Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 289: C289: Cự tuyệt




Tế tửu liếc nhìn Chu Hoài Sơn.

"Ngươi cũng không cần khiếp sợ như vậy, ngươi có thể phụng chỉ đọc sách, vốn phải cảm tạ long ân của bệ hạ. Bệ hạ coi trọng ngươi, một là vì thân phận nhạc phụ Thẩm Lệ của ngươi, thứ hai cũng là bởi vì ngươi chăm chỉ, cần cù. Chuyện của ngươi ở huyện Thanh Hà trước kia, ta cũng có nghe nói. Từ anh nông dân một đường đi đến một bước này, đúng là không dễ dàng. Tất nhiên bệ hạ đã cho ngươi cơ hội trở mình một bước lên mây như vậy, hẳn là ngươi càng phải trân quý."

Nói đoạn, tế tửu rút bài tập của Chu Hoài Sơn trong đống bài tập về nhà mà một vị phu tử vừa mới đưa lên. Mở ra.

Chu Hoài Sơn cẩn thận quan sát sắc mặt của tế tửu, tiếp đó bất động thanh sắc dời về phía sau một chút.

Ngay khi ánh mắt của tế tửu rơi vào trên đại tác của Chu Hoài Sơn, khóe miệng của ông ta đột nhiên co giật như lên cơn giật kinh phong, suýt chút nữa đã nghẹn một hơi mà thăng thiên tại chỗ.

Ông ta vội giương mắt, nhìn về phía Chu Hoài Sơn. Chu Hoài Sơn co rụt bả vai, yếu ớt nở nụ cười.

"Ngươi đang viết cái gì đây!" Vỗ bàn một cái, lửa giận trong lòng tế tửu đã không còn gì có thể khống chế, bốc lên phừng phừng.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, đồng thời có tiếng thông báo vang lên.

"Đại nhân, trong cung cho người đến báo, lập tức triệu Chu Hoài Sơn tiến cung. Mang theo cả bài tập của hắn nữa."

Hai tay tế tửu đại nhân khẽ run rẩy, suýt chút nữa đã đánh đổ cả chén trà trên bàn.


"Đã biết!"

Đáp xong, tế tửu đại nhân nổi giận đùng đùng nhìn về phía Chu Hoài Sơn, quát: "Bệ hạ đối với ngươi ân sủng đến cực điểm, ngươi thế mà có thể viết ra bài luận như thế này sao? Bệ hạ mà đọc được đại tác này của ngươi, chắc sẽ tức giận đến thổ huyết tại chỗ mất! Hiện tại, viết một bài khác cũng đã không kịp nữa rồi, ngươi cầm tạm bài này tiến cung đi!"

Nói rồi, rút bài luận mà đêm hôm qua ông ta tâm huyết dâng trào viết ra, vứt cho Chu Hoài Sơn.

"Tiếp lấy đi! Bây giờ mới biết sợ hãi, sớm làm cho tử tế thì tốt rồi! Vừa rồi không phải đã nói, thức đến nửa đêm để hoàn thành bài tập à? Đây chính là bài mà ngươi thức đến nửa đêm viết ra sao?"

Đã lâu lắm rồi Tế tửu đại nhân mới tức giận đến mức độ này. Lần gần nhất phát tác lớn như vậy, vẫn là mười năm trước, bởi vì đứa con trai nhỏ trong nhà không chịu đi học cho giỏi. Mấy năm này, nhậm chức ở Quốc Tử giám, công việc thanh nhàn mà lại được người người tôn trọng. Đám học sinh hận không thể ngày ngày chầu chực ngoài cửa phòng, những mong có thể được ông ta đích thân chỉ điểm vài câu. Có kẻ nào mà không cố sức thể hiện mình tốt nhất?

Hung hăng trừng Chu Hoài Sơn, tế tửu đại nhân tức giận nói: "Lâu nay ta chỉ dạy bao nhiêu học sinh, ngươi chính là kẻ kém cỏi nhất! Không có kẻ thứ hai! Cầm! Chờ trở về ta lại tìm ngươi."

