Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 106: 106: Vào Ở





Xe ngựa lộc cộc, thẳng đến huyện thành.

Tòa nhà của Thẩm Lệ ở huyện thành đích thật là không nhỏ.

Từ ngoài cổng vào hai bên trái phải của viện tử lại được sửa chữa cho rộng thêm.
Bên trái là thư phòng nhỏ có hoa viên núi giả, bên phải tăng thêm trường đua ngựa và võ đường.
"Tòa nhà này bình thường để trống không không người ở, chỉ có người thường xuyên tới vẩy nước quét nhà một chút, mọi người tạm thời ở đây, nếu muốn khác mua nhà, chờ qua năm mới ta sẽ cho người ta giúp đỡ hỏi thăm một chút.

Tuyệt đối đừng khách khí, cứ coi như đây là nhà của các ngươi, muốn ở làm sao thì ở, nó vốn để trống, các ngươi chịu tới ở, thì còn khiến cho nó có thêm chút nhân khí đấy.

Chủ nhân nhà ta là đồ đệ của Chu lão gia, một ngày làm thầy cả đời làm cha, của đồ đệ cũng là của sư phó, nên hiếu thuận." Trung Thúc thân thiện dẫn mọi người vào trong nhà.
Đời trước Chu Hoài Sơn là lão Hầu gia, khung cảnh gì mà chưa từng thấy qua, chỉ là một tòa nhà của một ông chủ ở huyện thành đối với hắn mà nói, chẳng khác biết gì so với cái lồ ng gà, chẳng có gì mới mẻ, thú vị hết.

Nhưng một nhà Tam phòng thì lại khác.
Từ lúc bước chân vào nhà, cái miệng Chu Bình liền không thể khép lại được nữa.

Đi đến đâu hai mắt cũng tỏa sáng, miệng kêu "oa~oa~oa~" liên tục.
"Tòa nhà này, đi ở bên trong, không cẩn thận sẽ lạc đường a."
Trung Thúc từ ái sờ sờ đầu Chu Bình nói: "Mới đầu có lẽ là thế, nhưng tản bộ nhiều thêm mấy lần thì sẽ không lạc nữa."
Xuyên qua mấy dãy hành lang, đám người đi đến nội viện.
"Trong này, tất cả dụng cụ cũng đều đầy đủ hết, lát nữa ta lại cho mấy cái hạ nhân tới.."

Không đợi Trung Thúc nói xong, Chu Hoài Lâm liền lập tức khoát tay cự tuyệt: "Không cần, không cần, không cần, có thể ở đây, trong lòng chúng ta đã rất áy náy, còn mong gì người hầu a!"
Triệu thị nói theo: "Đúng vậy, chúng ta cũng không phải là đại lão gia, cần gì người hầu!"
Trung Thúc..

Các ngươi không phải, nhưng tương lai Thanh cô nương chính là phu nhân của đại nhân chúng ta a!
Lời này lại không thể nói, Trung Thúc chỉ có thể nói: "Tòa nhà này rất lớn, chuyện vẩy nước quét nhà cũng rất khó khăn, vẫn nên thuê một hai người giúp đỡ a."
Triệu thị liền cười nói: "Bây giờ đang là mùa đông, chúng ta cũng không gấp cái gì, viện tử có lớn nhưng chúng ta cũng nhiều thời gian mà, vẩy nước quét nhà thôi, thật sự không cần phiền toái."
Chu Thanh liền cười ha ha nói: "Trung Thúc, thật sự không cần đâu, có hạ nhân chúng ta lại không được tự nhiên, nếu như cần đến thì lúc đó lại nói."
Tất cả mọi người đều cự tuyệt, Trung Thúc cũng không kiên trì nữa.
"Vậy mọi người nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta cho người đưa tới một bàn đồ ăn, hôm nay các ngươi cũng không cần tự mình nấu cơm, đến mai sẽ có người đem đồ đạc bên kia tới đây sau."
Khách khí thêm vài câu, Trung Thúc mới rời đi.
Trung Thúc vừa đi, Chu Bình lập tức giống như dã thú xổng chuồng "oa" một tiếng tung người nhảy lên, vắt chân lên cổ liền chạy.

Hai mắt Chu Dao cũng sáng long lanh.

