Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 120: 120: Đuổi Đi





Triệu Đại Thành run rẩy nhìn thanh đao trên cổ, lại run rẩy duỗi ra một đầu ngón tay, muốn đẩy lưỡi đao đó ra.
Lý Nhị cũng thu lại đại đao, đỡ Triệu Đại Thành dậy.
Triệu Đại Thành vỗ vỗ tro bụi trên người, đi đến bên cạnh Chu Thanh, nói: "Ta đây không phải biết được Tống Kỳ muốn đi phủ thành, chỉ sợ bỏ lỡ tin tức làm trễ nải Sơn ca của ta, cho nên trước khi hắn xuất phát, ta liền trốn vào gầm xe của hắn."
Chu Thanh..

nhìn xe ngựa, rồi lại nhìn Triệu Đại Thành.

Khó trách hôm qua, ngay khi vừa biết Tống Kỳ muốn đi phủ thành, Triệu Đại Thành liền giậm chân chạy đi đâu mất dạng.

Trên con đường cứu cha này, Triệu Đại Thành còn hăng hái hơn cả nàng!
"Làm sao mà ta ngờ được, xe ngựa này không hề đi phủ thành, vậy mà lại bị các ngươi bắt đến đây."
Nói rồi, Triệu Đại Thành nhìn Chu Thanh nháy nháy mắt, nở nụ cười: "Không hổ là khuê nữ của Sơn ca ta, làm việc chính là mạnh mẽ như vậy!" Triệu Đại Thành tùy tiện giơ ngón tay cái lên, khen ngợi Chu Thanh.
"Nói thật, ta đã muốn trói thằng này từ lâu rồi, chỉ là sợ kiếm thêm phiền toái không cần thiết cho các ngươi a! Đại điệt nữ, cháu hành động thật là dứt khoát lại hiệu quả đấy! Khuê nữ của Sơn ca ta, làm việc nên dứt khoát lưu loát như vậy!"
Nói rồi, Triệu Đại Thành lại quay sang vỗ vỗ vai Lý Nhị.
"Tiểu hỏa tử, công phu tốt, đêm hôm qua ta đều nhìn rõ ràng, thân thủ này của ngươi mà phải làm hộ viện cho người ta thực sự là khuất tài, đi kinh thành làm cấm vệ quân còn đủ tư cách đấy!"
Lý Nhị..

Lão tử đường đường là sát thủ ám vệ, đi làm cấm quân cái giề? Cơ mà mắt ngươi cũng tốt đấy!
Chu Thanh..
Bọn họ bắt cóc Tống Kỳ, là chấp nhận nguy hiểm.


Coi như thân thích của Thẩm Lệ ở kinh thành có thể che đậy cho bọn họ, nhưng..

vạn nhất thì sao! Mọi thứ đều có một chữ vạn nhất a.

Bây giờ Triệu Đại Thành không hiểu gì liền bị cuốn vào.
Hít sâu một hơi, Chu Thanh nói với Triệu Đại Thành: "Triệu thúc, việc này ta xem như không biết, thúc liền.."
Triệu Đại Thành căn bản không để ý tới Chu Thanh nói cái gì, cúi đầu lôi một chồng tranh vẽ từ trong ngực áo ra.
"Đại điệt nữ, mấy ngày nay chúng ta theo dõi Tống Kỳ đều đã vẽ ra đây, lão già họm hẹm này đi gặp tiên sinh Đậu Miểu của Thanh Hòa Thư viện ba lần, gặp Trần Quang hai lần."
Nhìn Triệu Đại Thành đưa tới hình ảnh "thiên nhãn", Chu Thanh nhịn không được run rẩy khóe miệng.
"Đại điệt nữ, Tống Kỳ có thể kích động học sinh nháo sự, chẳng lẽ cho là chúng ta liền không có người sao? Chỉ cần đại điệt nữ cháu mở miệng, ta vung tay một cái, cam đoan có thể có mấy chục người hưởng ứng đứng lên.

