Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 265: C265: Tôn thị




Bị lão phu nhân tai xách chửi mắng một trận, Thẩm Lệ xám xịt rời đi. Tin tức rất nhanh đã truyền ra khắp Nghiễm Bình Bá phủ. Trong phủ muốn chọn cho Thẩm Lệ một xa phu xấu xí nhất.

Một đám xa phu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai mới là kẻ xấu nhất kia đây! Đang yên đang lành, sao tự nhiên bọn họ lại bị công kích nhan sắc thế này? Trêu ai ghẹo ai! Xấu xí còn chưa tính, nhưng có cần phải thẳng thừng công khai tìm ngay trước mặt mọi người như thế không?

Mà tin tức, không biết làm thế nào, lại truyền đến tai thế tử Ninh Vương Phủ. Nghe tâm phúc hồi bẩm xong, khuôn mặt thế tử Ninh Vương Phủ liền tái xanh tái xám. Trong đầu hiện ra từng cảnh hắn cùng Thẩm Lệ tiếp xúc qua. Tiếp đó, đầy đầu chỉ còn lại ba chữ: Ông trời ơi!

Hắn vẫn luôn cảm thấy kỳ kỳ quái quái, nhưng lại không tìm ra kỳ quái chỗ nào. Thì ra Thẩm Lệ, thật sự yêu hắn! Cái này..

Ai! Quả nhiên, nam nhân quá mức ưu tú cũng không phải lúc nào cũng tốt. Là hắn có lỗi với Thạch Nguyệt Hinh.

Hít sâu một hơi, thế tử Ninh Vương Phủ đột nhiên đứng dậy.

"Thế tử, đi đâu vậy?" Tâm phúc lập tức đuổi theo hỏi.

Thế tử Ninh Vương Phủ chắp tay sau lưng, đáp: "Đi bồi tội."

Tâm phúc.. Bồi tội? Đang yên đang lành, thế tử gia của hắn lại đi bồi tồi với ai?


Một mặt hồ nghi buồn bực, tâm phúc khó hiểu gãi gãi gáy đuổi theo chủ tử nhà mình.

Trân Phẩm Hiên.

Chu Thanh đang đứng xem hàng, sau lưng chợt truyền đến tiếng quát nạt giận giữ: "Chu Thanh!"

Hai tiếng này là nghiến răng nghiến lợi mà ra.

Không cần quay đầu lại, Chu Thanh cũng có thể nghe được, đây là giọng của Tôn thị đã lâu không gặp. Xoay người, quả nhiên đã thấy Tôn thị mặt mày đen thui, đứng ở phía sau nàng. Trên người bà ta bây giờ không còn là bộ quần áo vải thô vá chằng vá đụp như hồi còn ở nông thôn nữa, mà là một thân y phục tơ lụa lộ ra khí chất vô cùng khác biệt. Quả nhiên là ứng câu nói, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.

Nhìn Tôn thị, Chu Thanh nhíu mày, im lặng không nói chuyện.

Mặt Tôn thị đen như đít nồi, vừa mở miệng liền mắng: "Ngươi và cha ngươi, có còn là người không? Đây chính là thân đại ca của ngươi, ngươi cứ như vậy hố hắn? Hại Viễn ca nhi, đối với ngươi có chỗ tốt lành gì!"

Chu Thanh quay đầu, nhìn Tôn thị, vẫn không lên tiếng. Tơ lụa cũng không thể làm giảm được khí thế dữ tợn của bà ta.


Tôn thị lên cơn giận dữ, hận không thể xông lên cho Chu Thanh hai cái tát để giải mối hận trong lòng, nhưng mà phía sau Chu Thanh còn có một gã sai vặt, bà ta không dám làm bừa.

