"Thần Nhi.."
Chu Thanh chậm rãi tiến lên, ánh mắt mang theo vẻ lăng lệ, nhìn chằm chằm Trầm Hạt một lát, khóe miệng nở một nụ cười, nói: "Thần Nhi? Ta không chỉ giống Trầm Minh Nguyệt, mà so với dì của Trầm Minh Nguyệt, Hoàng Thần, lại càng giống hơn, phải không?"
Ánh mắt Chu Thanh lạnh lùng như một lưỡi dao, kéo Trầm Hạt ra khỏi cơn mờ mịt.
Trái tim Trầm Hạt giống như bị ai đó bóp chặt lấy, dưới chân không khỏi lảo đảo, lùi về phía sau một bước.
Chu Thanh nhìn phản ứng của Trầm Hạt, nhẹ giọng nói: "Nói đến cũng thật kỳ quái, Trầm Minh Nguyệt vậy mà lại giống hệt với dì, chứ không phải là mẹ ruột mình, ta thật sự không thể không hoài nghi, rốt cuộc mẹ ruột của Trầm Minh Nguyệt là ai đấy."
Trầm Hạt lại lần nữa đứng không vững, tiếp tục lui về phía sau vài bước. Miệng hắn há to, nhưng lại không phát ra được thanh âm nào. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết phải nói gì.
Nhưng Chu Thanh thì có.
Nàng tiếp tục tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Trầm Hạt, nói: "Theo lý thuyết, nhà ngươi cùng nhà ta, bởi vì Trầm Minh Châu từng gây chuyện, cũng coi như là kết xuống mối thù, vậy sao ngươi lại đến đây? A, ta biết rồi, là bởi vì ta cùng Hoàng Thần giống nhau như đúc đúng chứ! Ngươi nhất định rất hiếu kì, tại sao ta lại giống Hoàng Thần phải không? Ha! Cũng may tuổi ta không lớn, chứ nếu ta nhiều hơn mấy tuổi, thì nhất định đã có người nói huyên thuyên bên tai ngươi, nói ta là con gái tư sinh của Hoàng Thần. Đáng tiếc! Lúc Hoàng Thần chết, ta còn chưa ra đời! Loại nước bẩn này, nhất định là chỉ có thể chôn chặt trong lòng, không thể dội ra ngoài được."
Chu Thanh gằn từng chữ, mỗi tiếng đều như một lưỡi dao, đâm thẳng vào tim Trầm Hạt. Hoàn toàn chính xác.. Sau khi Chu Thanh xuất hiện, trong phủ thượng của hắn bắt đầu xuất hiện lời đồn, nói Chu Thanh là con gái tư sinh của Hoàng Thần, Hoàng Thần đã đội nón xanh cho hắn. Lời đồn hoang đường này lập tức bị phu nhân nghiêm khắc cấm chỉ rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể ngăn được, vì thế phu nhân hắn còn tức giận đến đổ bệnh. Nhưng bây giờ? Lời này lại bị Chu Thanh nói ra, bị Chu Thanh có dung mạo giống hệt Hoàng Thần nói ra. Trong lòng Trầm Hạt, ngoại trừ cảm giác run rẩy không thể khắc chế, còn có một cỗ phẫn nộ khó hiểu.
Mắt hắn đỏ lên, nhìn chằm chằm Chu Thanh, cơ hồ là gằn giọng hỏi: "Vì sao ngươi lại giống với Thần Nhi như vậy? Nói, có phải là nàng cùng người khác.."
Không đợi Trầm Hạt nói xong, Chu Thanh đã giơ tay tát thẳng vào mặt ông ta.
"Cặn bã! Sợ là đến tận bây giờ ngươi cũng không biết Hoàng Thần của ngươi đã chết như thế nào! Loại lời này mà ngươi cũng nói ra được!"
Trầm Hạt bị cái tát của Chu Thanh làm cho sững sờ, cả người đều mờ mịt. Phẫn nộ giống như một ngọn lửa lớn cháy rực từ lòng bàn chân lên đến tận đỉnh đầu. Hắn đường đường là Đại Lý Tự khanh, thế mà lại bị đánh! Lại bị tát!
Trầm Hạt vô thức muốn giơ tay lên, nhưng trong chớp mắt đó, cổ tay không biết bị cái gì đánh trúng, lập tức truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt. Cả người hắn đều tê cứng, sắc mặt chợt trắng như tuyết.
Lý Nhị đứng dựa vào khung cửa, trong tay cầm một hòn đá nhỏ. Ngay lúc Trầm Hạt cắn răng nghiến lợi muốn tát Chu Thanh, Lý Nhị lập tức ném hòn đá qua. Cơn đau này, đã khiến Trầm Hạt tỉnh táo lại.
Chu Thanh cũng không cho hắn cơ hội mở miệng, nói: "Ta mặc kệ tại sao ngươi lại tới đây, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta đại biểu cho Hoàng Thần, không muốn gặp ngươi!"
Nói xong, Chu Thanh hơi nhướn người về phía trước, chợt hạ giọng: "Đã nhiều năm như vậy, ngươi cũng cảm thấy mình chưa bao giờ quên được người vợ đã chết, những ngươi lại không nghĩ tới chuyện, người vợ này của ngươi đã thật sự mất chưa? Người được chôn ở khu mộ tổ tiên nhà ngươi, thật là là nàng sao?"
Nói xong, Chu Thanh không để ý đến Trầm Hạt giống như bị sét đánh, quay người lưu loát rời đi.
Đi tới cửa, nàng quay sang nói với quản gia đang giữ ở ngoài cửa: "Tiễn khách."
