Trữ vương nói xong, lại quỳ bịch xuống đất lần nữa.
Hoàng thượng sâu kín nhìn ông ta.
Hoàng thượng tin tưởng Thẩm Lệ làm việc tuyệt đối sẽ luôn biết chừng mực, nhưng dẫn người giết thẳng vào phủ đệ thân vương, mặc kệ lý do là gì, cũng thật sự là quá mức.
Không biết ý đồ thật sự của Thẩm Lệ là gì, ngày mai một khi có Ngự Sử vạch tội, Thẩm Lệ không triệu mà tự tiện xông vào Ninh Vương Phủ, nếu thật sự bị luận xuống, tội chết cũng có thể định a.
Tiểu tử thối kia, thực sự là..
Hắn vẫn luôn trầm ổn, làm sao lại hành động mạo muội như thế!
Trong lòng tức giận mắng một câu, dù cho hoàng thượng có thiên vị Thẩm Lệ cỡ nào, nên cho mặt mũi thì vẫn phải cho a.
Trên mặt phủ nộ khí, hoàng thượng vỗ bàn đánh rầm một cái, quát: "Làm càn! Đi, lôi cổ Thẩm Lệ tới đây cho trẫm!"
Tổng quản nội thị tuân lệnh, lập tức thi hành.
Hoàng thượng đứng dậy, đi ra khỏi bàn, tự mình đỡ Trữ vương lên, nói: "Ngươi mau đứng dậy đi, hôm nay để cho ngươi ủy khuất rồi, trẫm nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo."
Trữ vương thuận thế đứng dậy, cảm kích nói: "Tạ ơn hoàng huynh."
Hoàng thượng vỗ vỗ vai Trữ vương, thở dài một hơi, nói: "Sao hắn còn chưa quên Trầm Minh Nguyệt a, cũng đã qua lâu rồi mà!"
Trữ vương cũng thở dài một hơi, im lặng không nói.
Mà lúc này, tại Nghiễm Bình Bá phủ.
Toàn bộ phủ đệ náo nhiệt giống như đang ăn tết.
Chu Thanh đến khiến tất cả hạ nhân trong nhà đều được nhận một xâu tiền thưởng.
Toàn bộ chủ tử trong phủ đều tề tụ ở phòng lão phu nhân.
Trong phòng bày ba cái bàn tròn lớn, trên bàn đầy ắp bày sơn hào hải vị.
Lão phu nhân còn cho người mang lên cái bàn thứ tư, bên phòng bếp vẫn đang liên tục không ngừng dâng các món ăn khác nhau lên đó.
Chu Thanh đã nghĩ tới vô số tràng cảnh gặp người nhà của Thẩm Lệ, lại duy chỉ không ngờ đến tình cảnh đang diễn ra lúc này.
Lão phu nhân thân là người có thân phận cao nhất Nghiễm Bình Bá phủ, làm gương tốt, sau khi rửa tay liền trực tiếp cầm một cái móng heo để gặm.
Phu nhân Nghiễm Bình Bá thì tự mình xé một cái đùi gà ăn mày, há miệng bắt đầu ăn.
Tiểu thư duy nhất của phủ Nghiễm Bình Bá, Thẩm Tâm, thì bưng một đ ĩa ruột già heo xào tỏi đến trước mặt, ăn như gió cuốn.
Nhìn các nàng, Chu Thanh chỉ biết nghẹn họng trân trối.
Đây là nữ quyến của Bá Phủ trong truyền thuyết sao?
Trong truyền thuyết, những nữ quyến trong các phủ đệ danh gia vọng tộc không phải đều là nói một câu phải nghỉ ba câu sao? Cái này..
Thẩm Tâm vừa ăn ruột già xào, vừa nhìn Chu Thanh cười nói: "Tẩu tẩu có phải là bị giật mình rồi hay không, về sau tỷ sẽ quen thôi, nhà chúng ta ăn cơm cũng không để ý quá nhiều lễ tiết đâu, đều là muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy, muốn ăn làm sao thì ăn như thế a."
