Nhị Hoàng Tử vừa đi, Chu Hoài Sơn lập tức thu hồi bộ dáng cẩn thận của mình, rất giống một tên bá vương, trực tiếp đi vào trong phòng, giơ một chân giẫm lên ghế.
"Ta đã nói với ngươi, giờ lên đèn, nhà này thuộc về ta! Nếu ngươi không thu thập xong, tất cả mọi thứ trong này đều tùy ta xử trí! Ngươi không điếc cũng không ngu, đường đường là Đại Lý Tự khanh, lời của ta có ý gì ngươi nên hiểu rõ mới phải! Bây giờ, ta tới thực hiện quyền lợi của ta! Ngươi, lăn, cho, ta!"
Cả ngày hôm nay, Trầm Hạt liên tục bị chọc tức, bị khinh bỉ lại cùng k1ch thích, bây giờ đối mặt với Chu Hoài Sơn, hắn thật sự muốn bùng nổ rồi. Hắn thậm chí hoài nghi, vừa rồi Chu Thanh đến đòi của hồi môn, căn bản chính là để kéo dài thời gian!
"Chu Hoài Sơn, ngươi thật quá đáng!"
Chu Hoài Sơn thô lỗ nhổ một ngụ nước miếng về phía Trầm Hạt, đáp: "Ta còn có thể quá đáng hơn đấy! Loại chuyện hạ thấp mặt mũi người khác này, Chu Hoài Sơn ta rất chuyên nghiệp!"
Nói xong, dường như Chu Hoài Sơn đã tiêu hao hết tất cả kiên nhẫn, hắn phiền chán khoát khoát tay, hô: "Mau mau cút."
Hoàng thị nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ đạc của chúng ta còn chưa thu thập xong!"
Vương Cẩn bật cười thành tiếng.
"Xem ra ngươi đúng là bị ngu rồi, Sơn ca của ta đã nói rất rõ ràng, đến giờ lên đèn, những thứ kia đều thuộc về chúng ta xử lý, cho nên, từ bây giờ trở đi, tất cả mọi thứ trong nhà này, không còn là của ngươi nữa! Đừng nói đến đồ, ngươi phàm là đi chậm một bước, xử lý ngươi như thế nào, chúng ta đoán chừng cũng có thể định đoạt đấy."
Nói rồi, tiểu bá vương Vương Cẩn lắc đầu bóp tay, phát ra mấy tiếng rắc rắc. Hoàng thị lập tức..
Chu Hoài Sơn lười nói nhảm, nói thẳng: "Đuổi ra ngoài!"
"Được, Sơn ca!"
Khánh Dương Hầu cùng Mây Khánh Bá trăm miệng một lời đáp, nhưng mà lúc đuổi người, cũng không phải là con rể cháu trai của bọn họ làm. Dù sao bọn họ cũng là mệnh quan triều đình, không tiện làm loại chuyện này lắm. Thế nên thân binh Từ Ninh Viễn mang tới liền phát huy tác dụng.
Kỳ thực đã đuổi xong hạ nhân, trong phủ chỉ còn lại mấy người trong phòng này, không tốn nhiều khí lực, vì để tránh những thanh âm chói tai không cần thiết, bọn họ liền trực tiếp nâng chưởng đánh cho đám người hôn mê, sau đó ném ra ngoài. Cũng may bây giờ là mùa hè, không có gió Tây Bắc thổi, nếu không, tràng cảnh một nhà Trầm Hạt bị đuổi ra khỏi cửa sẽ càng trở nên nổi bật, thật sự rất khó nhìn.
Đau khổ thuộc về kẻ thất bại. Cuồng hoan chỉ dành cho người thắng.