Liếc mắt lườm gã sai vặt kia một cái, Tôn thị cả giận nói: "Ngươi không phải sắp lập gia đình rồi sao? Tiểu thư nhà người ta ở kinh thành, đi ra ngoài đều dẫn theo tỳ nữ nha hoàn, còn ngươi sao ra ngoài lại đi cùng nam nhân như thế, ngươi còn biết xấu hổ hay không! Chính ngươi không biết xấu hổ thì cũng thôi đi, vì sao lại muốn hại Viễn ca nhi? Hôm nay nếu ngươi không nói cho rõ ràng, thì đừng có mơ rời khỏi nơi này!"

Nói rồi, Tôn thị lập tức đặt mông ngồi bịch xuống đất, bắt đầu vỗ đùi kêu khóc.

"Cháu trai đáng thương của ta, đau lòng muội tử này như vậy, thế mà lại bị cái thứ sói mắt trắng ác độc như ngươi hãm hại! Chu Hoài Sơn chính là từ trong bụng ta bò ra, làm sao ta lại không biết từ bao giờ mà Chu Gia ta lại có nhiều tiền như vậy!"

Đông một câu, tây một câu, Tôn thị nói mà không có kết cấu gì. Người vây xem bốn phía càng lúc càng nhiều. Chỉ trỏ đàm tiếu, lời gì cũng có.

Chu Thanh muốn quay lưng đi thẳng một mạch để cho tai được thanh tịnh, Tôn thị là loại người không biết phân rõ phải trái, có giải thích cãi cọ cũng vô nghĩa, nhưng do dự một lát, nàng lại mở miệng.

"Bà nói ta hại Chu Viễn, vậy có thể nói rõ, ta hại Chu Viễn như thế nào không? Chu Viễn hắn làm sao?"


Tôn thị vỗ đùi khóc thét: "Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi Viễn ca làm sao, nếu không phải là tiện nhân ngươi có chủ tâm hố hắn, hắn có thể như vậy sao? Bá gia là được Thái Hậu nương nương ban thưởng, mới có chút đồ cổ trân bảo kia. Ngươi dựa vào cái gì mà lấy việc công báo thù riêng, xúi giục Thẩm Lệ bắt Bá gia dùng hình tra khảo! Bá gia đã bao nhiêu tuổi rồi? Có thể chịu được hình cụ của ảnh vệ sao? Ngươi đến cùng là có tâm địa gì! Ngươi chính là chủ tâm không muốn để cho đại ca ngươi tốt hơn, ngươi giày vò Bá gia như vậy, Bá gia có thể buông tha Viễn ca nhi sao? Chu Gia ta thực sự là đã tạo nghiệt gì, vậy mà sinh ra loại cháu gái như ngươi.."

Tôn thị vừa mới nháo trò, một tiểu hỏa kế liền lập tức chạy ra đằng sau bẩm báo cho chưởng quỹ, hắn lốp bốp tóm tắt giản lược câu chuyện rồi hỏi: ".. Chưởng quỹ, làm sao đây?"

Chưởng quỹ mặt không đổi sắc, vuốt v e ngọc bội tinh tế trong tay, mí mắt cũng không thèm nhấc lên, đáp: "Có cái gì mà phải vội!"

Tiểu hỏa kế vội la lên: "Hai người này, một người có liên quan đến Đoan Khang Bá Phủ, một người có quan hệ với Thẩm Lệ, đều không thể trêu vào, nếu cứ để mặc như vậy thì sinh ý của tiệm chúng ta e rặng sẽ bị chậm trễ mất!"

Chưởng quỹ cười lạnh đáp: "Thần tiên đấu pháp, ngươi chỉ là một dân đen thấp bé, cấp bách cái rắm! Làm sao lại bị chậm trễ được, bọn họ có thể ầm ĩ mấy ngày mấy đêm sao? Để bọn họ ầm ĩ đi! Nhưng phàm là làm hư hại đồ trong tiệm, thì phải bồi thường giá gốc."

"Nhưng mà.." Tiểu hỏa kế có chút mờ mịt.

