Chu Thanh còn muốn nói tiếp, Chu Bình đã phi ngay ra cửa, bịch một tiếng quỳ xuống bên cạnh Thẩm Lệ.
"Nhị bá, chất nhi cũng muốn bái ngài làm thầy."
Chu Bình nhìn lướt qua lễ vật Thẩm Lệ đặt trên giường đất, liếm miệng một cái.
Gà quay!
Giò!
Thịt Ngũ Hoa!
Bánh ngọt!
Văn phòng tứ bảo!
Nhìn qua thật là ngon a~~~
"Mặc dù chất nhi không có lễ vật bái sư, nhưng mà chất nhi là cháu của người a, người đãi thu hắn, không bằng nhận thêm một người, cũng nhận ta luôn đi."
Nói xong, không đợi Chu Hoài Sơn đồng ý, quay đầu nhìn Thẩm Lệ, vái một cái: "Đại sư huynh."
Thẩm Lệ..
Khóe mặt giật một cái, mờ mịt hỏi: "Nhị sư đệ?"
Chu Thanh..
Mẹ nó! Các ngươi đây là lập đoàn đi thỉnh kinh sao? Lão tam đâu?
Chu Hoài Lâm đưa tay vỗ bốp một phát lên đầu Chu Bình: "Hồ nháo cái gì đấy, mau đứng dậy đi!"
Chu Bình mới không chịu đâu.
Một đời làm Hầu gia của Sơn là lượt có cái gì mà hắn chưa thấy qua, mặt mũi tràn đầy bình tĩnh cười nói: "Được, được, các ngươi đã không chê ta, ta liền miễn cưỡng thu nhận các ngươi."
"Tạ ơn sư phó."
Thẩm Lệ cùng Chu Bình đồng thanh hô.
Chu Thanh..
"Ông chủ Thẩm sao lại tới lúc này? Tới như thế nào?" Không ngăn được Thẩm Lệ bái sư, cũng ngăn không nổi Chu Hoài Sơn thu đồ nhi, Chu Thanh đành phải nghĩ biện pháp đẩy Thẩm Lệ ra ngoài trước.
Thẩm Lệ đứng dậy nhìn về phía Chu Thanh, vẫn nở nụ cười ôn nhuận quen thuộc kia.
"Cô nương, tại hạ đi la xe đi tới, sở dĩ lúc này đến, là bởi vì tại hạ mới nghe ngóng được chỗ ở của sư phó, thật không nghĩ tới, người lại là phụ thân của cô nương, có thể thấy được đây là duyên phận."
Chu Thanh đương nhiên cho rằng, duyên phận mà Thẩm Lệ nói, chính là duyên phận mua một tặng hai kìa.
Ha ha cười, Chu Thanh quay sang nói với Chu Bình: "Nhanh đi an trí tốt cho con la của ông chủ Thẩm, cho nó ăn uống tử tế, lát nữa ông chủ Thẩm còn phải gấp rút lên đường đấy."
"Ta không đi.."
Thẩm Lệ còn chưa nói xong, Chu Thanh liền ngắt lời hắn: "Ông chủ Thẩm chớ có khách khí, trong nhà không có đồ gì tốt, chỉ có thể cho con la một bao cỏ thôi."
Nói xong cũng đẩy Chu Bình ra ngoài, Chu Bình túm lấy tay Thẩm Lệ dắt hắn ra ngoài.
Thẩm Lệ..
Đợi hai người vừa đi ra ngoài, Chu Dao cùng Chu Hoài Lâm cũng đi ra.
Một người đi nói cho Triệu thị chuyện vừa mới xảy ra, một người chạy nhanh ra ngoài thuê người.
Trong phòng không còn một mống, Chu Thanh quay đầu nhìn về phía Chu Hoài Sơn, quát: "Chu Hoài Sơn!"
Chu Hoài Sơn Nhất tỏ ra vô cùng đường hoàng, nói: "Người vì mộ danh mà đến, ta làm sao có thể cự tuyệt."