Triệt để chiếm đoạt được tòa nhà lớn của Trầm Hạt, chuyện đầu tiên Chu Hoài Sơn làm chính là phá đi bức tường mới xây mấy ngày trước, một lần nữa sát nhập hai nửa tòa viện thành một. Triệu thị đã chuẩn bị xong nồi lẩu, bày ra mấy bàn lớn trong đông viện. Hết thảy đã sẵn sàng, chỉ chờ bọn họ tới ăn.
Chu Bình hưng phấn xoa xoa hai tay, đi theo sau lưng Chu Hoài Sơn lải nhải không ngừng: "Nhị bá, biển của ta lại có thể mở rộng rồi!"
Chu Hoài Sơn nhấc tay, đáp: "Mở!"
Lật Đức Hầu run rẩy đi theo Chu Hoài Sơn nói: "Sơn ca, năm đó hạnh hoa rụng, ta mập lên 10 cân.."
Khánh Dương Hầu vỗ vỗ bả vai ông lão: "Nói tiếng người!"
Lật Đức Hầu liếc mắt, sau đó nói: "Sơn ca, ta muốn dọn đến nhà ngươi ở!"
Chu Hoài Sơn nhìn về phía mấy người con trai của Lật Đức Hầu.
Mấy người con trai đồng loạt ôm quyền hô: "Quấy rầy!"
Khẽ ngừng lời một chút, lại đồng loạt hô: "Hôm nay chúng ta tới chính là để tiễn phụ thân, đồ đạc của ông ấy đã đóng gói đặt sẵn ở cửa."
Chu Hoài Sơn..
Con trai, con rể của Khánh Dương Hầu cũng lập tức nói theo: "Đồ đạc của cha ta cũng đã chuẩn bị xong."
Cháu trai của Mây Khánh Bá tất nhiên không cam lòng rớt lại phía sau, liền hô: "Đồ đạc của ông nội chúng ta cũng đã chuẩn bị xong!"
Chu Hoài Sơn bị chọc tức đến bật cười, hỏi: "Hay lắm, ta kiếm nhà chính là để các ngươi đến ở đấy à?"
Nói xong, lại chuyển mắt nhìn về phía phương trượng chùa Đại Phật, nói: "Đừng nói với ta, ngươi cũng muốn tới đấy nhé?"
Phương trượng chùa Đại Phật sờ sờ cái đầu trọc của mình, đáp: "Ta còn chưa thu thập, thường trú không được, nhưng mà.."
Chu Hoài Sơn lập tức ngắt lời: "Ngươi không cần thuận thế bò lên như vậy đâu!"
Từ Ninh Viễn mặt không biểu tình, nói: "Ta không tới ở!"
Chu Hoài Sơn trợn mắt trừng hắn, đáp: "Ta còn phải cám ơn ngươi sao!"
Từ Ninh Viễn.. Cũng không cần khách khí như vậy!
Chu Hoài Sơn nhìn về phía Vương Cẩn, Vương Cẩn lập tức nói: "Sơn ca, ta không có thứ gì cần thu thập, cũng đã mang vào cả rồi!"
"Vì sao ngươi cũng muốn vào ở, mấy người bọn hắn mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng.."
Vương Cẩn nghĩa chính ngôn từ đáp: "Ta tới tìm Sơn ca học tập, ta muốn cùng Sơn học tập cho giỏi, mỗi ngày đều hướng về phía trước."
Nói đến hết sức nghiêm túc.
Đuổi đi là không thể nào, Chu Hoài Sơn đành chấp nhận ngồi xuống cạnh nồi lẩu hỏi: "Ta và các ngươi, kỳ thực cũng không quen biết, các ngươi cứ như vậy đến ở trong nhà của ta, thích hợp sao?"
Vương Cẩn ngồi xuống sát cạnh Chu Hoài Sơn, ôm lấy vai hắn nói: "Sơn ca, cảm tình là cần bồi dưỡng."
Lật Đức Hầu run rẩy phụ họa: "Không sai, một năm kia, hạnh hoa rụng, ta mập lên 10 cân.."
