Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 162: 162: Đánh Nhau





"Hết thảy bình an, chờ ta trở lại."
Trên giấy chỉ có tám chữ, Chu Thanh vừa nhìn liền đỏ mặt: "Người này thật là.."
Khóe miệng không tự giác mà khẽ cười, Chu Thanh cẩn thận cất kỹ lá thư đi.

Chuyện ngày hôm qua, quan hệ với vận mệnh quốc gia, vì vậy nàng đương nhiên biết sẽ hung hiểm vạn phần.

Nhưng sức lực của nàng lại cực kỳ bé nhỏ.

Chỉ có thể thầm cầu mong Thẩm Lệ sẽ giống như lá thư viết, hết thảy đều bình an.

Dù có nhớ nhung, nhưng cũng chỉ có thể là nhớ nhung mà thôi.
Tiệm lẩu thuận lợi kinh doanh cả một ngày hôm qua, thực khách đến đi như nước chảy, thẳng đến lúc đóng cửa tiệm, thì cũng đã gần sát giờ cấm đi lại ban đêm trong huyện thành.

Sáng sớm, Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị đã hứng thú bừng bừng, vội vàng đi đến cửa tiệm.

Chuẩn bị cho ngày kinh doanh hôm nay.
Trong tiệm có tiểu nhị cùng thủ quỹ bận bịu, Chu Hoài Lâm tọa trấn phía trước, chiêu đãi thực khách, Triệu thị tọa trấn phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Căn bản không cần ba đứa trẻ trong nhà hỗ trợ.
Thẩm Lệ không ở đây, Chu Thanh vốn tưởng rằng nàng sẽ tiếp tục phải khổ sở đôn đốc cha mình học tập, không ngờ Chu Hoài Sơn lại ngày ngày tự giác, thậm chí còn hăng hái chăm chỉ học hành hơn cả lúc Thẩm Lệ còn ở đây.
Chuyện Hoài Sơn thư viện bị cháy cản trở một nhà họ dời sang đó ở.


Không thể sang thư viện ở, họ chỉ có thể tìm mua nhà khác.

Chu Thanh giao chuyện này cho người môi giới nhà đất.
Thời gian lưu chuyển, chớp mắt đã đến ngày 20 tháng Giêng, Hoài Sơn thư viện khai giảng.
Chu Hoài Sơn ngại phiền phức vì phải ứng phó loại chuyện này, liền lấy lí do sắp khảo thí, phải tận dụng thời gian học hành nên không đi khai giảng.

Chu Hoài Lâm lại vội vàng chuyện tiệm lẩu.

Không có cách nào, Chu Thanh chỉ có thể dẫn Chu Bình đi qua.
Hoài Sơn thư viện miễn thu tiền trả công cho thầy giáo, cho nên học sinh đến đây ghi danh đứng thành hàng thật dài trước cổng viện.

Trong thư viện, hai phu tử trẻ tuổi mang theo bảy tám học sinh nghênh đón học viên đến đăng ký, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Chu Bình vừa vào thư viện liền giống như con ngựa hoang thoát cương, đảo mắt đã chạy mất tăm mất dạng.

Chu Thanh không cần tự mình đi nghênh đón tân sinh, cũng không cần đi chào hỏi học sinh trong thư viện, chỉ cần chờ hết thảy mọi chuyện được làm thỏa đáng liền có thể diễn thuyết khai giảng.
Trong phòng làm việc của phu tử, Chu Thanh tìm một cái ghế, ngồi xuống.
"Chu cô nương, về sau thư viện của chúng ta thật sự sẽ miễn thu tiền trả công cho thầy giáo sao?" Một vị phu tử tên là Từ Lượng, tự xưng là phó viện trưởng trước kia, một mặt lo lắng hỏi.
"Sao vậy? Từ phu tử cảm thấy có chỗ nào không thích hợp sao?"
"Cũng không phải là không thích hợp, chẳng qua là cảm thấy, một khi miễn thu tiền trả công cho thầy giáo, vậy học sinh trong thư viện sẽ vô cùng hỗn tạp.