Vẻ mặt Chu Hoài Sơn vô cùng khó xử đứng ở đó, không chịu nhúc nhích.

Tế tửu đại nhân liền cắn răng nói: "Nhanh đi! Bên ngoài còn đang chờ đấy, lên xe ngựa nhìn thêm mấy lần, không cầu ngươi phải nhớ hết, chỉ cần đọc thông thuận trôi chảy là được."

Chu Hoài Sơn xoa xoa tay, nói: "Ta cảm thấy, nếu như cầm bài của người khác đi, vậy không phải là giở trò dối trá sao, thế thì ta là loại người gì chứ, Chu Hoài Sơn ta, quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không làm ra được loại chuyện này."


Tế tửu đại nhân tức đến nỗi thiếu chút nữa đã ngã cắm đầu xuống đất, trực tiếp tắt thở trước mặt Chu Hoài Sơn.

"Quang minh lỗi lạc mà ngươi lại có thể viết ra được bài văn như thế này hả! Ngươi, cái này.."

Không đợi tế tửu đại nhân nói xong, bên ngoài lại truyền tới âm thanh thúc dục.

Chu Hoài Sơn yên lặng cầm lấy bài viết của mình ở trên bàn, tiếp đó một mặt hào khí vạn trượng nói: "Đại nhân, ngài yên tâm, dám làm dám chịu, ta tuyệt sẽ không liên lụy đến ngài."

Nói xong, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang rời đi.

Tế tửu run rẩy thở ra một hơi, vội vàng nhấc chân đuổi theo: "Ngươi đưa cho ta.."

Nhưng mà, đã xong.

Ngay lúc ông ta cầm bài viết của mình, dự định cưỡng ép kín đáo đưa cho Chu Hoài Sơn, cửa lớn đã bị đẩy ra, nội thị tổng quản tự mình đứng ở bên ngoài chờ đợi.

Bàn tay đang giơ lên của Tế tửu đại nhân lập tức cứng đờ, rồi yên lặng thu hồi lại. Nội thị tổng quản khách khí gật đầu chào tế tửu đại nhân. Mà Chu Hoài Sơn cũng không quay đầu lại nhanh chân rời đi.


Nhìn bóng lưng của Chu Hoài Sơn, tế tửu luôn cảm thấy, hắn không phải đang tiến cung, mà là đi ra pháp trường.

Thẳng đến khi Chu Hoài Sơn cùng nội thị tổng quản rời đi, tế tửu mới suy yếu lại tuyệt vọng thở dài một hơi, trong nháy mắt cảm thấy như bản thân già đi cả mười tuổi. Mép tóc của Dương Nhiên lui về phía sau, còn mép tóc của ông ta đã sắp biến mất luôn rồi!

Đấm ngực một cái, tế tửu đại nhân gọi gã sai vặt đứng hầu bên ngoài, dặn: "Phái người đến cửa cung chờ, nghe ngóng chút phong thanh bên trong."

Bất kể nói thế nào, Chu Hoài Sơn cũng là học sinh của Quốc Tử giám ông. Dù cho học sinh này mới tới hai ngày. Dù cho học sinh này là vào từ cửa sau. Dù cho học sinh vừa mới suýt khiến cho ông ta tức chết tại chỗ. Nhưng đó vẫn là học sinh của ông ta. Đã là học sinh của ông ta, thì cũng chẳng khác gì nhi tử, mắng thì mắng, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ông ta cũng không thể mặc kệ. Chỉ cần không dính líu đếu đấu đá phe cánh, không làm chuyện phạm pháp rối loạn kỷ cương, ông ta đều phải quản.

Ai! Thật là khổ tâm!

