Vào ngày thành thân, hoàng thượng đã sắc phong Chu Thanh là cáo mệnh phu nhân tam phẩm. Mệnh phụ có trang phục riêng, nhưng bởi vì Chu Thanh là tiến cung tạ ơn sau thành hôn, cho nên vẫn phải mặc sa y rườm rà. Đầu đầy châu ngọc ép tới lệch cả cổ, Chu Thanh ngồi trước bàn trang điểm, để mặc cho tỳ nữ trang điểm, mẹ của Thẩm Lệ cùng Thẩm Tâm một trái một phải đỡ lão phu nhân tiến vào.
"Tổ mẫu, mẫu thân, sao hai người lại tới đây?"
Chu Thanh giật mình, cuống quít đứng dậy nghênh đón. Hôm nay đáng lẽ Chu Thanh cùng Thẩm Lệ phải đến kính trà cho trưởng bối trong nhà trước, sau đó mới tiến cung tạ ơn. Vậy mà lúc này, trưởng bối lại tới phòng nàng.
Mắt thấy Chu Thanh đứng dậy, Thẩm Tâm tay mắt lanh lẹ đi qua, nói: "Tẩu tẩu ngồi xuống, còn đang trang điểm đấy, tẩu nhích tới nhích lui, nhỡ đâu trang điểm sai sót vậy liền không xinh đẹp rồi."
Một tay ấn Chu Thanh trở về chỗ ngồi.
Lão phu nhân tự tìm một cái ghế ngồi xuống, cười ha hả nói: "Nhà chúng ta không nặng nề như vậy, lát nữa cháu còn phải tiến cung tạ ơn, lại còn phải vội vàng đi đến chỗ chúng ta kính trà, thế thì điểm tâm cũng khỏi ăn, nhịn đói cho tới tận trưa, một thân y phục như vậy, ăn no còn không gánh nổi, chứ đừng nói là đói bụng."
Theo lão phu nhân nói chuyện, đã có tỳ nữ bưng từng cái khay đi vào, không bao lâu sau, trên cái bàn tròn trong phòng đã đầy ắp đồ ăn.
Nhìn chân giò, gà vịt khắp bàn, Chu Thanh rất khó để liên hệ chúng với điểm tâm sáng a.
Lão phu nhân cười nói: "Cháu cũng đừng nghĩ nhiều, mấu chốt là, chúng ta cũng không muốn đói bụng, thế này đi, chúng ta ăn điểm tâm ở đây, ăn xong, cháu lại kính trà chúng ta, tiếp đó cháu tiến cung đường cháu, chúng ta đi ngủ đường chúng ta, ai cũng không làm chậm trễ ai."
Mẹ của Thẩm Lệ cũng lên tiếng: "Mẹ, không phải chúng ta ngủ lại, là ngài ngủ lại, ta còn phải bồi Chu Thanh tiến cung."
Vừa nghĩ tới mình không thể về phòng ngủ tiếp, bà lại thở dài một hơi, nói: "Lát nữa ta phải ăn móng heo bồi bổ, nếu không, khí sắc sẽ không tốt lên được đâu."
Thẩm Tâm lập tức vớt từ trong tô canh ra hai miếng móng giò, thả vào trong bát, nói: "Mẹ, con múc cho người này."
Nói đoạn, chính mình lại vui tươi hớn hở ngồi xuống ngay cạnh đĩa lòng xào lăn, hai mắt sáng rực nhìn Chu Thanh.
"Tẩu tẩu hôm nay thật là đẹp mắt, chờ người chải tóc xong chúng ta liền ăn cơm, cơm nước xong xuôi, kính trà rồi tẩu lại thoa son phấn. Tẩu tẩu, lát nữa mẹ sẽ tiến cung cùng tẩu, ta thì không đi được, ta sẽ đi đến nhà tỷ."
Chu Thanh gian nan lại cảm động tiêu hóa cảnh tượng trước mắt, khóe miệng khẽ giật mấy cái, mới nhìn Thẩm Tâm, giật mình hỏi: "Muội đến nhà ta?"
Thẩm Tâm gật gật đầu, đáp: "Đúng nha, không phải hôm nay tỷ sẽ về lại mặt sao, ta nhất định sẽ đến nhà tỷ."
Lão phu nhân liền nói: "Ừm, cháu đi trước, chúng ta ngủ dậy rồi lại đi, cha cháu chắc cũng sắp hạ triều, đoán chừng sẽ đến nhà thông gia cùng với cháu thôi."
Chu Thanh.. Chưa nghe nói qua, cháu dâu lại mặt, cả nhà chồng đều sẽ đi theo a. Là bởi vì Thẩm Lệ không có ở đây sao?
Trong lòng Chu Thanh vô cùng ấm áp, được gả tới nhà này, chính là phúc phần nàng tu được từ kiếp trước sao?
"Tổ mẫu, mọi người không cần.."
Mẹ Thẩm Lệ liền ngắt lời Chu Thanh: "Có phải con muốn nói, chúng ta không cần đi theo con, mình con trở về lại mặt là được rồi, đúng không?"
Chu Thanh kéo miệng cười cười.
Mẹ Thẩm Lệ lập tức trợn trắng mắt tiếp lời: "Nghĩ hay quá ha, con cho rằng ta không biết hôm nay con lại mặt, Hồ Vi Nhạc chắc chắn sẽ qua, ta còn nghe nói, Hồ Vi Nhạc biết làm một món ngon chính là vịt tái chanh, hôm nay hắn khẳng định sẽ bộc lộ tài năng."