Triệu Đại Thành lăn lộn ở huyện thành, không, sờ s0ạng lần mò nhiều năm như vậy, nhân mạch vẫn phải có đấy! Đại điệt nữ, trói tên chó chết này rồi, cháu định làm gì?" Triệu Đại Thành một mặt hăm hở muốn làm chuyện lớn, nói.
Chu Thanh..
Vừa rồi nàng muốn nói, Triệu thúc, người cứ coi như không thấy chúng ta bắt cóc Tống Kỳ, người trở về trước đi.

Nhưng bây giờ, nàng không cần phải nói mấy lời này nữa.
Chu Thanh không phải loại người bụng đang đói có người mời ăn lại kêu no rồi mà từ chối, Triệu Đại Thành chân tâm thật ý muốn giúp cha nàng, nàng sẽ nhớ kỹ phần ân tình này.

Lại nói, Triệu Đại Thành xuất hiện, đã giúp cho kế hoạch của nàng đề ra càng trở nên hoàn mỹ hơn a.

Mấy người thương nghị một phen, chớp mắt mặt trời đã lên cao.

Chờ Triệu Đại Thành rời khỏi nhà Thẩm Lệ không bao lâu, một tin đồn giống như nấm mọc sau mưa truyền khắp các ngõ ngách huyện thành.
"Nghe nói gì chưa? Vị Học Chính đại nhân kia bị bắt rồi."
"Trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy, không phải là ông ta vừa mới thay chúng học sinh chủ trì công đạo sao?"
"Ôi chao, đừng nói nữa, căn bản không phải là chủ trì công đạo gì hết, chính là vị Học Chính đại nhân kia muốn hại Chu Hoài Sơn, ba tên học sinh đó, cũng là do Học Chính đại nhân mua chuộc."
"Làm sao ngươi biết?"
"Nhà ta có thân thích ở phủ thành, tin tức đều truyền khắp rồi, tối hôm qua, triều đình phái người bắt vị Học Chính đại nhân, nghe nói đang thẩm tra đấy."
"Học Chính mà cũng có thể tùy tiện bắt giữ như vậy sao?"
"Nhất định là quan lớn triều đình phái xuống!"
* * *
Tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng bao lâu đã truyền đến một biệt viện.

Trong viện, ba nhà Trần Quang, Cao Hà, Vương Nhạc đang ở đó.

Dựa theo những gì Tống Kỳ an bài hôm qua, bọn họ ở nơi này chuyên môn chờ người Chu gia tới cửa cầu xin bọn họ rút đơn kiện.

Đến lúc đó, người của Tống Kỳ sẽ ở âm thầm ra tay, gây ra hỗn loạn, khiến bọn họ bị chút thương tích.


Náo ra giả cảnh người Chu gia muốn giết người diệt khẩu.

Nhưng bây giờ, người Chu gia còn chưa tới, mà lại tới tin tức này?
Khuôn mặt Vương Nhạc tái nhợt, nắm chặt lấy tay Trần Quang hỏi: "Trần huynh, làm sao bây giờ?"
Trần Quang một mặt sốt ruột, nhưng miễn cưỡng ổn định khí thế, đáp: "Lời đồn đại này chưa chắc là sự thật, chúng ta trước tiên không nên tự loạn trận cước, phải xem xét cẩn thận một chút."
Cao Hà nhân tiện nói: "Nếu không thì, chúng ta đi huyện nha dò la tin tức?"
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, cổng viện bị người ta đá văng.
"Ngươi làm gì đấy?" Trần Quang vội vã từ trong nhà chạy ra, Cao Hà cùng Vương Nhạc cũng vội vã theo sau.
Người đá văng cửa, chính là Triệu Đại Thành.

