Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 222: 222: Muội Đi Đi





Thấy Chu Thanh không nói lời nào, Thẩm Tâm liền lên tiếng: "Điểm tâm này của bà là mua ở Tường Ý trai a, đây cũng không giống là thành tâm muốn kết thiện duyên lắm đâu, điểm tâm của Tường Ý trai, ở kinh thành nhiều lắm là xếp hàng thứ năm thôi.

Các người, đường đường là phủ đệ Đại Lý Tự khanh, lại cầm điểm tâm xếp hàng thứ năm, thừa lúc người ta ăn cơm mà tìm tới cửa muốn kết thiện duyên?"
Thẩm Tâm là tiểu thư duy nhất của Nghiễm Bình Bá phủ, trưởng bối trong nhà cũng đều là những người tùy tính, từ nhỏ đã không có quá nhiều câu thúc với nàng.

Lại thêm việc Thẩm Lệ nhậm chức ảnh vệ, Thẩm Tâm hành tẩu bên ngoài, những vị tiểu thư khác cũng phải cho nàng chút mặt mũi.

Bởi thế, từ trước tới nay, nàng nói chuyện luôn không thèm giữ mồm giữ miệng.
Ma ma..

Sao bà ta lại quên mất, vị tiểu thử nhà Nghiễm Bình Bá phủ này, là một tên ăn hàng a! Đồ trang sức trân bảo nàng có thể dốt đặc cán mai, nhưng trên phương diện ăn uống, tựa hồ tất cả những nơi có đồ ăn ngon nàng đều biết rõ.
Bị Thẩm Tâm đâm thủng, ma ma lúng túng nhếch nhếch miệng, đáp: "Biết được dung mạo của Chu cô nương cùng tiểu thư nhà chúng ta tương tự nhau, phu nhân vội vã ra ngoài, lại vừa vặn tiện đường đi qua Tường Ý trai, nếu cô nương ăn không ngon, lần sau lại mang đến cho cô nương điểm tâm của Thịnh Nguyệt lâu."
Chu Thanh vẫn không nói gì như trước.
Thẩm Tâm nháy nháy mắt, thấy Chu Thanh không nói lời nào, cũng dứt khoát giữ im lặng.

Chỉ chuyên tâm lấy đũa gắp mỹ thực trên bàn.

Ưm, ăn ngon!
Ma ma đứng ở một bên, mắt thấy bản thân không có ai thèm để ý tới, im lặng một lúc rồi lại nhìn Chu Thanh nói: "Cô nương đừng sợ, phu nhân chúng ta không có ác ý.

Hẳn là cô nương cũng biết, tiểu thư của chúng ta gặp nạn bỏ mạng, phu nhân chúng ta vẫn một mực tưởng niệm tiểu thư.


Chỉ muốn cùng cô nương kết một mối thiện duyên, để giải tỏa nỗi tưởng niệm trong lòng mà thôi."
Chu Thanh vẫn không hề phản ứng.
Ma ma dừng một chút, quỳ một gối xuống đất.
"Cô nương từ từ dùng bữa, lão nô liền cáo lui, sau này cô nương có chuyện gì cần Đại Lý Tự giúp một tay, cứ tới tìm phu nhân chúng ta.

Nếu cô nương ở kinh thành mà thấy nhàm chán, cũng hoan nghênh cô nương đến phủ chơi, phu nhân nhà chúng ta nhất định sẽ thành tâm đối đãi."
Nói xong, bà ta liền đứng dậy rời đi.
Bà ta vừa đi, Thẩm Tâm lập tức nói: "Tẩu tẩu đừng nghe bà ta, có ta ở đây, sẽ không để cho tỷ phải thấy nhàm chán, lại có ca ta ở đây, tỷ ở kinh thành có chuyện gì cũng không cần đến nhà họ ra mặt."
Chu Thanh hé miệng nở nụ cười.

Vị ma ma này cũng thật là kì quái.

Cái gì mà tới kết thiện duyên, rõ ràng là tới tìm hiểu nàng.