Hơi dừng một chút, nàng lại nói: "Có điều bình thường chúng ta cũng không làm nhiều món ăn như vậy, hôm nay tẩu tẩu lần đầu tiên tới, không biết khẩu vị của tẩu tẩu thế nào, cho nên phòng bếp trong phủ liền nấu toàn bộ những món mà bọn họ có thể nấu ra được, tẩu tẩu mau ăn đi, ăn ruột già không? Ngon lắm đấy."
Chu Thanh..
Kể từ lúc nàng vào cửa, Thẩm Tâm liền gọi nàng là tẩu tẩu, gọi đến cực kì thuận miệng.
Thẩm Tâm nói xong, lão phu nhân liền không vui trừng Thẩm Lệ một cái, nói: "Cháu cười ngây ngô như thằng ngốc làm cái gì, nhanh gắp thức ăn cho Thanh nha đầu đi."
Chu Thanh liếc nhìn Thẩm Lệ một cái, vội vàng nói với lão phu nhân: "Không cần, không cần đâu ạ, tự cháu có thể làm được."
Lão phu nhân cười tủm tỉm nói: "Tự mình gắp là được rồi, ở đây không phải như những chỗ khác, đây là nhà chúng ta, cháu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn nói cái gì liền nói cái đó, đừng câu thúc.
Ở bên ngoài, chúng ta phải tuân thủ theo quy củ, cấp bậc lễ nghĩa, nhưng trong nhà không có nhiều quy củ như vậy đâu."
"Vâng, vâng ạ."
Chu Thanh lắp bắp đáp ứng, lão phu nhân lại trợn mắt trừng Thẩm Lệ.
"Thanh nha đầu nói không cần cháu gắp thì cháu liền không gắp sao? Sao cháu lại đần như vậy!"
Nghiễm Bình Bá lập tức gắp một đũa rau xanh đặt vào trong chén của Nghiễm Bình Bá phu nhân, tiếp đó bày ra vẻ mặt tự thân dạy dỗ nhìn về phía Thẩm Lệ.
"Giống như vậy này."
Chu Thanh..
Thẩm Lệ đỡ trán, nhìn về phía Chu Thanh, hỏi: "Nàng muốn ăn gì?"
Không đợi Chu Thanh mở miệng, Thẩm Tâm đã tức giận trừng anh của nàng một cái.
"Ca là đồ ngốc, sao có thể hỏi tẩu tẩu như vậy chứ, tẩu tẩu thích ăn cái gì chẳng lẽ ca cũng không biết sao?"
Thẩm Tâm vừa nói xong, ba người khác trên bàn đều đồng loạt nhìn về phía Thẩm Lệ.
Lại đồng loạt dùng một loại ánh mắt chê bai cùng chỉ trích mà lườm hắn.
Ánh mắt kia rất rõ ràng ý tứ: Chẳng lẽ ngươi thật sự không biết? Khó trách làm cẩu độc thân lâu như vậy mà vẫn không lấy được vợ! Phì!
Thẩm Lệ..
Chu Thanh đồng tình nhìn Thẩm Lệ, vội vàng gắp một viên chả tôm, cười nói với mấy vị trưởng bối: "Tự cháu gắp là được rồi, để huynh ấy ăn đi, mấy ngày nay huynh ấy vì cứu cháu mà đã rất mệt mỏi a."
Lão phu nhân lập tức nói: "Đó cũng là nó đáng đời, nam tử hán đại trượng phu, vậy mà lại để cho kẻ khác cướp mất vợ ở ngay trước mặt mình, uổng cho cháu còn là thống lĩnh ảnh vệ."
Nghiễm Bình Bá phu nhân liền nói: "Nếu cha con mà dám làm ra loại chuyện này, ta nhất định sẽ cùng cách với ông ấy."
Nghiễm Bình Bá vội vàng nói: "Phu nhân yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm được loại chuyện ngu xuẩn này đâu."
(p/s: Chắc chắn tên họ Thẩm này là được nhặt từ bãi rác về rồi)
Thẩm Lệ..
