về phía cửa thư phòng, lại phát hiện cánh cửa vẫn đang khẽ mở ra một khoảng không lớn không nhỏ. Vừa nghĩ tới vạn nhất có người lợi dụng sơ hở tiến vào thư phòng, làm hỏng chuyện của Thẩm Lệ, Chu Hoài Lâm không hề nghĩ ngợi, trực tiếp tiến lên bậc thang, đi tới cửa, chuẩn bị đưa tay đóng cửa lại.
Ngay lúc Chu Hoài Lâm đưa tay ra, chợt một cánh tay từ trong thư phòng nhanh như chớp vươn ra, một phát bắt được cổ tay của hắn. Nhiệt độ của cánh tay kia cực kì nóng bỏng. Dọa cho Chu Hoài Lâm phải kêu lên thất thanh.
Tiếng kêu vừa vang lên, cả người hắn đã bị kéo vào thư phòng, tiếp đó là trời đất quay cuồng, cả người đã bị ôm ngang lấy.
p/s: Tui vừa dịch vừa cười như điêng. Thẩm nhọ lại chuẩn bị đội quần rồi!