Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 308: C308: Thiện tâm




Lão Triệu đứng trong quầy, chống tay lên quầy, trên mặt mang theo vẻ căm tức, thầm thì nói gì đó với nam nhân vừa tiến vào. Bên cạnh đó, một đứa bé trai ngồi dưới đất tựa vào quầy hàng, ngẩng đầu mở to hai mắt ngơ ngẩn nhìn hai người nọ. Hốc mắt thằng bé rất đỏ, chóp mũi cũng phát đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc, theo tiếng lão Triệu nói chuyện, bé trai nọ cứ run lên khe khẽ.

Chu Hoài Sơn nhìn chằm chằm thằng bé một lúc, đưa tay vào trong ngực áo, lấy ra một cái hầu bao, sau đó đổ ra hai viên đậu vàng.

Triệu Đại Thành nhìn thấy mấy hạt đậu vàng kia, đáy mắt lập tức xuất hiện ánh nước, nhưng đã bị hắn nhanh chóng lau đi.

"Sơn ca, ngươi đây là muốn làm gì?" Vương Cẩn liếc nhìn mấy hạt đậu vàng, nghi hoặc hỏi.

Chu Hoài Sơn không để ý tới hắn, cầm lấy hai viên đậu vàng đi về phía quầy hàng.

Lão Triệu cho rằng Chu Hoài Sơn tới để tính tiền, đang muốn báo giá tiền, Chu Hoài Sơn đã đặt hai hạt đậu vàng lên quầy hàng.

"Trong nhà có thêm tiểu thiên kim, chúng ta cũng dính chút hỉ khí, một chút tâm ý, tặng cho hài tử đè gối đầu a."

Không đợi Chu Hoài Sơn nói xong, Vương Cẩn cũng đã đi tới.

Nghe thấy mấy lời này, hắn cũng lập tức móc một thỏi bạc ra, nói: "Ta không có nhiều như Sơn ca, chỗ này tặng cho hài tử mua chút đồ ăn."

Lão Triệu lập tức đứng ngây ngốc tại chỗ. Nhìn hạt đậu vàng, lại nhìn khối bạc kia, khóe mắt hung hăng giật một cái, sau đó lại nâng mắt nhìn Chu Hoài Sơn cùng Vương Cẩn.

Chu Hoài Sơn liền cười nói: "Khuê nữ của ta cũng sắp thành thân, tử tôn kéo dài là phúc khí, ta thay nàng dính chút hỉ khí, khuê nữ này của ngươi, là có duyên với chúng ta."


Nam nhân đi vào tìm lão Triệu đầy mắt ghen tỵ cùng không vui.

"Chỉ là một tiểu nha đầu, cũng đáng được hai vị xa hoa như vậy!"

Chu Hoài Sơn giương mắt nhìn hắn, đáp: "Khuê nữ của ta cũng là tiểu nha đầu, nhưng mà, bây giờ ta được đi theo khuê nữ hưởng phúc, ngươi biết nàng sắp gả cho ai không? Nàng sắp gả cho thống lĩnh ảnh vệ đấy! Nếu không phải là nhờ con bé, thì bây giờ ta vẫn còn đang là anh nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời a! Nữ oa cũng rất có tiền đồ, không giống như mấy đứa con trai kém cỏi đâu! Hai hạt đậu vàng này, đủ cho ngươi nuôi lớn con bé, phải nuôi dạy con bé thật tốt, đều là cốt nhục của mình, đừng để đứa bé bị ủy khuất."

Không đợi Chu Hoài Sơn nói xong, đứa bé trai vừa ngồi dựa vào quầy hàng liền ghé sát vào gần lão Triệu. Thằng bé nhìn Chu Hoài Sơn một cái, sau đó vội vã chộp lấy hai hạt đậu vàng cùng khối bạc trên quầy.

"Ngươi đứa nhỏ này, sao lại tùy tiện cầm đồ của người khác như thế hả?" Nam nhân vừa nói chuyện với lão Triệu trừng mắt quát bé trai.

Thằng bé đỏ mắt, dùng giọng mũi rất nặng gào lên với hắn: "Ngươi đừng có đánh chủ ý lên em gái ta, nhà ta không bán con đâu! Không bán! Ngươi cút! Cút ra ngoài! Nhà ta không bán con! Chúng ta không bán! Đó là muội muội của ta!"

Thằng bé cố hết sức lực gào lên. Gào xong, nó liền thở hổn hển nhìn trừng trừng người kia.

Người kia rõ ràng bị thằng bé làm cho sợ hết hồn, bĩu môi nói: "Đây không phải là chuyện mà một thằng ranh con như ngươi nói được."

Lão Triệu thở dài, nói với người kia: "Đó là khuê nữ của ta, lòng ta cũng biết đau."

Người kia lập tức gấp gáp, nói: "Vừa rồi ngươi cũng không nói như vậy, ngươi nói sẽ bán nó giá một lượng bạc cho ta mà."

Chu Hoài Sơn đưa tay đẩy tên nọ một cái, quát: "Làm người sao có thể vô lý như vậy, vừa rồi nói cái gì cũng không nhất định bây giờ phải nói cái đó nhé!"

Người này biết thân phận của Thẩm Lệ là gì, cũng không dám chọc vào Chu Hoài Sơn. Huống chi, bên cạnh Chu Hoài Sơn còn có Vương Cẩn, hắn lại càng không dám gây chuyện.

Chỉ cứng cổ nói với lão Triệu: "Ngươi suy nghĩ lại một chút đi, ta cho ngươi ba lượng bạc."

