Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 293: C293: Cha ngài




Trước kia, hoàng thượng còn là một tiểu Hoàng tử, Bởi vì văn chương viết không tốt, lúc thì bị thái phó bị phê bình, khi thì lại bị mẫu hậu hắn hung hăng phạt một trận. Có bao nhiêu hung ác?

Thái phó phê bình bao nhiêu câu, mẫu hậu liền đánh ngài bấy nhiêu gậy. Mà đánh đến là nhiệt tình. Cái mông nhỏ đều sưng đến như cái bánh ú. Lúc đó, Chu Hoài Sơn vì muốn trấn an tiểu Hoàng tử, liền nói tặng ngài mấy món đồ chơi nhỏ, để ngài giải quyết nỗi buồn trong lòng. Tiểu Hoàng tử lại chỉ đích danh muốn mấy quyển sách để đọc, cái mông đã nở hoa thành ra như vậy rồi cũng không thể đến học đường, rảnh rỗi đến nhàm chán, mà tiểu Hoàng tử lại không muốn xem sách trong học đường.

Hắn vơ vét cho tiểu Hoàng tử không ít kỳ văn dị sự bên ngoài, tiểu Hoàng tử đều cảm thấy không có hứng thú, không muốn xem. Nghĩ mãi, hắn liền tự mình viết, chính là viết cuốn《 Cách để trở thành một công tử là lượt cao cấp》, vốn chỉ coi như câu chuyện cười, giúp tiểu Hoàng tử cười thoải mái một chút. Không ngờ, tiểu hoàng tử vậy mà rất ưa thích. Đã ưa thích, Chu Hoài Sơn hắn liền viết tiếp hai quyển.

Từng chuyện cũ thay nhau ùa về, khóe mắt Chu Hoài Sơn chua xót, nhưng sau khi chảy ra mấy giọt nước mắt kia, cũng đã ngừng lại. Hắn dùng ống tay áo cẩn thận lau từng cuốn sách trong tay. Không ngờ, sách này, hoàng thượng vậy mà vẫn giữ lại, còn tự mình đánh dấu chú giải. Đây thật là.. Ai!

Thở dài một hơi, Chu Hoài Sơn giao sách lại cho Lý Nhị, dặn hắn cất kỹ, còn mình thì yên lặng đi về học xá. Một đường đi tới, bỗng nhiên Chu Hoài Sơn dừng sững lại, đưa tay vỗ gáy.

Không đúng! Vì sao hôm nay Hoàng thượng lại đột nhiên đưa cho hắn ba quyển sách này? Chúng nhìn thế nào, cũng là thứ hoàng thượng trân quý giữ gìn! Sao đang yên đang lành, lại coi như phần thưởng đưa cho hắn? Chẳng lẽ hoàng thượng đã biết hắn chính là Vinh Dương Hầu?

Không phải! Đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, nếu như hoàng thượng biết hắn là Vinh Dương Hầu, vì sao còn muốn bắt hắn tiếp tục đi học? Vì cái gì? Lương tâm đâu!

Còn nữa nhé! Vừa rồi, lúc gặp tế tửu đại nhân, vì sao tế tửu đại nhân lại nói, hoàng thượng đưa cho hắn ba quyển sách này, thì hắn liền có tiền đồ vô lượng? Ba quyển sách này, không phải nói về việc làm thế nào để trở thành một công tử ăn chơi là lượt ưu tú sao? Vì sao tế tửu đại nhân lại có thể nói ra câu nói kia? Hắn cùng vị tế tửu đại nhân này không thân không quen, coi như hoàng thượng nghi ngờ hắn có quan hệ với Vinh Dương Hầu, thì tế tửu đại nhân cũng tuyệt đối không có khả năng đoán được cái gì.


Ngẩn người, cố gắng dùng cái đầu tràn ngập trí khôn để suy nghĩ chừng thời gian uống một chén trà, Chu Hoài Sơn cũng không nghĩ ra được nguyên do. Vậy thì dứt khoát từ bỏ. Không có việc gì khó, chỉ cần chịu từ bỏ a. Hà tất tự mình gây khó dễ làm gì! Cũng không phải chỉ cần hắn suy nghĩ thì mọi chuyện trên đời này sẽ không xảy ra.