"Ngươi căn bản chính là muốn hắn thay ngươi viết Phong Tự." Chu Thanh trực tiếp vạch trần Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn một chút lúng túng cũng không có, đáp: "Thân làm đồ đệ, viết cho sư phụ Phong Tự thì có gì là không đúng!"
"Không được, không thể nhận, chúng ta không quen thuộc hắn, ai biết hắn có rắp tâm gì."
Chu Hoài Sơn cười ha ha.
"Có thể có rắp tâm gì được, nếu chúng ta là quý nhân đại phú đại quý có chỗ ngấp nghé thì còn đáng để đề phòng, với bộ dáng này của chúng ta, trời mưa không dột cũng đã là ông trời phù hộ, quản hắn có rắp tâm gì hay không làm chi, chân trần không sợ mang giày, ngoại trừ có thể chiếm tiện nghi, ta thực sự nghĩ không ra có thể ăn thua thiệt gì."
Bộ dáng Chu Hoài Sơn rất quyết tâm.
Chu Thanh cũng thực sự không nghĩ ra, Thẩm Lệ bái Chu Hoài Sơn làm vi sư, đến cùng là có ý đồ gì.
Thật chẳng lẽ thật sự là vì hâm mộ chữ của Chu Hoài Sơn? Đơn giản như vậy thôi sao? Chu Thanh luôn cảm thấy không quá an tâm.
Nhưng nếu nói có ý đồ khác, nhà nàng cũng không có cái gì a.
"Ngươi thu hắn làm đồ đệ, còn thu Bình Nhi, thời gian học tập của ngươi sẽ ít đi, năm nay ngươi nhất thiết phải thi đậu đồng sinh."
Chu Hoài Sơn không nhịn được khoát tay ngăn lại, trên gương mặt chất phác đàng hoàng là dáng vẻ thâm căn cố đế của linh hồn một tên công tử là lượt.
"Thời gian a, là một thứ đặc biệt, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn!"
Chu Thanh nhắm lại mắt.
Gia hỏa này nói đạo lý thật là có lý a.
"Ngươi không sợ Thẩm Lệ là nhớ thương khuê nữ của ngươi sao?" Thực sự không thể khuyên, Chu Thanh hỏi.
Chu Hoài Sơn đang bưng chén nước uống, vừa nghe vậy..
Phốc! Khụ khụ khục..
Một ngụm nước sặc lên mũi khiến cho Chu Hoài Sơn ho đến chảy cả nước mắt.
"Người ta là ông chủ của Bút Mặc Trai trong huyện thành, bởi vì nhớ thương ngươi, liền chạy tới bái ta làm thầy? Có ngửi được không?"
Chu Thanh..
"Khuê nữ, ngươi cứ yên tâm đi, không có chuyện gì, cha ngươi đã duyệt qua vô số người, ông chủ này ngoại trừ nhìn có chút ngốc, cũng không có ý xấu gì, tên đồ đệ này ta nhất định thu rồi đấy."
Chu Thanh..
Cuối cùng, dưới sự tranh thủ của Sơn là lượt, Thanh ma quỷ cũng tạm thời đồng ý.
Triệu thị biết được Chu Bình cùng một ông chủ cửa hàng bút mực trong huyện thành tới bái Chu Hoài Sơn làm vi sư, kích động đến mức cố ý giết một con gà của tam phòng, cơm tối cũng không ăn cùng đại phòng và chính phòng.
Triệu thị giết gà, đại phòng cùng chính phòng liền biết.
Vậy mà lại có người chạy từ huyện thành tới bái Chu Hoài Sơn làm thầy, Chu lão gia tử nhìn về hướng nhị phòng, nhất thời ngũ vị tạp trần.
Tôn thị hùng hùng hổ hổ, nhưng vì từ qua đến nay xảy ra quá nhiều chuyện, cuối cùng không dám đến chỗ nhị phòng kiếm chuyện.
Vương thị ghen tỵ đỏ cả mắt.
Chu Hoài Hải là đồng sinh đấy, những người trong huyện thành đều là kẻ ngu sao!
Vương thị cố ý làm cơm tối lề mà lề mề.
