Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 261: 261: Khuyên Giải





Chu Hoài Sơn năm trên giường lăn đi lộn lại, rất giống một con xà tinh uống phải rượu hùng hoàng.
Chu Thanh cười trên nỗi đau của người khác, ngồi bên cạnh bàn tròn cắn hạt dưa ăn.
"Cha khóc với con cũng vô dụng thôi, cũng không phải con bắt cha đi đọc sách.

Cha đây là phụng chỉ đọc sách kìa! Không đọc liền chính là kháng chỉ.

Lại nói, đây là vinh quang bao nhiêu người nằm mơ giữa ban ngày cũng không có được đâu!"
Chu Hoài Sơn xoay người ngồi xếp bằng trên giường, oán hận nhìn chằm chằm Chu Thanh, nặng nề hỏi: "Đây mà là vinh quang sao?"
Chu Thanh liền ha ha cười đáp: "Đương nhiên, đây chính là Quốc Tử giám!"
Nơi này, tương tự như Bắc Đại, Thanh Hoa, cũng chính là vùng đất mộng tưởng của tất cả học sinh đấy.

Phải biết, lúc nàng được gần đại học Bắc Đại nhất, cũng chính là khi tốt nghiệp đại học được đến tham quan Bắc Đại một chuyến.

Còn lúc nàng được gần Thanh Hoa nhất, chính là hồi nhỏ, đứng trước cổng trường Thanh Hoa giơ tay nhe răng cười ngây ngô để chụp một bức hình kỉ niệm.

Trên bức hình có bốn chữ đại học Thanh Hoa, trong đó chữ học còn chỉ có một nửa.


Vậy mà bây giờ cha nàng lại có thể trực tiếp được cử đến đó học! Vinh dự nhường ấy không biết đã khiến cho bao nhiêu người phải đỏ mắt ghen tỵ kia chứ.
"Cha, người có thể có được vận khí tốt như vậy, chính là nhờ vào việc hôm nay cha kéo Đoan Khang Bá xuống nước nên trong lòng hoàng thượng cảm kích cha."
Chu Hoài Sơn run rẩy trợn trắng mắt.
"Cảm kích? Cái này mà gọi là cảm kích sao? Cái này rõ ràng chính là mưu hại! Nếu thật sự muốn cảm kích ta thì hắn không thể thưởng bạc cho ta sao?"
Chỉ cần vừa nghĩ tới việc ngày mai phải đến Quốc Tử giám mài đít ngồi đọc sách, Chu Hoài Sơn đã cảm thấy đầu váng mắt hoa.
"Nhớ năm đó, ta thực sự yêu thương hắn, không ngờ hắn lại là loại người lấy oán báo ân! Con cho rằng đi Quốc Tử giám đọc sách thì chỉ đơn giản là đi đọc sách thôi sao? Con thật đúng là quá đơn thuần! Đến Quốc Tử giám đọc sách, trời còn chưa sáng đã phải ngồi vào trong học đường, không ăn không uống học tập ròng rã cho tới trưa mới có thể nghỉ ngơi một canh giờ, buổi chiều lại phải học tập đến tối, trời tối hẳn mới tan học.

Hơn nữa, tan học rồi còn chưa xong, về nhà còn phải hoàn thành bài tập tiên sinh giao cho! Quốc Tử giám mở hết thảy bảy môn học, tương ứng với đó là bảy vị tiên sinh.

Mỗi một vị tiên sinh đều sẽ bố trí bài tập tương ứng, mỗi người bọn họ đều luôn miệng nói mình chỉ giao có một chút bài thôi.

Bọn họ không hề nghĩ, 7 cái một chút chính là một đống to, huống chi, một chút mà bọn họ nói, căn bản cũng không phải là một chút!"
Đời trước Chu Hoài Sơn mặc dù ăn chơi là lượt, nhưng không có nghĩa là hắn không đi học.

