Hoàng thượng nói xong, cũng không thèm để ý đến hoàng hậu nữa, chỉ một mặt hiền hòa nhìn Chu Hoài Sơn.
"Trẫm sẽ nói với Quốc Tử giám, ngươi cứ yên tâm đi học là được."
Chu Hoài Sơn treo lên gương mặt khổ qua, quả thực không thể mở miệng nói lời tạ ơn cho được.
Đây là tình tiết máu chó gì vậy! Hắn là tới thu thập Đoan Khang Bá! Không phải tới để đẩy mình vào hố lửa! Thật vất vả mới có thể khiến khuê nữ không buộc hắn đi học, nhưng lại bị Hoàng thượng trực tiếp hạ chỉ bắt đọc sách? Còn có để cho người ta sống nữa hay không! Ta và ngươi có thù sao! Phí công ta yêu thương tiểu vương bát đản nhà ngươi!
Trong lòng căm giận mắng to, Chu Hoài Sơn sầu mi khổ kiểm đứng ở đó.
Chu Thanh giật giật ống tay áo của Chu Hoài Sơn, nhưng hắn vẫn bất vi sở động.
Hoàng Thượng thấy vậy liền nhíu mày, hỏi: "Sao thế?"
Chu Hoài Sơn há mồm muốn nói, ta không nguyện ý! Nhưng mà Chu Thanh đã cướp lời trước.
"Khởi bẩm bệ hạ, cha dân nữ cha đây là sướng đến phát rồ hoặc cũng bị dọa sợ rồi.
Có thể được hưởng long ân to lớn của bệ hạ, một nhà dân nữ thật sự là thụ sủng nhược kinh, chỉ sợ cô phụ ý tốt của bệ hạ, lại sợ..
cây to đón gió."
Cây to đón gió? Hoàng Thượng sững sờ, chợt hiểu được ý của Chu Thanh.
Hôm nay Chu Hoài Sơn lần đầu tiên thể hiện trước mặt mọi người, chỉ bằng môt chuyện Vinh Dương Hầu báo mộng đã đánh ngã Đoan Khang Bá.
Theo sát đó là, Chu Thanh lại dùng Trầm Minh Châu tranh cãi với hoàng hậu ngay trước đông đảo mọi người, hơn nữa còn mắng cho Hoàng hậu á khẩu không trả lời được, hai cha con họ đã một mạch đắc tội cả Hoàng hậu cùng Đại Lý Tự khanh.
Trước đó, Chu Thanh còn hủy đi dung mạo của thế tử Ninh Vương Phủ nữa.
Lại thêm mấy ngày nay, hai cha con Chu gia còn tùy ý tiêu xài ở kinh thành.
Bọn họ thật đúng là cây to đón gió.
Tất cả các thế lực ở kinh thành, nhà này không nghiêng lệch, đều đắc tội.
Hoàng thượng híp mắt, nhìn Chu Hoài Sơn.
Có điều, nhìn tới nhìn lui, vẫn không tìm thấy nửa điểm sợ hãi trên mặt Chu Hoài Sơn, ngược lại là nhìn thấy bốn chữ to đùng: Không muốn đọc sách! Thực sự là giống như đúc với lão Hầu phủ là lượt kia, vừa nghe đến đọc sách liền nhức đầu.
Nghĩ như vậy, tâm tình của hoàng thượng liền trở nên vô cùng tốt, nói: "Ngươi cứ yên tâm đi học, còn những cái khác, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi."
Đây chính là cho Chu Hoài Sơn một chỗ dựa.
Tất cả các khách mời đang ngồi bên dưới, ánh mắt lại đổ dồn vào Chu Hoài Sơn, có điều ánh mắt này đã khác biệt hoàn toàn so với lúc trước.
Trong đó, nồng đậm nhất vẫn là nghi hoặc: Người này rốt cuộc là ai?
Một hồi cung yến, lấy việc Chu Hoài Sơn phụng chỉ đọc sách cuối cùng cũng kết thúc.
Ăn no căng một bụng dưa, chúng khách mời tan cuộc những vẫn chưa thỏa mãn mà tràn đầy phấn khởi nghị luận.
Càng có người hiểu chuyện, sau khi rời cung liền tự mình đi uống rượu tâm tình.