* * *

Quốc Tử giám tan học, như đàn chim sổ lồ ng. Chu Thanh dựa theo ước định, đứng ở phía trước đám đông, chờ cha nàng. Bởi vì đã hẹn với Triệu Đại Thành lát nữa sẽ đến Nguyệt lâu ăn cơm, sau khi Chu Hoài Sơn đi ra, liền cùng Vương Cẩn chạy về phía Chu Thanh.

Vương Cẩn vô cùng nhiệt tình nhìn Chu Thanh hô một tiếng: "Đại điệt nữ!"

Chu Thanh khách khí gật đầu chào hắn.

Vương Cẩn giống như rất quen thuộc nói: "Dáng dấp của Chu huynh nhà ta tuấn tú lịch sự, Đại điệt nữ của ta lại càng mỹ lệ rung động lòng người, đáng tiếc, hôm nay gặp mặt đột ngột, không chuẩn bị lễ gặp mặt, Đại điệt nữ cháu đừng tức giận nhé, đến mai thúc nhất định sẽ chuẩn bị cho cháu một món trang sức lớn."

Chu Thanh.. "Ngài khách khí rồi, không cần tốn kém như vậy."

Trừ một câu này, trong lúc nhất thời, nàng cùng không tìm được lời nào khác để đáp lại.


Vốn dĩ Chu Thanh còn định nói với Chu Hoài Sơn về chuyện mời phụ huynh hôm nay, bây giờ cũng không tiện nhắc đến, chỉ nói: "Cha, chúng ta nói xong rồi, về nhà hoàn thành bài tập trước đi.".

||||| Truyện đề cử: Hôn Nhân Tội Lỗi: Sưởi Ấm Con Tim Đầy Vết Cắt |||||

Chu Hoài Sơn liền nói: "Hôm nay không được, chúng ta đã hẹn với Triệu Đại Thành, Triệu Đại Thành đột nhiên từ huyện Thanh Hà tới kinh thành, chính là để gặp ta, ta không thể không đi."

Lần trước gặp Triệu Đại Thành ở Hồng Tụ phường, Chu Thanh trở đã nói cho Chu Hoài Sơn nghe. Cha nàng đương nhiên biết, Triệu Đại Thành tới kinh đô không phải là để gặp ông ấy.

Nhìn cha nàng một cái, Chu Thanh cười nói: "Được, vậy mọi người uống ít rượu thôi, ngày mai còn phải đi học."

Chu Hoài Sơn liền cười nói: "Ừ, đã biết, chúng ta đi đây, con trở về cẩn thận một chút nhé."

Nói rồi, quay đầu kề vai sát cánh với Vương Cẩn rời đi.

Nhìn bóng lưng cha mình dần dần biến mất trong màn đêm, Chu Thanh quay đầu lên xe ngựa, phân phó một câu: "Đến đường Lầu Canh."


Đường Lầu Canh là nơi phồn hoa náo nhiệt bậc nhất ở kinh thành. Nàng muốn mở một chi nhánh của tiệm lẩu Nồi Đồng ở chỗ này. Mấy ngày nay, phàm là những lúc rảnh rỗi nàng sẽ tới đây đi dạo, muốn nhìn xem chỗ nào phù hợp để mở cửa hàng, đáng tiếc, cửa tiệm nơi này đều buôn bán cực kì phát đạt, căn bản không có bất kì tin tức chuyển nhượng nào.

Xe ngựa rẽ vào đường Lầu Canh, không khí náo nhiệt phồn hoa lập tức nhào vào trước mặt.

Xuống xe ngựa, Chu Thanh tản bộ trên đường, cảm nhận sự phồn vinh của trung tâm chính trị thời cổ đại. Nếu như thực sự không tìm thấy cửa hàng thích hợp, nàng sẽ dứt khoát chuyển sang phương án B, làm nông!