Mặc dù không học ở Quốc Tử giám, lại không có nghĩa là hắn chưa nghe nói sự hắc ám của Quốc Tử giám đâu.


Đây không phải là cuộc sống của con người!
Nói rồi, Chu Hoài Sơn ngửa mặt lên trời thét dài: "Khuê nữ, cha con thật sự sẽ chết ở đó! Ta còn trẻ như vậy, vinh hoa phú quý còn chưa kịp hưởng thụ, ta không muốn cứ thế để bản thân vì học mà chết đâu!"
Chu Thanh đồng tình nói: "Nhưng mà, cha cũng không thể kháng chỉ."
Hai mắt Chu Hoài Sơn lập tức sáng lên, mong đợi nói: "Mặc dù ta không thể kháng chỉ, nhưng ta có thể giả bệnh, chỉ cần bị bệnh thì ta cũng không cần phải đi học nữa."
Chu Thanh cạn lời nhìn Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn cùng Chu Thanh mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi, chợt hắn lại gân họng gào khóc: "Ta biết ngay là con chẳng có chút thương tiếc ta chút nào mà, khuê nữ nhà khác đều là áo bông nhỏ tri kỷ, còn con chính là con nhím gai sắt, chỉ muốn đâm vào tim ta."
"Ai nói con không phải là áo bông nhỏ tri kỷ, người xem một chút, đây là cái gì, nếu không phải áo bông nhỏ tri kỷ, con có thể chuẩn bị cho cha những thứ này sao?"
Chu Thanh vừa nói vừa nâng giỏ trúc đặt bên chân lên bàn, đẩy đổ giỏ trúc, miệng giỏ hướng về phía Chu Hoài Sơn, lộ ra đồ vật bên trong.

Bút mực giấy nghiên đều đủ cả, thậm chí còn có một bộ quần áo mới tinh.
"Buổi chiều từ trong cung đi ra, con liền ngựa không dừng vó chuẩn bị cho cha, những khuê nữ khác cũng tuyệt đối sẽ không chuẩn bị vừa đầy đủ, vừa nhanh như thế đâu! Con còn không phải là áo bông nhỏ tri kỷ của cha sao?"
Chu Hoài Sơn nghẹn họng trân trối nhìn giỏ trúc.

Khóe mắt hung hăng giật giật, lại nhìn về phía Chu Thanh.
"Ta mà có một mồi lửa thì chắc chắn sẽ thiêu cái thứ lòng dạ hiểm độc nhà con! Đây là chuyện mà con người có thể làm ra sao! Ta mặc kệ, ngày mai ta sẽ không đi, ai muốn đi thì đi!"

"Không được, cha mà không đến thì sẽ là kháng chỉ."
"Có là kháng chỉ ta cũng không đi, ta không muốn tráng niên mất sớm đâu! Ta đã chết qua một lần rồi, lần này ta phải sống khỏe mạnh! Trân quý sinh mệnh, rời xa đọc sách."
Vừa rồi Chu Thanh còn có chút hả hê cười trên nỗi đâu của người khác, bây giờ lại không thể cười được nữa.

Cha nàng là nghiêm túc a!
"Cha thật sự không đi sao?"
"Không đi!"
"Cha không muốn báo thù à?"
"Có ngàn vạn con đường báo thù, không có đạo lý thù còn chưa báo mà đã bức mình học hành đến chết! Ta không đi!"
"Không đi đọc sách thì cha dự định làm gì?"
Chu Hoài Sơn vung tay lên, đáp: "Trước đó ta đã nói rõ với con rồi, ta làm gì ở kinh thành, con cũng đừng quản ta, con cũng đã đáp ứng rồi."
"Nhưng mà cha đã từng nghĩ qua chưa, hôm nay chúng ta náo ra một màn như thế ở trong cung, tất cả mọi người đều sẽ có chỗ đề phòng chúng ta.

Trước kia, trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là đám nhà quê cục mịch từ nông thôn đi ra.