Tam giáo cửu lưu, loại người gì cũng có, việc quản giáo nhất định sẽ rất gian khổ, tập tục của thư viện cũng sẽ bị làm ô uế theo."
Chu Thanh lập tức nở nụ cười, nhìn về phía vị lão phu tử đức cao vọng trọng này, nói: "Trước đó học viện kiềm chế thu nhận học sinh, không phải cũng xuất ra một tên Tôn Cẩn sao?"
Chu Thanh vừa nhắc đến Tôn Cẩn, Từ Lượng lập tức ngượng ngùng, đáp: "Ta cũng chỉ là vì muốn tốt cho thư viện, nên mới đề tỉnh Chu cô nương một câu thôi."
Chu Thanh không thèm để ý đến ông ta.
Từ Lượng xấu hổ cười cười, cũng đổi chủ đề.
"Kể từ hôm cháy lớn đó, Vương Phu Tử vẫn không tới thư viện, cũng không biết ông ấy thế nào rồi."
Vương Đức tất nhiên là bị Thẩm Lệ bắt.
"Có lẽ là trong nhà ông ấy có việc."
Từ Lượng khẽ gật đầu nói: "Không chỉ Vương Đức không đến, vị bằng hữu kia của ông ấy cũng không thấy xuất hiện nữa."
Vừa nói, ông ta vừa quan sát Chu Thanh.
"Chu cô nương, hôm đó thư viện bị cháy, có phải là có liên quan đến Vương Đức không? Gian phòng kia, luôn cho bằng hữu của ông ấy ở, lửa lớn như vậy, thế mà hai người bọn họ cũng không lộ diện.."
Đối với việc cháy thư viện, huyện nha nhận định là do Đậu Miểu ghi hận trong lòng nên ra tay phóng hỏa.

Nhưng dù cho Đậu Miểu có ý định phóng hỏa, thì gian phòng kia vẫn luôn có người ở, ông ta cũng nên trở lại nhìn tình hình một chút chứ! Mà Vương Đức là phu tử của thư viện, thư viện bị cháy ông ta không trở về xem đã đành, nhưng lúc khai giảng cũng nên trở về mới phải a.
Nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Từ Lượng, Chu Thanh đặt chén trà xuống bàn, nở nụ cười.
"Nếu phu tử biết người sống trong gian nhà kia là bằng hữu của Vương Đức, thì vì sao ngày đó lúc chúng ta đến, phu tử không ngăn cản cũng không nhắc nhở một câu? Nếu ta nhớ không lầm, thì hôm đó chúng ta đến đây, phu tử vừa hay ở trong tàng thư các, cũng nhìn thấy chúng ta."
Dừng một chút, Chu Thanh lại nói: "Chúng ta tới thư viện, phu tử vừa vặn ở tàng thư các trong viện, không biết tin nên không đi nghênh đón, thì cũng là chuyện nhân chi thường tình, nhưng sau khi chúng ta đi, ngài đã nhìn thấy.."
Tiếng nói ôn hòa, nhưng ánh mắt nàng lại vô cùng thâm sâu khó lường.
Từ Lượng lập tức lúng túng nghiêng đầu tránh đi ánh mắt nàng.
Chu Thanh cười lạnh một tiếng: "Ông là không muốn chúng ta vào thư viện ở!"