Lão Triệu lắc đầu: "Không bán!"

Người kia liền cắn răng một cái, thuyết phục: "Ngươi nghĩ cho kĩ đi, chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, nuôi lớn thì cũng có tác dụng gì, cũng không phải ai cũng có phúc, có thể leo lên cành cây cao đâu."

Bé trai luôn đứng bên cạnh lão Triệu thở hổn hển bỗng nhiên giống như một con sói nhỏ, nổi điên nhào về phía người kia cắn mạnh lên cánh tay hắn. Người kia bị đau, lập tức trợn mắt nhìn, trên chỗ cánh tay bị cắn đã rỉ ra vết máu, hắn hét thảm một tiếng, trở tay hất bé trai ra.

Bé trai nới lỏng miệng, bị hắn hất lên, lảo đảo ngã nhào trên đất, lập tức khóc to: "Ngươi cút cho ta! Nhà chúng ta không bán!"

Người kia còn muốn nói gì nữa, mắt thấy Vương Cẩn xoay xoay cổ tay, dọa hắn so vai rụt cổ, trừng lão Triệu một cái liền quay đầu đi.

Hắn vừa đi, bé trai nọ hướng mắt nhìn về phía lão Triệu gọi: "Cha?"


Trong thanh âm mang theo vẻ dò hỏi không xác định, thật sự làm làm cho người ta phải đau lòng.

Lão Triệu thở dài một tiếng, nói: "Trở về đưa cho mẹ con, nói cho nàng biết, để nàng yên tâm."

Bé trai quay đầu nhìn về phía Chu Hoài Sơn, quỳ bịch xuống đất khấu đầu ba cái thật mạnh, sau đó không nói một lời liền đứng dậy chạy đi.

Thằng bé vừa đi, lão Triệu đang muốn nói gì đó với Chu Hoài Sơn, Chu Hoài Sơn đã bật cười ha hả khoát tay chặn lại: "Duyên phận."

Nói xong, kéo Vương Cẩn trở lại bàn của mình.

Khóe miệng Lão Triệu giật giật, thở dài quay đầu tiến vào phòng bếp phía sau.

"Sơn ca thật là tốt bụng, sao Sơn ca lại nhìn ra, nhà này muốn bán trẻ con thế?" Lời này còn chưa nói xong, Vương Cẩn đã liếc nhìn Triệu Đại Thành, lập tức nheo mắt nói: "Ai da mẹ nó! Triệu Đại Thành, ngươi sao thế? Sao hai mắt lại đỏ hết cả lên rồi? Ngươi khóc à?"

Triệu Đại Thành dùng giọng mũi, đáp: "Ngươi mới khóc đấy!"

Vương Cẩn vui vẻ nói: "Hắc, ngươi nghe lại giọng mình đi, còn nói không phải khóc, khóc thì khóc thôi, có gì mất mặt xấu hổ đâu mà không dám thừa nhận, nam nhân khóc cũng đâu phải tội!"

Chu Hoài Sơn im lặng nhìn Triệu Đại Thành, không nói chuyện.

Triệu Đại Thành liếc Chu Hoài Sơn, lại trừng Vương Cẩn đáp: "Mẹ nó, ta khóc cái rắm ấy! Vừa bị hạt tiêu bắn vào mắt thôi."

"Đánh rắm! Hạt tiêu bắn vào mắt mà ngươi có thể không đi tẩy một chút sao? Khóc thì khóc thôi, Sơn ca của chúng ta lòng dạ Bồ tát như thế, ta cũng cảm động muốn khóc đây này, về sau ta mỗi ngày đều sẽ đi theo Sơn ca làm việc thiện."

Chu Hoài Sơn cười nói với Triệu Đại Thành: "Ngươi cũng xúc động phát khóc sao?"


Triệu Đại Thành vừa nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy nước mắt đột nhiên giống như cái vòi nước bị hỏng van, tuôn ra không thể kiểm soát.

Vương Cẩn sững sờ: "Mẹ nói, ngươi bị làm sao đấy, khóc cái gì mà khóc, cứ như ta và Sơn ca ức hiếp ngươi ấy."

Lời này vừa ra, Triệu Đại Thành lập tức không khóc nổi nữa. Hắn đỏ mắt nhìn Vương Cẩn, mắng: "Đánh rắm! Ai ức hiếp ai còn chưa chắc đâu!"

Vương Cẩn liền nói: "Có bản lĩnh thì thử xem!"

Triệu Đại Thành nhìn hắn chằm chằm: "Có bệnh!"

Lại đưa tay lau nước mắt, hít hít mũi, nói tiếp: "Được rồi, ta thừa nhận, ta là bị lòng dạ Bồ tát của Sơn ca làm cho xúc động mà khóc."

Vương Cẩn lập tức đáp: "Xúc động khóc mà ngươi không biết đi qua lấy ra chút bạc à, ngồi đấy khóc thì có ích lợi gì, bữa cơm hôm nay, ngươi mời."

"Ta mời thì.."

Triệu Đại Thành đang định nói đã bị lão Triệu bưng một đ ĩa thịt xào ra cắt ngang.

Lão Triệu bỏ đ ĩa đồ ăn lên trên bàn, nói: "Bữa ăn hôm nay, ta mời mấy vị quý nhân."

Vương Cẩn không hề nghĩ ngợi, liền nói: "Thôi đi, ngươi cũng suýt chút nữa phải bán con, còn có tiền nhàn rỗi mời chúng ta sao."