Không nói nhảm thêm, Chu Hoài Sơn trực tiếp rút tiền ra đặt cọc.
"Ngươi đi làm thủ tục sang tên đi."
Tiểu nhị thu ngân phiếu, mừng rỡ như điên đáp: "Khách quan dùng trà đi, tiểu nhân đi làm luôn, mặt khác, ngài báo cho tiểu nhân thông tin để sang tên a."
Thẩm Lệ liền quay sang nói với Lý Nhị: "Ngươi đi theo hắn đi."
Lý Nhị lĩnh mệnh.
Tiểu nhị cúi đầu khom lưng chào Chu Hoài Sơn, rồi mang theo Lý Nhị rời đi.
Bọn họ vừa đi, Chu Thanh lập tức gục xuống bàn, vẻ mặt đau đớn nhìn Chu Hoài Sơn nhỏ giọng nói: "Cha, người điên rồi! Làm gì mà mua liền hai nơi như vậy, tốn hơn 3 vạn hai a!"
Chu Hoài Sơn trợn mắt trừng một cái, cũng đè thấp giọng, nói: "Đừng cho là ta không biết, vào ngày tuyết rơi lần trước, con đã mang về hơn 20 vạn lượng bạc."
Chu Thanh..
"Dẫu vậy thì cũng không thể lãng phí a! Về sau chúng ta ở lại kinh thành, có rất nhiều thứ phải tiêu tiền."
"Không thể bởi vì phải tiêu nhiều mà không dùng tiền a! Tư tưởng này của con rất không đúng, nếu con biết phải tiêu nhiều tiền thì phải tìm cách kiếm tiền mới đúng! Kiếm được nhiều tiền rồi, thì sẽ không phải lo tiết kiệm nữa!"
"Cha ruột của con a, con đây có cố gắng kiếm tiền bao nhiêu cũng không đủ cho cha lãng phí như vậy đâu!"
Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt, đáp: "Hiện tại làm sao đã gọi là lãng phí chứ!"
Chu Thanh lập tức hoảng sợ, hỏi: "Cha, người còn định làm gì?"
"Đặt mua nhà chẳng lẽ không cần đặt mua hạ nhân, đặt mua hạ nhân chẳng lẽ lại không cần đặt mua quần áo đồ trang sức? Đặt mua.."
"Dừng lại! Cha! Ta đặt mua hạ nhân làm gì?"
Chu Hoài Sơn tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Chu Thanh, giống như nàng vừa nói chuyện gì thương thiên hại lý vậy.
"Đặt mua hạ nhân làm gì? Người mà con muốn gả, chính là thống lĩnh ảnh vệ đấy, cha của con, cũng xem như là cha vợ của thống lĩnh ảnh vệ, chẳng lẽ không thể mua hạ nhân? Chẳng lẽ không xứng có quần áo đồ trang sức?"
Thẩm Lệ đứng ở một bên, lập tức đáp: "Đều cần hết."
Chu Thanh..
Nàng biết mà, căn bản không nên để cho cha nàng tới kinh đô! Gia hỏa này vốn chính là lão là lượt Hầu phủ, sống phóng túng cả một đời, tới đây ở, chẳng khác nào như cá gặp nước, chút tiền nàng kiếm được kia còn chưa đủ để cha nàng chơi bời lêu lổng, đổ xuống sông xuống biển đâu.
Nhìn vẻ mặt ủ dột của Chu Thanh, Chu Hoài Sơn giật giật ống tay áo của nàng.
"Con cũng đừng áp lực quá, yên tâm, cha tuyệt đối sẽ không tiêu bạc vào những chỗ không nên tiêu a!"
"Trong mắt cha, cái gì là không nên tiêu?" Chu Thanh dùng vẻ mặt sinh không còn gì lưu luyến, không ôm chút hy vọng nhìn về phía Chu Hoài Sơn.
"Ăn, chơi, trai gái, đánh bạc, cha chỉ chiếm hai loại phía trước, hai thứ phía sau rất tốn tiền lại hại thân, cha tuyệt đối sẽ không động vào!"
"Thực sự là cám ơn cha đã thay ta suy nghĩ a!"
"Đúng vậy, còn là khuê nữ của ta mà!"
Chu Thanh..
Ha ha.
Tểu nhị làm thủ tục sang tên rất nhanh, bên này mấy người Chu Thanh còn chưa uống xong một bình trà, tiểu nhị đã quay trở lại.
Đặt khế ước nhà đất lên bàn, tiểu nhị nhìn Chu Hoài Sơn, kính cẩn nói: "Chu lão gia, đây là khế đất của ngài, đây là văn thư sang tên, ngài ký tên, điểm chỉ rồi giao nốt tiền là xong!"
Nói rồi, hắn lấy từ sau quầy hàng ra mực đóng dấu cùng bút mực.
Văn thư sang tên là do hộ bộ phát ra, Chu Hoài Sơn nhìn qua, liền nâng bút nhanh chóng ký tên, lại ắn dấu tay vào bên cạnh.
Ba vạn năm ngàn hai lạng bạc, Chu Hoài Sơn đã thanh toán 5000 lượng, chờ 3 vạn lượng ngân phiếu tới tay, tiểu nhị liền lấy ra một con dấu, đóng lên văn thư.
Con dấu này, là dấu của đông gia bọn họ.
Chu Hoài Sơn liếc mắt nhìn con dấu màu đỏ trên tờ giấy, đáy mắt hơi tối lại, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt mà thôi.
Sau khi thư hồi văn thư, ba người cầm chìa khóa, rồi ra khỏi cửa tiệm môi giới.