Khánh Dương Hầu, Mây Khánh Bá đồng thanh: "Ngậm miệng! Ăn thịt!"
Phương trượng chùa Đại Phật gắp một miếng cơm đậu phộng, vừa híp mắt nhìn Chu Hoài Sơn, vừa ăn đến là thú vị.
Từ Ninh Viễn ngửa đầu uống cạn một ly rượu.
* * *
Chu Bình căn bản không có tâm tư ăn cơm, thằng nhóc ăn qua loa vài miếng sau đó hưng phấn đi nghiên cứu biển của mình. Vốn chỉ là một khe nước ở phía đông viện, bây giờ hai viện đông tây sát nhập, chỗ ở rộng rãi như vậy, thằng nhóc phải cẩn thận thiết kế bản đồ một chút. Không chỉ phải có dòng chảy xiết, Chu Bình còn chuẩn bị làm một chút đá ngầm, lại làm một cái đập nước. Đáng tiếc người am hiểu thuỷ lợi không nhiều, hiện tại thằng nhóc không thể nào bái sư, chỉ có thể tự mày mò trong sách vở.
Chậc chậc! Chu Bình ta, thật đúng là một người chăm chỉ hiếu học mà! Ta đây vừa ưu tú vừa có thiên phú lại còn biết cố gắng như thế, nếu không thành công thì chẳng phải là uổng phí khuôn mặt đẹp trai này sao!
Chu Hoài Sơn đang cùng nhóm hảo hữu là lượt của mình uống rượu khoác lác, Triệu thị cùng Chu Hoài Lâm mang theo quản sự trong phủ, dọn dẹp phía Tây viện vừa thu được ngay trong đêm.
"Những người này thật sự là muốn vào ở sao?" Triệu thị một mặt ưu sầu, phiền muộn đến sắp khóc: "Bọn họ nói thế nào cũng là ngoại nam, trong nhà còn có Dao nhi cùng Thanh nhi, có đôi khi Thẩm Tâm cũng sẽ tới ở, cái này.. không chỉ có bọn họ, còn có người hầu của mỗi người bọn họ nữa."
Chu Hoài Lâm kéo lấy ái thê của mình, cười trấn an: "Yên tâm, sẽ không thật sự vào ở đâu, chỉ là hôm nay bọn họ cao hứng, muốn tụ tập cùng một chỗ, ta đoán chừng, nhiều nhất là ba ngày thôi. Nhị ca cũng không phải là người không biết nặng nhẹ."
Dừng một chút, Chu Hoài Lâm lại không chắc chắn, nói: "Ngược lại là Vương Cẩn, có thể sẽ ở lâu đấy."
Nghe được lời này của Chu Hoài Lâm, Triệu thị thoáng buông lỏng cảm giác thấp thỏm bất an trong lòng, hỏi: "Vì sao?"
Chu Hoài Lâm lắc đầu, đáp: "Ta cũng không nói rõ được, nhưng mà, ta cảm thấy Vương Cẩn cùng nhị ca, không giống những người kia."
Cụ thể là không giống như thế nào, hắn cũng không nói cụ thể được.
Triệu thị liền 'xì'một tiếng, nói: "Nhắc tới cũng thật là kỳ quái, nhân duyên của nhị ca làm sao lại tốt như vậy, trước đó lúc còn ở thôn chúng ta, nhị ca có tiếng là hồ lô, bây giờ tới kinh thành, lại giống như cá gặp nước."
Chu Hoài Lâm mím môi, muốn nói gì lại thôi.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, cười nói: "Nhị ca như cá gặp nước còn không tốt sao, nhị ca trải qua tốt, chúng ta cũng sẽ trải qua tốt, chúng ta cũng là được hưởng ké ánh sáng của Nhị ca, không thể quên cội nguồn."
"Ta biết! Đúng rồi, hôm qua ta nhìn thấy Triệu Đại Thành!"