"Vâng." Quản gia lên tiếng, nhấc chân tiến vào phòng nghị sự.
Trầm hạt không biết mình đã rời khỏi Chu gia như thế nào. Những lời Chu Thanh nói đang tràn ngập trong đầu hắn. Từ lúc hắn nhìn thấy Chu Thanh, mỗi một câu nói của nàng đều giống như một đạo kinh lôi, bổ vào đỉnh đầu hắn. Chu Thanh có ý gì? Tại sao nàng lại nói như thế! Chẳng lẽ Thần Nhi.. Thần Nhi không chết sao? Không không không, không có khả năng, trước kia Thần Nhi xảy ra ngoài ý muốn, là chính miệng mẫu thân của Minh Châu nói..
Mẹ của Minh Châu, là muội muội ruột của Thần Nhi, muội muội ruột thịt, nàng làm sao có thể hại chị ruột của mình chứ! Cho nên, Thần Nhi thật sự chết rồi. Nhưng nếu Thần Nhi đã chết, vậy làm sao giải thích về Chu Thanh! Rốt cuộc là vì sao Chu Thanh lại giống hệt Thần Nhi như vậy? Rốt cuộc là vì cái gì!
Còn những lời Chu Thanh nói kia nữa, rõ ràng là có ám chỉ, bộ dáng Chu Thanh như vậy, rõ ràng là hận hắn. Vì sao lại hận hắn! Bởi vì Thần Nhi sao? Thần Nhi nàng.. Còn sống?
Trong đầu ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ quay cuồng trong đầu hắn.
Bên này, Trầm Hạt đau đầu muốn nứt rời đi.
Bên kia, Chu Thanh ngồi dưới một giàn hoa trong nội viện, rầu rĩ thở dài. Nàng chắc chắn mẹ nàng, hoặc nói đúng hơn là mẹ của nguyên chủ, chính là vợ cả của Trầm Hạt, Hoàng Thần. Trên đời này không có nhiều trùng hợp như vậy, tất cả trùng hợp, nhất định là có mưu đồ. Nếu như Hoàng Thần không bị bức rời rời khỏi nhà Trầm Hạt, cũng sẽ không chạy nạn đến thôn Khánh Dương, cũng không có nàng.
Mặc dù mẹ nàng chết là bởi bi Tôn thị ngược đãi, nhưng nếu không phải bà bị thúc ép rời kinh, thì sao có thể liên quan đến Tôn thị! Thủ phạm vẫn là ở Kinh Đô.
Sở dĩ hôm nay nàng kích động Trầm Hạt như vậy, chính là vì muốn để Trầm Hạt ra tay, khuấy đục vũng nước này lên. Nàng chắc chắn, thủ phạm hại mẹ nàng năm đó, nhất định sẽ ra tay với nàng. Nàng không muốn ngồi chờ đối phương chuẩn bị sẵn sàng kín kẽ rồi ra tay, nàng muốn làm cho đối phương bị thúc ép hạ thủ. Như vậy, mới có thể dễ dàng tìm được trăm ngàn chỗ hở.
Chu Thanh đang ngồi ngẩn người, chợt nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, liền thấy Ninh Vương Phi đang đi về phía nàng. Bên cạnh không hề có tỳ nữ đi cùng.
Chu Thanh vội vàng hít sâu một hơi, tạm cất đi những suy tư trong lòng, mỉm cười đứng dậy nghênh đón.
"Sao ngài lại ra đây?"
Ninh Vương Phi kéo tay Chu Thanh, hai người một lần nữa ngồi xuống dưới giàn hoa, cười hiền hòa nói: "Tan cuộc, ta muốn trở về, nên tìm ngươi chào tạm biệt."
Chu Thanh có chút áy náy, dù sao lần trước gặp gỡ, vẫn là nàng cầm mảnh sứ vỡ kề vào cổ Ninh Vương Phi.
Vô thức, Chu Thanh đưa mắt nhìn vào cổ Ninh Vương Phi. Nữ nhân phú quý được bảo dưỡng cực kì tốt, vết tích ở chỗ cổ kia phá lệ rõ ràng.
Ninh Vương Phi nhìn Chu Thanh, cười nói: "Ta muốn cám ơn ngươi."
Chu Thanh nheo mắt nhìn sang.
Ninh Vương Phi tiếp lời: "Ta nói thật lòng đấy, cám ơn ngươi, mặc dù lời này nghe thế nào cũng thấy kỳ quái, dù sao ngươi cũng đã hủy đi dung mạo của con ta, nhưng ta vẫn cám ơn ngươi, thật sự."
Chu Thanh nhìn Ninh Vương Phi, đáy mắt bà ấy thật sự tràn ngập ý cười. Nụ cười này rất thanh thản. Đột nhiên, Chu Thanh hiểu rõ. Ninh Vương Phi đây là thật lòng muốn cảm tạ nàng. Chỉ sợ là lần trước nàng nháo trò, trực tiếp đã khiến cho Trữ vương cùng thế tử Ninh Vương Phủ chặt đứt tâm tư nào đó. Dã tâm của nam nhân!
Chu Thanh trầm mặc một lát, hỏi: "Ngài không tiếc sao?"
Không muốn để cho hai người họ mưu phản sao? Tiếp đó ngài chính là thái hậu!
Ninh Vương Phi lắc đầu, cười nói: "Ta chỉ muốn vui bình an nhạc."
"Nhưng, khuôn mặt thế tử, cũng chỉ là có mấy vết tích nhỏ, không nhìn kỹ, kỳ thực không cũng rõ ràng."
Ninh Vương Phi đang muốn nói chuyện, Thạch Nguyệt Hinh vô cùng lo lắng chạy tới: "Chu Thanh!