Ngự thư phòng.
Hoàng thượng hứng thú bừng bừng hớp một ngụm trà, hỏi: "Việc này, ngươi đã sớm biết?"
Thẩm Lệ đứng ở trước bàn, cúi đầu đáp: "Bệ hạ đang chỉ chuyện Vinh Dương Hầu báo mộng sao? Trước kia, quả thực là Chu Hoài Sơn đã từng đề cập qua chuyện này với vi thần, nhưng mà không hề nhắc đến Đoan Khang Bá."
Hoàng thượng liền cười nói: "Đó chính là Đoan Khang Bá tự bê tự đập chân mình.
Thẩm vấn cho trẫm, thẩm tra thật sâu về trước, sự kiện kia của Vinh Dương Hầu Phủ, móc ra tất cả cho trẫm, đây là đại lễ bọn họ tự dâng đưa tới cửa, trẫm cũng không thể phụ lòng."
"Vâng."
Thẩm Lệ lĩnh mệnh, Hoàng thượng nhìn hắn, nửa ngày sau mới nở nụ cười nói: "Thạch Nguyệt Hinh cùng Chu Thanh, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Khóe mặt Thẩm Lệ khẽ giật một cái, kinh ngạc mờ mịt nhìn về phía hoàng thượng: "Sao cơ?"
Hoàng thượng bình chân như vại tựa lưng vào ghế ngồi, hỏi: "Trẫm biết, trước kia, Thạch Nguyệt Hinh mê luyến ngươi nhiều như thế nào, sao Chu Thanh vừa tới, nàng lại đột nhiên thay đổi?"
Gương mặt Hoàng thượng tràn ngập vẻ bát quái.
Thẩm Lệ..
Đường đường là đế vương một nước lại thích bát quái như vậy có được hay không?
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Thẩm Lệ, hoàng thượng tức giận trừng hắn, nói: "Trẫm không thể có lòng hiếu kỳ được sao?"
Ông trợn trắng mắt, chán ghét phẩy phẩy tay: "Cút đi, cút đi, thẩm tra vụ án của ngươi đi thôi, đúng là chẳng thú vị bằng một nửa của Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn!"
Thẩm Lệ..
Đây là đang ghét bỏ ta sao?
Khom người lĩnh mệnh, Thẩm Lệ cáo lui.
Hắn vừa đi, hoàng thượng liền nhìn về phía tổng quản nội thị.
Tổng quản nội thị..
"Bệ hạ, lão nô cũng không biết chuyện giữa Thạch tiểu thư cùng Chu Thanh."
Hoàng Thượng hồ nghi nói: "Ngay cả lão già tinh tường như ngươi cũng không nhìn thấu sao? Trẫm không tin, ngươi đang lừa gạt người, mau nói!"
Tổng quản nội thị..
Ngài đây là đang cưỡng ép bát quái sao?
"Cái kia, cũng không phải hoàn toàn không hiểu, lão nô nghi ngờ, e là Thạch tiểu thư đã dời sự yêu thích sang người thế tử Trữ vương."
"Thế tử Ninh Vương Phủ?"
Nội thị tổng quản gật đầu, đáp: "Lão nô thấy, hai người bọn họ mắt đi mày lại mấy lần trong yến tiệc, Trầm Minh Châu còn có vẻ vì vậy mới buồn bực Thạch tiểu thư, ửng hộ Hoàng hậu bày trò dạy dỗ quy củ kia.
Chỉ là không ngờ, nàng ta lại trực tiếp dẫn lửa lên người mình."
Chu Thanh trực tiếp dùng Trầm Minh Châu vả mặt hoàng hậu, hai bút cùng vẽ, nhất tiễn song điêu.
Không thể không nói, một màn vừa rồi, quả thực làm cho người ta sảng khoái.
Hoàng thượng yên lặng sờ cằm, có chút khó mà tiếp thu, nói: "Trước đó, lúc thế tử Ninh Vương Phủ còn rất tốt, Thạch Nguyệt Hinh mê luyến Thẩm Lệ, bây giờ, thế tử Ninh Vương Phủ bị hủy dung, nàng ta lại đổi thành yêu thích hắn? Cái này..
là vì sao?"