Lão phu nhân nuốt một ngụm nước bọt, đồng tình: "Đúng thế!"
Thẩm Tâm cười tủm tỉm nói: "Cha ta vì món vịt tái chanh này, đã tính toán kĩ lưỡng mấy ngày nay, ta cũng muốn đi bái sư học nghệ."
Chu Thanh.. Trong lúc nhất thời không biết nên khóc nên cười, có điều, xúc động vẫn tràn đầy cõi lòng. Nàng đương nhiên biết, người một nhà này đều muốn bồi tiếp nàng lại mặt, không phải là vì món vịt kia, mà là vì nàng. Nói như vậy, là muốn nàng không có gánh nặng trong lòng mà thôi. Phần hảo ý này, phần này ấm áp, nàng nhận. Thoải mái nhận.
"Được, ta thay món vịt tái chanh cảm tạ tổ mẫu cùng mẹ."
Lão phu nhân chẹp chẹp miệng, nói: "Cháu không thay được đâu."
Cứ thế bầu không khí trong phòng náo nhiệt lại ấm áp, chớp mắt tỳ nữ đã chải tóc xong cho Chu Thanh, cả nhà vây quanh bàn tròn ăn điểm tâm. Không! Là ăn cơm. Một bàn cơm này, không có quan hệ gì với điểm tâm cả. Tất cả đều là món ngon! Đừng nhìn lão phu nhân tuổi đã cao, tư thế ăn chân giò kia, không thua gì Chu Bình đâu.
Ăn uống no đủ, Chu Thanh bưng trà kính trưởng bối, kính xong tổ mẫu cùng mẫu thân, Chu Thanh nhìn một chén trà, khác, do dự nói: "Chén trà này của phụ thân.."
Lão phu nhân liền thở dài một tiếng mang theo mùi chân giò hầm.
"Vốn dĩ, hôm nay cha cháu không cần lên triều, nhưng mà Thẩm Lệ nửa đêm rời kinh, hôm nay cha cháu như thế nào cũng phải lên triều, làm dáng một chút để ngăn chặn lòng người. Trà này liền để mẹ của Tâm nhi uống đi, có kính trà hay không thì chúng ta cũng là người một nhà, không thèm để ý mấy thứ này."
Lão phu nhân nói xong, mẹ Thẩm Lệ cũng không đợi Chu Thanh kính trà, tự mình bưng lên nhấp một miếng, nhìn Chu Thanh cười nói: "Được rồi, quy củ bên nhà chúng ta coi như xong, lát nữa chúng ta tiến cung, con đi trang điểm thêm đi, ta và Tâm nhi đưa tổ mẫu của con trở về trước."
Không khí náo nhiệt theo các nàng rời đi mà phai nhạt xuống. Nhưng cũng không hề vắng vẻ. Trong lòng ấm ấp, mọi thứ cũng đều ấm áp theo.
Thẩm Lệ nửa đêm rời kinh, vì chuyện bên Bắc Yên, còn vì chuyện gì, chớ nói hiện tại là cơ mật, mà dù Thẩm Lệ có trở về, thì cũng nhất định cơ mật. Những lời Lão phu nhân vừa nói, nàng dẫu không biết vì sao Thẩm Lệ lại rời đi, những cũng hiểu được đây là chuyện đại sự.
Ảnh vệ tiềm phục tại Bắc Yên bị bắt gọn, Thẩm Lệ chạy tới phải đối mặt với nguy hiểm lớn như thế nào, Chu Thanh cũng không dám nghĩ. Suốt đêm qua lo nghĩ, hiện tại, nỗi lo lắng này lại bởi vì mấy người lão phu nhân mà phai nhạt đi không ít. Vốn dĩ là nàng nên đi trấn an lão nhân. Hiện tại lại trở thành trưởng bối tới trấn an nàng. Có điều.. Mức độ trấn an của lão phu nhân, có phải hơi lố rồi hay không! Một người đường đường là lão phu nhân Nghiễm Bình Bá Phủ, thân làm tổ mẫu, thế mà thật sự muốn cùng theo cháu dâu đến nhà thông gia lại mặt sao?
Nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu cũng không thể nghĩ thông, Chu Thanh rất quyết đoán từ bỏ!
Hết thảy thu thập hoàn tất, Chu Thanh vốn định đến phòng của mẫu thân để đón bà, kết quả tỳ nữ hồi bẩm, mẫu thân đã chờ sẵn trong xe ngựa ngoài cổng rồi.
Một đường tiến cung, phu nhân Nghiễm Bình Bá ấm áp nắm tay Chu Thanh, ôn nhu thì thầm nói cho nàng nghe những tin đồn thú vị ở kinh thành.
Khiến cho Chu Thanh bất ngờ là, tổng quản nội thị vậy mà đã sớm đợi ở cửa cung, nàng vừa xuống xe ngựa, tổng quản nội thị liền tiến lên đón.
Liếc nhìn phu nhân Nghiễm Bình Bá xuống xe ngựa, Chu Thanh liền phát hiện trên gương mặt tổng quản nội thị chợt lóe lên thần sắc: Thở dài một hơi.
Chu Thanh không khỏi hơi nghi hoặc trong lòng.