Vì sao? Bởi vì nàng giống với Trầm Minh Nguyệt sao? Cũng chưa chắc đâu!
Trong lòng ra kết luận, đã nghe thấy Thẩm Tâm chợt kích động hô: "Ca!"
Chu Thanh ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Lệ kiên cường đứng ở bên cạnh bàn.

Những người này đi đường đều không phát ra âm thanh gì như vậy à? Sao ai cũng đột nhiên xuất hiện như thế chứ!
Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh một cái, rồi lại chuyển mắt về phía Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm lập tức vui vẻ nói: "Ca, làm sao ca biết chúng ta ở đây? Muốn ngồi xuống ăn chung không? Ca và tẩu tẩu ngồi một bên đi!".

Truyện Sắc

Gương mặt Thẩm Lệ không chút biểu tình, nói: "Muội đi đi."
Chu Thanh!
Vẻ mặt Thẩm Tâm cứng đờ: "Hả?"
"Muội đi về nhà ăn cơm đi."
Thẩm Tâm..
Khóe miệng khẽ giật mấy cái, nhìn Chu Thanh, lại nhìn Thẩm Lệ, tiếp đó cắn răng để đũa xuống, vươn bàn tay về phía Thẩm Lệ.
"Vì đời sau của Nghiễm Bình Bá phủ, ta đi cũng được! Nhưng mà, ba trăm lượng! Bữa cơm này là ta bỏ tiền ra! Ca cho ta tiền ta liền đi!"
Thẩm Lệ nhìn lướt qua những món ăn trên bàn, đáp: "Bữa cơm này, một trăm hai mươi lăm lượng."
Nói rồi, đưa ra một tờ ngân phiếu: "Đây là hai trăm lượng."
Thẩm Tâm khẽ cắn môi, cuối cùng ghé vào đ ĩa cá hấp hít sâu một hơi, rồi mới không cam tâm tình nguyện cầm ngân phiếu đứng dậy.
Chu Thanh vội nói: "Làm cái gì vậy, người ta đang ăn ngon, huynh lại đuổi muội ấy đi làm cái gì!"
Thẩm Lệ không đáp lời.
Thẩm Tâm cầm ngân phiếu vòng tới bên cạnh Chu Thanh, cười tủm tỉm nói: "Tẩu tẩu không cần để bụng đâu, vì có thể kéo dài hương hỏa cho Nghiễm Bình Bá phủ, ta cam tình nguyện a!"
Nói rồi, lại lắc lắc tờ ngân phiếu trong tay, nháy mắt với Chu Thanh, thấp giọng nói: "Ngày mai ta mời khách!"
Nói xong, vui tươi hớn hở rời đi.
Thẩm Tâm vừa đi, Chu Thanh lập tức lườm Thẩm Lệ, trách: "Có người nào làm ca ca như huynh không?"
Thẩm Lệ ngồi xuống vị trí Thẩm Tâm vừa ngồi, đáp: "Làm muội muội, ca ca tẩu tẩu ăn cơm phải giác ngộ mà tự động tránh đi, ta cũng là vì tốt cho muội ấy thôi."
"Nói bậy, huynh đuổi người ta đi còn nói.."
Không đợi Chu Thanh nói xong, Thẩm Lệ đã không thể nhịn được mà đưa tay bóp má nàng một cái.
"Muội ấy ở đây, nhìn thấy những thứ này thì không tốt cho muội ấy lắm đâu."
Chu Thanh lập tức..


Huynh có lý!
Tiểu nhị đưa bát đũa mới lên, Thẩm Lệ nhìn lướt qua các món ăn, lại gọi thêm mấy món ăn chay.
"Huynh không thích ăn thịt sao?" Chu Thanh ăn lát cá, nhìn Thẩm Lệ hỏi.
Thẩm Lệ cười nói: "Cũng không hẳn là như vậy, ăn cả thịt cả rau thì càng ngon hơn a."
Chu Thanh yên lặng liếc nhìn những món ăn mà Thẩm Tâm gọi.

Một bàn toàn thức ăn mặn.