Nội thị tổng quản yên lặng trợn mắt trừng một cái.
Ngài dùng lòng hiếu kỳ này vào chuyện triều chính không phải tốt hơn sao? Nhất định phải bát quái chuyện tình yêu của mấy tiểu cô nương người ta!
Nghĩ nghĩ, hoàng thượng cũng thể hiểu nổi ánh mắt đặc biệt của Thạch Nguyệt Hinh, có điều, Thạch Nguyệt Hinh di tình biệt luyến, về sau sẽ không làm khó Chu Thanh nữa, ngược lại là một chuyện tốt.
Dù sao, Chu Thanh tốt, Thẩm Lệ mới có thể không bị ảnh hưởng.
"Trước kia, trẫm còn lo lắng, Chu Thanh chỉ là một nông nữ, không thể chống đỡ nổi tràng diện làm chính thê của Thẩm Lệ, hôm nay xem ra là trẫm quan tâm mù quáng rồi, trẫm luôn biết, Thẩm Lệ là một người biết nặng nhẹ mà."
Nói đến đây, cảm xúc vốn đang dâng cao của hoàng thượng lại chợt ỉu xìu xuống.
Thẩm Lệ là một người biết phân rõ nặng nhẹ, còn Chu Thanh, cũng là một người cứng cỏi.
Trước kia, tại sao ông lại không thể bảo hộ được người đó chứ? Nếu người ấy cũng có thể mạnh mẽ lớn gan như Chu Thanh, thì liệu có thể có một kết cục khác hay không..
Trong lồ ng ngực đột nhiên như có một tảng đá lớn đè nặng, hoàng thượng chỉ cảm thấy thở không ra hơi.
Sẽ không! Dù cho nàng ấy có mạnh mẽ hơn Chu Thanh gấp một vạn lần, kết cục cũng không thể thay đổi được, trừ phi, ông không có tình cảm sâu đậm với nàng ấy đến thế.
Nói cho cùng, là ông hại nàng ấy.
Ông không có đủ năng lực thay nàng ấy che gió che mưa, lại vẫn cứ ném nàng vào mưa gió, nàng giống như một cánh hoa mềm yếu, vừa bị cuốn vào vòng xoáy mưa gió liền hương tiêu ngọc vẫn.
Mà ông, ngay cả chút dũng khí báo thù cho nàng cũng không có được.
Biết rõ kẻ thù là ai, ông lại chỉ có thể nhẫn nhịn, chịu đựng.
Trong lòng phẫn uất, Hoàng Thượng nện thật mạnh một quyền lên bàn, giống như muốn trút bỏ ra tất cả căm tức, hận thù bao nhiêu năm trời.
Nội thị tổng quản đứng ở một bên, đau lòng nhìn hoàng thượng, biết ông lại đang nghĩ tới người cũ rồi.
"Bệ hạ, hôm nay thái độ của Đại Lý Tự khanh đối với Chu Thanh rất khác thường, ngược lại là khiến lão nô nhớ tới một người."
Vì muốn xoa dịu nỗi bi phẫn trong lòng hoàng thượng, nội thị tổng quản liền chuyển chủ đề.
Hoàng thượng tựa lưng vào ghế ngồi, bất động, cũng không nói chuyện.
Nội thị tổng quản dừng một chút, liền tiếp tục nói: "Đều nói Chu Thanh lớn lên giống Trầm Minh Nguyệt, nhưng lão nô nhìn, dáng dấp của Chu Thanh càng giống với Hoàng Thần hơn."
Nhắc đến cái tên này, mi tâm hoàng thượng khẽ giật giật mấy cái.
Nội thị tổng quản biết ông đang nghe, thở dài nói: "Trước kia Hoàng Thần gả cho Trầm Hạt, sau khi xuất giá liền triền miên trên giường bệnh, vẫn luôn là mẹ nàng cùng muội muội tự mình chiếu cố, Hoàng gia ở xa Tô Châu, trên dưới kinh đô, ngược lại là không có bao nhiêu người biết Hoàng Thần trông ra sao."
Hoàng thượng quay đầu, nhìn về phía nội thị tổng quản.
"Ngươi muốn nói cái gì?".