Từ Lượng xoa xoa tay, lúng túng kéo ra một nụ cười: "Không phải như vậy, chỉ là.."
Đang nói chuyện, bên ngoài lại truyền vào tiếng hô hào dồn dập.
"Không xong rồi, đánh nhau, không xong rồi, có đánh nhau."
Theo tiếng kêu gào, một học sinh đang cắm đầu chạy vội vào phòng.
Hắn thở hồng hộc đỡ khung cửa, nói: "Phu tử, không xong rồi, đánh nhau, ngài mau đi xem một chút đi."
Từ Lượng nghe thấy có đánh nhau, lập tức liếc nhìn Chu Thanh một cái.
"Ngươi chắc là mới tới nên không biết, bọn họ chẳng qua chỉ là đùa giỡn mà thôi, xem ngươi bị dọa đến mức nào rồi kìa." Từ Lượng khoát tay ngăn học trò kia lại, trên mặt mang theo nụ cười, ngữ khí phong khinh vân đạm.
Học sinh gấp gáp đến nỗi đầu đầy mồ hôi: "Không phải, phu tử, thật sự đánh nhau."
Từ Lượng lại nhìn Chu Thanh.
"Được rồi, ta đã biết, ngươi đi trước đi, lát nữa ta liền đi qua."
Nói rồi, quay sang cười nói với Chu Thanh: "Mỗi lần khai giảng, những tên tiểu tử này vừa thấy mặt nên mới kích động, kỳ thực cũng không phải là thật sự đánh nhau, chính là do lâu ngày không gặp thành ra nhớ nhau, hắn năm nay mới tới nên không biết đấy, chuyện nhỏ thôi không cần làm ầm ĩ, một lát qua xem liền biết là có chuyện gì xảy ra."
Tên học trò vốn đã quay lưng đi, lại nghe phu tử nói như thế, liền nói vọng vào.
"Phu tử, không phải đùa giỡn đâu, là đánh nhau thật đấy, còn chảy cả máu rồi."
Chu Thanh nhíu mày nhìn Từ Lượng một cái, đứng dậy, nói: "Ta đi xem."
Học sinh lập tức dẫn đường.
Từ Lượng bước lên phía trước ngăn nàng lại, nói: "Không phải là chuyện gì lớn, mắt thấy sắp phải diễn thuyết khai giảng rồi, Chu cô nương.."
Chu Thanh dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua người lão phu tử, cắt ngang lời ông ta, nói với cậu học trò: "Ngươi dẫn đường đi."
Người nọ đầy vẻ lo lắng, bước thấp bước cao vội chạy lên trước dẫn đường.

Từ Lượng đi theo sau lưng Chu Thanh, sắc mặt phiền muộn.
Phía đông trường học, vừa đi qua liền thấy một đám học sinh vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài.
Cậu học trò dẫn đường gân giọng hô một câu: "Phu tử tới!"
Nhưng đám học sinh vây xem căn bản là không thèm để ý.


Tiếp tục hóng hớt.
Học sinh dẫn đường lại gấp gáp hô lên: "Phu tử tới, phu tử tới!"
Lời này, vẫn không hề có tác dụng.
Chu Thanh nhăn mày khó chịu.
Từ Lượng cười nói: "Lát nữa ngươi sẽ biết, bọn họ chỉ là đùa giỡn thôi.".


Chu Thanh không để ý tới ông ta, trực tiếp đi lên phía trước.

Nàng đẩy đám người ra, chen vào phía trong cùng.

Vừa vào, liền thấy Chu Bình mặt mày be bét máu, đang cưỡi trên người một cậu học sinh.
Chu Bình đè cậu học sinh kia trên mặt đất, đang từng quyền từng quyền đập lên người hắn.

Nắm đấm của thằng nhóc tuy nhỏ, nhưng nhìn qua khí lực tựa hồ rất lớn.

Học sinh kia bị đau, há mồm kêu thảm từng tiếng.
Bên cạnh bọn họ, có bốn năm học sinh, trên thân mỗi người đều dính vết máu, đang lăn lộn r3n rỉ trên mặt đất.

Học sinh vây xem ước chừng trăm người, nhưng cũng không một ai có ý định tiến lên giúp đỡ.
Từ Lượng liếc nhìn cảnh tượng này, lập tức hít vào một hơi khí lạnh.
"Tên hỗn trướng ở đâu chui ra, đây là thư viện, là chỗ đi học, không phải nơi cho ngươi giương oai tác quái, các ngươi còn đứng ngơ ra đấy làm cái gì, còn không bắt cái thứ không biết vương pháp này lại cho ta."
Chu Thanh nhíu mày nhìn ông ta, hỏi: "Không phải ông nói, chỉ là đùa giỡn thôi sao?".