Vừa ra ngoài, đã có một ảnh vệ vội vã tiến lên, ôm quyền nói với Thẩm Lệ: "Đại nhân, có việc gấp cần ngài trở về một chuyến."
Chu Thanh vội nói: "Huynh nhanh đi đi, ta và cha ta qua nhà mới xem một chút."
Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh khẽ gật đầu, lại ôm quyền với Chu Hoài Sơn nói: "Sư phó, buổi tối ta lại đến chúc mừng sư phó thăng quan tiến chức."
Chu Hoài Sơn tùy ý khoát tay ngắn Thẩm Lệ nói tiếp.
Thẩm Lệ vừa đi, Chu Thanh cười hỏi Chu Hoài Sơn: "Cha, bây giờ chúng ta đến xem nhà mới một chút chứ?"
Mặc dù lúc mua nhà có chút xót ruột, nhưng bây giờ đi xem nhà vẫn rất hưng phấn a.
Bọn họ chung quy cũng đã có nhà của mình! Trước đó ở thôn Khánh Dương Thôn, chỗ ở là nhà họ Chu.
Về sau lại ở nhà Thẩm Lệ mua trong thôn, về sau nữa lại ở nhà của Thẩm Lệ ở huyện Thanh Hà.
Tuy Thẩm Lệ không hề xa lạ với bọn họ, nhưng..
đến cùng cũng không phải là nhà của mình! Tâm trạng không giống nhau a!
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Chu Thanh, Chu Hoài Sơn yên lặng lấy ra một tờ văn thư và một cái chìa khóa giao cho Lý Nhị.
"Ngươi đem cái này đến khách sạn Đồng Huy đi, Hồ đại nhân đang ở chỗ đó."
Lý Nhị đón lấy, không nói hai lời, liền quay đầu rời đi.
Chu Thanh nghẹn họng trân trối nhìn Chu Hoài Sơn, hỏi: "Hồ đại nhân? Hồ Vi Nhạc?"
Chu Hoài Sơn gật đầu một cái.
"Cha, người mua tòa nhà kia, kỳ thực là mua cho Hồ đại nhân?"
Lúc đó nhân viên phục vụ nhắc đến cái tên Hồ Vi Nhạc này, Chu Thanh đã cảm thấy có gì đó không đúng, không ngờ, lại là chỗ này.
"Con có trách cha không?"
Chu Thanh cười đáp: "Cha mua đến hai nơi ở, ta nhiều nhất cũng chỉ là bực tức vài câu, chứ đứng nói là cha lại mua cho Hồ đại nhân, người làm như vậy, khẳng định có đạo lý của mình."
Chu Hoài Sơn vỗ vỗ cái ót của Chu Thanh.
"Bây giờ, cha chính là một tú tài, Nghiễm Bình Bá phủ nhà to thế lớn, Thẩm Lệ lại là thống lĩnh ảnh vệ, con gả đi nếu cuộc sống hạnh phúc là tốt nhất, nhưng nếu cuộc sống không tốt, cha không thể bảo hộ con thì cũng phải tìm người có thể bảo vệ con.
Ta không yêu cầu gì khác, sống không tốt, chỉ cầu có thể thuận lợi cùng cách (li hôn) liền vạn sự đại cát."
Nói rồi, Chu Hoài Sơn lại thở dài một hơi.
"Trước mắt, đại nhân vật mà cha biết, cũng chỉ có Hồ Vi Nhạc.
Lần này vào kinh, cha đi cùng hắn suốt một đường.
Hắn đi nhậm chức binh Bộ Thượng Thư, chúng ta có quan hệ tốt với hắn, đối với con, chỉ có ích mà thôi."
Chu Thanh quả thực không nghĩ tới, cha nàng mua nhà, là vì suy nghĩ này.
Lập tức vành mắt nàng đỏ lên.
Chu Hoài Sơn nói tiếp: "Cha đối tốt với con không?"
Chu Thanh có chút nghẹn ngào, gật gật đầu, đáp: "Tốt."
"Cha đối với con tốt như vậy, để báo đáp, có phải là con này bày tỏ chút thành ý không?"
Chu Thanh..
"Cha, người không thể để cho lòng cảm kích của con kéo dài thêm một lúc sao?"
Chu Hoài Sơn khoát tay, nói: "Không cần thiết, làm việc chính là phải rèn sắt khi còn nóng! Tất nhiên ta đối tốt với con như vậy, để báo đáp, về sau ta làm gì ở kinh thành, con cũng đừng để ý đến ta!"
Chu Thanh..
Lại nữa rồi! Lời này lúc còn ở huyện Thanh Hà, cha nàng đã đề cập qua một lần.
Đang định lên tiếng cự tuyệt, nhưng lại nghĩ tới những ngày qua, Chu Hoài Sơn luôn tự giác hăng hái đọc sách, nghĩ tới ngày Hoài Sơn thư viện bị cháy, Chu Thanh do dự một chút, liền đáp: "Được."
Chu Hoài Sơn lập tức nhảy lùi về sau một bước, hồ nghi nhìn Chu Thanh.
"Được?"
Chu Thanh dở khóc dở cười, hỏi: "Đúng a, được, không thể sao?"
Chu Hoài Sơn sờ sờ cằm, nói: "Ta cảm thấy, có bẫy! Sao con lại có thể đồng ý thống khoái như vậy được! Đừng có mà hố ta!"
Nói rồi, Chu Hoài Sơn lập tức giao hẹn: "Ta nói cho con biết, ta đã thi đậu tú tài, cách lần khảo thí sau còn rất lâu, trong vòng một tháng tới ta đều sẽ không đọc sách đâu đấy!"
Chu Thanh...