Trước đây, trong tiệm cũng có kẻ đến gây chuyện, đều không phải xử lý như thế mà.

Chưởng quỹ giương mắt nhìn hắn, nói: "Nhưng nhị cái gì, nhanh đi ra phía trước giám sát đi, hàng hóa bị đập hỏng mà không tìm được người bồi thường, ta sẽ tìm ngươi tính sổ đấy."

Tiểu hỏa kế không dám nhiều lời nữa, mau chóng rời đi. Hắn vừa đi, chưởng quỹ đã cầm miếng ngọc bội kia lên, giơ về phía ánh mặt trời, khóe miệng hiện ra một nụ cười kì quái.

"Có ý tứ! Đoan Khang Bá, Chu Hoài Sơn, có ý tứ! Là Đoan Khang Bá hai mươi năm sau lợi hại, hay là Chu Hoài Sơn hai mươi năm sau trùng tên trùng họ này lợi hại đây, lão là lượt, ngươi cảm thấy, là ai lợi hại?"


Ngọc bội bị ánh mặt trời chiếu lên, lộ ra ánh sáng ôn nhuận lộng lẫy, đường vân rõ ràng, vô cùng hoa lệ.

* * *

Đại đường.

Tôn thị hùng hùng hổ hổ gào rống, nước bọt bay tứ tung. Mới đầu, Chu Thanh còn ứng phó hai câu, muốn moi ra mục đích thật sự của Tôn thị, nhưng chỉ qua dăm ba câu nàng liền phát hiện có chỗ không thích hợp.

Lúc quay người, lần đầu tiên nhìn thấy Tôn thị, bên cạnh bà ta, có một tiểu nha hoàn đi theo. Theo lý thuyết, nha hoàn kia chính là tỳ nữ của Tôn thị. Nhưng bây giờ, Tôn thị ngồi dưới đất chửi ầm lên, nha hoàn kia lại giống như xem náo nhiệt đứng ở một bên. Khóe mắt đuôi mày, thậm chí còn mang theo vẻ khinh bỉ không thèm che giấu. Thật là kì quái! Hạ nhân nhà ai lại đi khinh bỉ chính chủ tử nhà mình kia chứ? Đây không phải là thiếu đòn sao? Khả năng duy nhất chính là, nha hoàn này, căn bản không phải là nha hoàn của Tôn thị. Nhưng nếu không phải, thì vì sao lại đi theo Tôn thị tới đây? Để làm cái gì?

Học theo Chu Hoài Sơn, Chu Thanh đưa tay sờ cằm, như cười như không nhìn tiểu nha hoàn kia. Rất nhanh, tiểu nha hoàn đã phát hiện ra ánh mắt của Chu Thanh. Mới đầu, nàng ta chỉ là tùy ý quét mắt về phía Chu Thanh, ánh mắt đảo qua, đang muốn tiếp tục nhìn về phía Tôn thị, chợt phản ứng, vội vã nhìn lại Chu Thanh. Bốn mắt nhìn nhau, Chu Thanh vươn tay búng một cái về phía tỳ nữ kia.

Tiếng búng tay chìm nghỉm trong tiếng mắng chửi ầm ĩ của Tôn thị, Chu Thanh khẽ nâng cằm, nở một nụ cười khiêu khích, dường như đã đoán được điều gì. Tỳ nữ kia lập tức biến sắc, gắt gao bóp chặt cái khăn trong tay, vội vã xoay người rời đi.

Chu Thanh lập tức tiến lên, hỏi: "Ngươi đi đâu đấy?"

Tôn thị ngồi dưới đất giận mắng Chu Thanh, vốn dĩ Chu Thanh không muốn để ý tới bà ta, người vây xem náo nhiệt cảm thấy mất mặt, đang muốn tản đi, chợt thấy Chu Thanh nhấc chân đi về một hướng, lòng bát quái của đám đông lại lập tức nổi lên. Nàng là đang nói chuyện với ai thế!