Mắt liếc thấy Trần Quang, Triệu Đại Thành bày ra vẻ bố đời, giơ ngón tay giữa lên chỉ xuống đất.
"Từ giờ trở đi, tòa nhà này là của lão tử, ta hạn các ngươi một khắc đồng hồ phải dọn ra khỏi đây!"
Động tĩnh quá lớn, kinh động đến người nhà của đám người Trần Quang.
"Quang tử, chuyện gì thế này?" Cha Trần Quang hoảng sợ nhìn qua nam nhân hầm hố trong nội viện hỏi.
Trần Quang trấn an vỗ vỗ tay cha hắn, nói với Triệu Đại Thành: "Viện này là chúng ta thuê, ta không quen biết ngươi."
Triệu Đại Thành lập tức khinh bỉ cười một tiếng.

Cảm giác trào phúng cùng mỉa mai kia, hắn nắm cực kỳ đúng chỗ.
"Ngươi không biết ta cũng chẳng sao, ngươi biết tờ khế đất này là được, thấy rõ chưa, tòa nhà này, bây giờ là của ta."
Nói rồi, Triệu Đại Thành chỉ vào mũi Trần Quang, nói từng chữ: "Bây giờ, ta không cho hạng vương bát đản vong ân phụ nghĩa như ngươi thuê nữa! Xéo đi!"
Trên khế đất kia, giấy trắng mực đen viết, chủ nhân của tòa nhà này, đích thật là Triệu Đại Thành.
"Nhưng chúng ta đã nộp tiền thuê nhà." Cao Hà đứng bên cạnh Trần Quang, trong lòng có chút bối rối, kiệt lực chịu đựng.
Triệu Đại Thành nhân tiện nói: "Nộp tiền thuê nhà? Vậy được, đưa giấy thuê nhà ra đây cho ta xem."
Cao Hà..


Phòng ở là do Tống Kỳ phái người mướn, bọn hắn nào có giấy tờ gì.
"Không lấy ra được? Không lấy ra được thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi xéo đi!"
Sau lưng Triệu Đại Thành, là một đám công tử là lượt.

Lúc Chu Hoài Sơn bị bắt, bọn họ liền không nhịn được nộ khí muốn đánh người, nhưng chỉ sợ mình là công tử bột ăn chơi, liên lụy đến Chu Hoài Sơn, đành không dám làm gì, chỉ có thể đi theo Triệu Đại Thành mai phục bốn phía, theo dõi Tống Kỳ.

Bây giờ Chu Thanh buông lời, sức lực hồng hoang ẩn giấu trong người bọn họ được thể bung xõa.

Đệ nhất là lượt Sơn ca của huyện Thanh Hà là tồn tại mà các ngươi có thể vu hãm sao? Các ngươi mà cũng xứng hả? Giới là lượt chúng ta không biết xấu hổ sao!
Sau lưng mỗi một vị công tử là lượt đều dẫn theo gã sai vặt nhà mình, mà trong tay những gã sai vặt này đều cầm một cây gậy gỗ to tướng.
Mắt thấy sắp bị đuổi đi, người nhà của ba tên học sinh vô cùng hoảng sợ.
Cha của Trần Quang cùng với cha Vương Nhạc cơ hồ là trăm miệng một lời nói với Triệu Đại Thành: "Vị này, cầu xin ngươi thương xót, nhà chúng ta.."
Triệu Đại Thành nào có tâm tình nghe bọn họ niệm kinh.

Không nhịn được vung tay lên.
"Con trai các ngươi làm ra chuyện thương thiên hại lý thế nào hả, Hoài Sơn thư viện không đòi tiền trả công cho thầy giáo, miễn phí dạy các ngươi đọc sách làm người, các ngươi, mẹ nó, làm người không muốn lại muốn làm chó, phi, cái thứ chó cũng không bằng, thế mà lại dám hãm hại Chu Hoài Sơn, đây là viện tử của ta, dù ta có phóng hỏa đốt đi, cũng không cho các ngươi ở!"
Triệu Đại Thành nói xong, một đám gã sai vặt sau lưng hắn lập tức tiến lên động thủ.

Ào ào, lốp bốp.

Ba nhà bọn Trần Quang liền bị đuổi ra ngoài..