Tốt a!
"Ta vừa mới đi vào, nhìn thấy ma ma thiêp thân của phu nhân Hoàng thị nhà Đại Lý Tự, sao vậy? Là tới tìm nàng sao?"
Chu Thanh gật đầu, đem chuyện vừa rồi nói lại một lần.
Thẩm Lệ yên lặng nghe xong, nói: "Nàng muốn gặp bà ấy không? Ta có thể an bài."
Chu Thanh lắc đầu: "Không cần thiết."
Thẩm Lệ liền cười nói: "Lát nữa cơm nước xong xuôi, muốn đi nơi nào? Từ giờ đến trưa ta đều rảnh."
"Không phải đã nói, buổi chiều ta sẽ khởi hành trở về huyện Thanh Hà sao?"
"Không cần, ta vừa nhận được tin tức, sư phó đã khởi hành tới kinh đô rồi, tính toán thời gian, ước chừng chậm nhất là ngày mai liền có thể đến nơi, còn nhanh thì, chạng vạng tối nay có lẽ cũng được."
"Cha ta muốn tới kinh thành?" Chu Thanh giật mình, nhưng nghĩ lại cảm thấy hợp tình lý.
Nàng cùng Chu Hoài Sơn, mặc dù là cha con trên danh phận, nhưng Chu Hoài Sơn đối với nàng, cũng là thật tâm thật ý.

Nàng bị người cướp đi, làm cha nóng lòng như lửa đốt, nhất định là muốn đích thân tới.

Trong lúc nhất thời, Chu Thanh cũng có chút nóng lòng muốn gặp được Chu Hoài Sơn.
"Đã như vậy thì đợi lát nữa liền đi xem nhà ở một chút a, chờ cha ta tới, liền có một chỗ để ở."
Đêm qua Chu Thanh ở Nghiễm Bình Bá phủ, đó là bởi vì trong lúc nhất thời không có lựa chọn nào tốt hơn.

Nhưng nàng đến cùng còn chưa lấy chồng, không thể cứ ở lại Nghiễm Bình Bá phủ như vậy.


Huống chi, sau này nàng gả cho Thẩm Lệ liền ở kinh thành, cũng không có đạo lý để cho cha nàng trở về huyện Thanh Hà được.

Nhà ở, sớm muộn gì cũng phải mua.

Có điều Chu Thanh vốn định trở lại huyện Thanh Hà, trước tiên thương nghị với cha nàng rồi mới định đoạt sau.

Bây giờ, bước này liền bị miễn đi rồi.
Bên này, Chu Thanh cùng Thẩm lệ vừa ăn cơm vừa thương nghị chuyện mua nhà.

Bên kia, ma ma rời khỏi Đắc Nguyệt lâu, liền đi thẳng đến Vinh Thịnh hiên ở phía đối diện.
Bên cửa sổ gian phòng trên tầng hai của Vinh Thịnh hiên, phu nhân Hoàng Thị nhà Đại Lý Tự đang nhíu mày ưu sầu ngồi bên cạnh bàn.

Từ vị trí của bà ta, liền có thể nhìn thấy Chu Thanh đang dùng cơm bên trong Đắc Nguyệt lâu.

Không nhìn thấy rõ mặt Chu Thanh, nhưng dù chỉ thấy bên sườn mặt cũng đủ khiến bà ta kinh hồn táng đảm.
Cánh cửa gian phòng bị đẩy ra, Hoàng thị giật mình nhìn về phía ma ma đang đi vào.
"Sao rồi?" Trong lòng nóng vội, cái khăn trong tay đã bị Hoàng thị vặn thành cái bánh quai chèo.
Ma ma tiến lên mấy bước, đáp: "Đích thật là giống nhau đến bảy phần."
Trái tim Hoàng thị hung hăng đập mạnh: "Làm sao bây giờ! Đang êm đẹp, làm sao nó lại xuất hiện! Trước kia ngươi không phải là đã.."
Ma ma lập tức nói: "Phu nhân, bình tĩnh một chút."
Hoàng thị cắn môi: "Bình tĩnh thế nào, ngươi bảo ta phải bình tĩnh thế nào đây, rõ ràng là đã nhổ cỏ tận gốc, làm sao nó lại xuất hiện, nếu để đại nhân biết, ta..

ta..

ngươi bảo ta phải làm thế nào cho phải!".