Triệu thị cũng không thèm tính toán với nàng ta, tâm tình vui vẻ, vừa khe khẽ hát một điệu dân ca vừa thái rửa rau, chờ Vương thị kỳ kèo ước chừng một canh giờ mới dọn thức ăn ra, Triệu thị liền dùng bếp hầm gà.
Trong thời gian chờ cơm, Chu Hoài Sơn dẫn theo Thẩm Lệ cùng Chu Bình viết Phong Tự.
Có Thẩm Lệ gia nhập vào, số lượng Phong Tự lập tức tăng vọt, chữ của Thẩm Lệ mặc dù không tốt bằng Chu Hoài Sơn, nhưng mà hắn nóng lòng thể hiện, liền viết rất nhanh, vèo vèo chữ nọ tiếp chữ kia.
Chu Hoài Sơn đắc ý nhìn Chu Thanh: Xem đi, sức lao động ta mới nhận không tệ chứ!
Chu Thanh yên lặng trợn trắng mắt.
Cơm làm xong, Thẩm Lệ và Chu Hoài Sơn viết được tổng 600 tấm Đại Phong, 600 tấm trung phong, 800 tấm tiểu Phong.
"Nhiều chữ như vậy, ngày mai Thanh cô nương đi bán như thế nào?"
Nhìn thấy Chu Thanh cùng Chu Dao cẩn thận bỏ từng xấp Phong Tự vào trong gùi, đáy mắt Thẩm Lệ thoáng chút đau lòng.
Chu Thanh cười nói: "Cõng đi nha, cái này cũng không nặng lắm."
Cõng đi?
Nhìn sang chồng giấy thật dày kia, khóe miệng Thẩm Lệ khẽ run lên một cái, nói: "Thanh cô nương ngày mai dùng xe la của ta đi, ta đã bái sư phó, của ta chính là của sư phó, dùng xe la các ngươi sẽ tiết kiệm được công sức, còn có thể đi thêm mấy nơi."
Chu Hoài Sơn đắcý cười lên ha hả.
Đồ nhi ngoan.
"Hôm nay ngài không đi à?" Chu Thanh ngoài ý muốn hỏi.
Thẩm Lệ cười nói: "Nhà ta ở trong huyện thành, vừa đi vừa về quá tốn thời gian, ta dự định ở lại nơi này luôn."
Chu Thanh!
Lần này, không đợi Chu Thanh mở miệng, Chu Bình lên tiếng phản đối trước tiên.
"Không được!"
Tất cả mọi người nhìn về phía Chu Bình, Thẩm Lệ nghiêng đầu, hỏi: "Sao vậy?"
Chu Bình một mặt nghĩa chính ngôn từ, đáp: "Mặc dù huynh là đại sư huynh của ta, nhưng vẫn là ngoại nhân, Đại tỷ cùng nhị tỷ của ta còn chưa lấy chồng, trong nhà không thể lưu huynh."
Chu Thanh liếc nhìn Chu Hoài Sơn: Xem đi, ngươi còn không bằng Bình Nhi!
Chu Hoài Sơn: Ta cũng chưa nói sẽ lưu hắn dừng chân a! Ta cũng không cần đồ đệ đến mức ném luôn thể diện!
Chu Dao: Làm ta sợ muốn chết, còn muốn dừng chân?
Thẩm Lệ..
Nhìn phản ứng của người một nhà này, Thẩm Lệ vội nói: "Sư phó cùng sư đệ hiểu lầm rồi, ta không phải là muốn ở nhà sư phó, làm đồ đệ, sao có thể ăn không uống chùa ở nhà sư phó chứ, ta là định mua một viện tử trong thôn, cũng thuận tiện cho việc cầu học của ta."
Vừa nghe Thẩm Lệ nói muốn mua viện tử, khuôn mặt căng thẳng của Chu Bình mới buông lỏng, lập tức cười nói: "Sư huynh, lát nữa ta dẫn huynh đi nhìn xem, dằng sau nhà ta có một viện tử bỏ trống đấy.".