Chu Thanh..
Bầu không khí này quỷ dị nhưng lại ấm áp.
Cả nhà đang ăn, một tỳ nữ vội vã từ bên ngoài đi vào, nói: "Lão phu nhân, tổng quản nội thi đại nhân đến rồi, muốn thế tử lập tức tiến cung."
Theo một tiếng hồi bẩm, tất cả mọi người đều dừng ăn cơm.
Thẩm Lệ nhặt khăn tay đặt một bên, lau khóe miệng, rồi đứng dậy.
"Tổ mẫu, mẫu thân, phụ thân, con cáo lui trước."
Nói rồi, hắn ôn nhu nhìn về phía Chu Thanh, nói: "Không có việc gì, ta đi một chút liền về, nàng yên tâm dùng cơm đi, lát nữa Tâm nhi sẽ dẫn nàng đi nghỉ ngơi."
Trong lòng Chu Thanh vô cùng lo sợ bất an.
Dù sao nơi mà Thẩm Lệ đánh giết vào, cũng là Ninh Vương Phủ.
Nhưng nàng cũng không giúp được hắn cái gì.
Chỉ có thể gật đầu, nói: "Huynh nhanh trở về nhé."
Thẩm Lệ cười, ừ một tiếng, rồi nhấc chân rời đi.
Trước khi đi hắn muốn bóp má Chu Thanh một cái, nhưng mọi người đều ở đây, hắn chỉ có thể nhịn.
Phải mau thành thân thôi! Thành thân là được rồi!
Ngự thư phòng.
Hoàng thượng trầm mặt ngồi sau bàn, sau khi Thẩm Lệ hành lễ vấn an liền vỗ bàn quát: "Làm càn!"
"Thần không dám!" Thẩm Lệ ôm quyền, hơi cong người.
Hoàng Thượng hừ lạnh một tiếng, chất vấn: "Không dám? Trẫm lại thấy gan ngươi rất lớn đấy! Chuyện Ninh Vương Phủ, ngươi giải thích thế nào?"
Thẩm Lệ đứng thẳng người dậy, liếc nhìn Trữ vương đang ngồi một bên, chợt hồi bẩm.
"Thần không biết Trữ vương điện hạ đã nói gì với bệ hạ, nhưng lúc đó người của Thế tử Ninh Vương Phủ cướp vị hôn thê mang đi ngay trước mặt thần.
Lúc ra tay đánh nhau, thần đã nói rõ thân phận của mình.
Nhưng người của Thế tử Ninh Vương Phủ kiên quyết muốn cướp người mang đi.
Bệ hạ, thần tự tiện xông vào Ninh Vương Phủ là không đúng, nhưng chẳng lẽ Thế tử Ninh Vương Phủ công khai cướp mất vị hôn thê của thần, là đúng sao? Thần chấp nhận trừng phạt, nhưng mà hy vọng nhận được trừng phạt công bình công chính công khai."
Khóe miệng Trữ vương lập tức giật một cái, vung tay áo nổi giận đùng đùng quát: "Hay cho một câu công bình công chính công khai, ngươi có chứng cứ gì có thể chứng minh ngươi là đã nói rõ thân phận?"
Hơi ngừng một lúc, Trữ vương cười lạnh lại nói: "Đường đường là thống lĩnh ảnh vệ đang êm đẹp sao lại đi đến Tuyên phủ, là chuyên môn đi bồi khảo sao?"
Thẩm Lệ thản nhiên nghênh đón ánh mắt của Trữ vương đáp: "Chứng cứ sao? Đương nhiên là có, ảnh vệ làm việc, luôn luôn xem trọng vật chứng đầy đủ."
Nói rồi, hắn lại quay đầu nhìn về phía hoàng thượng, ôm quyền nói: "Sau khi xảy ra chuyện, thần lập tức bắt chưởng quỹ của cửa hàng diều lại, khẩu cung này là một canh giờ trước thẩm vấn ra được."
Thẩm Lệ lấy từ trong tay áo ra một trang giấy, cung kính dâng lên..