Hung hăng xoa mặt, tế tửu đại nhân lại nói: "Đúng rồi, đến nhà Chu Hoài Sơn một chuyến, hỏi xem trong nhà hắn ai có thể quản lí hắn, mời người đó đến cho ta!"

* * *

Lúc người của Quốc Tử giám đến, Chu Thanh đang tâm sự với Chu Bình. Nếu nói chuyện hai ông bà Chu cùng đại phòng đột nhiên trúng độc mà chết đối với Chu Bình là một đả kích, thì chuyện Chu Bỉnh Đức muốn mượn tay của thằng bé hạ độc chết Chu Hoài Sơn, đối với Chu Bình mà nói, chính là đả kích nặng nề.

"Đại tỷ, ta không hiểu, tại sao ông nội lại có thể làm ra chuyện ác độc như vậy! Đại ca là cháu trai ruột của ông, nhưng nhị bá, cũng là con trai của ông mà!"

Gãi gãi đầu nhỏ, Chu Bình thật sự không hiểu.


Chu Thanh nhẹ nhàng thở dài, đáp: "Vấn đề này, đại tỷ thật sự không trả lời đệ được, đại tỷ cũng không hiểu. Đại tỷ chỉ có thể nói cho đệ biết, người sống một đời, chỉ cần xứng đáng với chính mình là được. Bình tử hãy nhớ kỹ, dù làm bất cứ chuyện gì chỉ cần xứng đáng với lương tâm của mình là đủ rồi. Còn chuyện của người khác, chúng ta không khống chế được, nhưng mà, chúng ta có thể khống chế chính mình không đi lầm đường lạc lối. Dù sao, một khi đi chệch đường, thì sẽ không thể quay đầu được nữa."

Chu Bình thở dài một tiếng.

"Cũng phải, quản tốt chính mình là được rồi, không thể khuyên một người khăng khăng muốn ăn phân cải tà quy chính đi ăn cơm được, nếu cứ cố gắng khuyên, hắn chắc chắn sẽ cho là ta muốn tranh ăn phân với hắn. Đạo lý kia mặc dù dùng vào chuyện này không quá phù hợp, nhưng mà, ý tứ cũng không sai biệt lắm."

Nói xong, thằng bé ngửa đầu nhìn Chu Thanh bằng đôi mắt đen láy.

"Ta nói có đúng không, đại tỷ?"

Chu Thanh xoa xoa đầu Chu Bình khen: "Bình tử thông thấu."

Chu Bình lại thở dài, nói: "Được rồi, đại tỷ, ta không sao, tỷ đi mau đi, tháng sau tỷ đã phải lập gia đình rồi, tháng này phải mau giảm béo đi thôi, nhìn tỷ mập thế này, cũng sắp bắt kịp tỷ ta rồi đấy! Cũng không biết hai người nghĩ như thế nào, một ngày có biết bao nhiêu chuyện để làm, sao lại cứ tập trung vào mỗi chuyện ăn ăn uống uống như thế! Tuy trong thế giới của người trưởng thành, chuyện béo lên là cực kỳ dễ dàng, nhưng mà hai người cũng không thể chỉ chăm chăm một mực vào chuyện này như vậy được đâu!"

Chu Thanh:. Mẹ nó! Ta không nên tới dỗ dành ngươi!

Hai tỷ đệ đang nói chuyện, tỳ nữ bên ngoài lên tiêng hồi bẩm, nói người của Quốc Tử giám đến, muốn mời Chu Thanh đi một chuyến. Chu Thanh rất lo lắng, cho là Chu Hoài Sơn đã xảy ra chuyện gì ở Quốc Tử giám, y phục cũng không kịp đổi, liền đi ra ngoài.

Quốc Tử giám. Tế tửu đại nhân ngồi ở chỗ làm việc. Chu Thanh hoang mang ngồi phía đối diện, trong đầu tung ra ba chữ: Mời phụ huynh!

Mẹ nó, nàng còn tuổi còn trẻ chưa kết hôn, đã bị trường mời lên làm việc rồi?