Nàng đã hỏi qua quản sự trong phủ, bên Phong Đài có khu vực thích hợp để làm nông. Đáng tiếc, nếu như chỉ đơn thuần làm nông, hiệu quả và lợi ích nhất định sẽ không bằng vừa trồng trọt vừa kinh doanh tiệm lẩu.

Kinh thành là nơi tập trung của những danh gia vọng tộc, họ đều có trang viện của riêng mình, nếu muốn đi ra ngoài dạo chơi nơi hương dã, cơ bản đều là đi thẳng đến điền trang nhà mình. Những trang viện kia cái này lại tốt hơn cái khác. Điền trang của nàng cơ bản là không so được. Cho nên, khách hàng mục tiêu của nàng, vẫn là những người dân kinh thành. Những nhà khá giả phú quý tầm trung.

Nhìn những cửa hàng san sát hai bên đường, ánh mắt Chu Thanh tràn đầy hâm mộ. Đang tản bộ, nàng liền đâm sầm vào một chiếc xe ngựa đang dần dừng lại ngay trước mặt.

Chu Thanh nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Hình Bộ Thượng Thư đại nhân thò đầu ra khỏi xe ngựa.

"Chu cô nương, không biết có thể dừng bước nói chuyện một chút được không?"

Vừa xuống xe ngựa, Hình Bộ Thượng Thư đã đi đến trước mặt Chu Thanh, không cao không thấp nói.


Chu Thanh đánh giá trên dưới ông ta một lượt, dứt khoát đáp: "Không."

Dường như Hình Bộ Thượng Thư đoán được trước Chu Thanh sẽ cự tuyệt, mặt không đổi sắc, khách khí nở nụ cười, nói: "Việc quan hệ đến Thẩm đại nhân, Chu cô nương cũng không cần cự tuyệt nhanh như vậy chứ."

Chu Thanh nhìn Hình Bộ Thượng Thư, ngữ khí lạnh lẽo, đáp: "Nếu là việc có liên quan với Thẩm đại nhân, ngài trực tiếp tìm Thẩm đại nhân không phải là tốt hơn sao, ta cũng không phải Thẩm đại nhân."

"Ông bà cha mẹ của Chu Viễn bị hạ độc chết thảm, Chu cô nương với Chu Viễn, nói thế nào cũng là huynh muội, bây giờ người chết hài cốt còn chưa lạnh, Chu Viễn lại bị giam vào đại lao. Chu cô nương cho dù có ân oán cũ, nhưng trong lòng cũng phải có chút để ý chứ. Chu cô nương cũng phải suy nghĩ cho Thẩm đại nhân một chút. Thẩm đại nhân thân là đại thần triều đình, sắp kết thành phu thê với Chu cô nương, bây giờ náo ra chuyện như vậy, Thẩm đại nhân nhất định sẽ bị bêu danh."

Chu Thanh cười lạnh cắt lời Hình Bộ Thượng Thư.

"Chu Bỉnh Đức chết cũng không thể ảnh hưởng tới chuyện thành thân của chúng ta, ngài nói xem, Thẩm Lệ còn có thể bị bêu danh như thế nào? Chu Bỉnh Đức chết, so với cha ngài chết, ở trong mắt chúng ta, cũng chẳng khác gì nhau."

Chu Thanh nói chuyện không khách khí, sắc mặt Hình Bộ Thượng Thư lập tức tối sầm.

"Bản quan có lòng tốt mới cùng Chu cô nương nói những lời này, sao Chu cô nương lại nói như thế!"

Chu Thanh khinh miệt nhìn ông ta, nói: "Ngài có lòng tốt hay không thì tự ngài rõ nhất, đừng cho rằng ta là một thôn nữ thì ngài có thể dễ dàng che mắt ta. Trầm Minh Châu cũng từng muốn hà hiếp ta đấy! Kết quả như thế nào? Chu Bỉnh Đức chết, chúng ta đến cả hiếu cũng không cần mang, vậy thì hôn sự cũng không cần lui lại, cho nên, mấy lời ta vừa nói cũng đâu có gì là sai. Nếu ngài nghe không được, vậy thì rời đi là tốt rồi, cũng không phải ta cầu xin ngài ở lại mà."