Lần này có thể đưa Đoan Khang Bá vào đại lao ảnh vệ, một là vì Đoan Khang Bá quá coi thường chúng ta, hai là hắn hoàn toàn không ngờ cha có liên hệ với Vinh Dương Hầu.

Cho nên chúng ta mới có thể lợi dụng điểm này mà được như ý.


Nhưng sau này thì sao? Về sau liệu còn có loại chuyện tốt như vậy nữa không? Cho dù có, cũng chỉ là lần một lần hai, tuyệt đối không thể nhiều lần đều có thể đắc thủ! Nếu vậy thì phải làm sao bây giờ, cha đã từng nghĩ qua chưa.

Hôm nay hoàng thượng buông lời trước mặt mọi người, phàm là cha có thể thi đậu Tiến sĩ, ngài ấy liền hứa cho cha một trang tiền đồ.

Điều này có ý nghĩa gì? Có nghĩa là chỉ cần cha thi đậu Tiến sĩ, sẽ vô cùng có khả năng nắm giữ quyền nói chuyện trong triều đình! Còn nữa, hôm nay cha công nhiên nói giữa triều đình rằng Vinh Dương Hầu báo mộng cho mình, cha có biết lời này đại biểu cho cái gì không? Đại biểu cho việc ở trong mắt người khác, chúng ta đã bị trói chặt một chỗ với Vinh Dương Hầu.

Những kẻ hai mươi năm trước hại Vinh Dương Hầu Phủ, chẳng lẽ bây giờ cũng sẽ không động thủ sao? Bọn họ có thế lực, cùng sức mạnh như thế nào, chúng ta lại là cái gì, cha còn không rõ ràng sao? Nếu như không nhờ vào cơ hội đọc sách hiếm có này, vậy đường đi sau này của cha sẽ như thế nào!"
Chu Hoài Sơn gào to một tiếng, tê liệt ngã xuống xuống giường, ôm chăn lăn qua lăn lộn lại mấy vòng.
"Đạo lý này ta đều hiểu, nhưng mà đọc sách thật sự rất đắng a, nhất là cái chỗ bi3n thái như Quốc Tử giám, sẽ chết người đấy!"
Chu Thanh liền từ từ khuyên bảo: "Đọc sách đắng, nhưng mà trước mắt cha không có lựa chọn khác, cha nghĩ đi, lúc người đang đi bắt dế, thì người khác đều đang tức giận phấn đấu, lúc cha ở đây mò cá bắn chim, người khác lại đang chăm chỉ cố gắng, cuối cùng thì sao?"
Chu Hoài Sơn ôm chăn, bĩu bũi môi: "Cuối cùng đường chân tóc của họ đều lui về phía sau già nua xấu xí, còn ta nhìn qua lại rất trẻ trung."
Chu Thanh suýt chút nữa đã phun ra hai ngụm máu tươi.
"Tất cả đạo lý con đều nói với cha rồi, đến mai cha không muốn đi cũng phải đi! Còn thư đồng, cha dùng Lý Nhị trước, đợi đến khi tìm được người thích hợp sẽ đổi lại cho cha, con sẽ cố gắng tìm!"
Chu Hoài Sơn ủy khuất đáp: "Thật sự là không đi không được sao?"
"Không đi không được!"
"Nhưng mà, coi như ta không đọc sách, thì chúng ta không phải cũng có thể dựa vào Thẩm Lệ, sao, chỉ cần có Thẩm Lệ ở đây, những đám loạn thất bát tao kia trong lúc nhất thời nửa khắc cũng sẽ không dám động vào chúng ta."
"Như cha vừa nói đấy, chỉ là nhất thời nửa khắc mà thôi, còn nữa, nếu nam nhân có thể đáng tin, thì heo mẹ cũng có thể leo cây rồi!"
Đang sắp bước vào cửa, bàn chân đã nhấc lên của Thẩm Lệ lập tức dừng lại giữa không trung!.