Mấy cuốn thoại bản của nữ nhi, cũng đều ở trong viện tử này nha.
Ngày xuân váy đỏ nhảy dây, ngày mùa hè quạt tròn thải điệp, ngày mùa thu lá rụng táng hoa hồng, vào đông tuyết trắng mênh mang nấu rượu làm thơ.

Ngày lễ ngày tết, trong nhà treo đầy đèn lồ ng đỏ thẫm, ngồi ở trong viện ngửa đầu nhìn pháo hoa trên trời..

Ông trời ơi! Ai có thể ngờ, một ngày kia, Chu Dao nàng lại có thể ăn tết ở một nơi như vậy chứ! Nàng cũng muốn được một lần trải nghiệm cuộc sống của cô nương trong thoại bản kia a! Quả thực là được dính ánh sáng của nhị bá a!

"Nương, ngày tết, ta có thể treo đèn lồ ng trong nội viện được không?" Chu Dao đầy mắt chờ mong nhìn về phía Triệu thị.
"Đương nhiên là có thể." Triệu thị vẫn nhìn viện tử, trong đầu đã bắt đầu suy xét rốt cuộc muốn treo đèn lồ ng ở chỗ nào.

Lại làm thêm mấy chậu hoa lụa cắm trong sân nội viện! Chậc chậc..

Hưởng thụ!
Dáng vẻ Chu Hoài Lâm một mặt thẹn thùng lại cảm động không thôi, đứng ở bên cạnh Chu Hoài Sơn, gãi gãi cái ót, thổn thức nói: "Nhị ca, chúng ta đều được nhờ phúc khí của huynh a."
Chu Hoài Sơn xua tay, nói: "Xem mấy lời ngươi nói thật kìa."
Chu Hoài Lâm..

A?
Chu Thanh lập tức kéo Chu Hoài Sơn một cái, cười cười nhìn Chu Hoài Lâm: "Tam thúc đừng để ý tới cha ta, ông ấy là cao hứng đến choáng váng rồi."
Chu Hoài Lâm lại gãi gãi cái ót, nói: "Tam thúc cũng rất cao hứng, tam thúc đi theo cha ngươi hưởng phúc."
Đáy mắt hiện ra ánh nước, cái mũi có chút cay cay.

Bằng giờ này năm ngoái, hắn đang làm cái gì a? Hình như là ở bên ngoài nhặt phân trâu, đục băng mò cá trên sông, còn..

Nhìn lại hiện tại một chút! Không có nhị ca, sao hắn có thể hưởng thụ được những thứ này.
Cảm thán với nhau một lúc, mọi người bắt đầu chia ra chỉnh lý chỗ ở của mình.
Để tiện cho Chu Hoài Sơn đọc sách, Chu Thanh an bài hắn đến chính phòng ở hậu viện, nếu như ở bên ngoài phát sinh cái gì cũng sẽ không thể ảnh hưởng tới hắn.


Nàng cùng Chu Dao thì mỗi người ở một gian sương phòng hai bên trái phải.
Trung Thúc cùng đã nói, tùy tiện ở, mà bọn họ cùng với Thẩm Lệ, vốn cũng không có khách khí, phòng ở nhiều như vậy, đương nhiên mỗi người ở một gian.
Ngoại viện, Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị ở chính phòng, Chu Bình độc chiếm sương phòng bên phải, nơi đó cách trường đua ngựa cùng võ đường gần nhất.
Mọi người thu thập xong xuôi, Trung Thúc phái người đưa tới một bàn đồ ăn, một cái rương son phấn, đồng thời có hai hộ viện, chính ông vì có việc ở Bút Mặc Trai nên không thể tới.
Nói là hộ viện, kỳ thực chính là hai Ảnh vệ mà trước khi rời đi, Thẩm Lệ lưu lại âm thầm bảo hộ cho Chu Thanh.

Một người gọi là Lý Nhất, một người gọi là Lý Nhị, là hai huynh đệ ruột.
Tòa trạch viện này quá lớn, mặc dù không cần người làm dọn dẹp, tự mình có thể động thủ, nhưng dẫu vậy, đến cùng thì vẫn không có cảm giác an toàn.

Hộ viện vừa tới, Chu Hoài Sơn hỏi qua tình hình của hai người liền nhận.
Bên võ đường có mấy phòng ở bỏ không, vừa vặn cho hai bọn họ ở lại.

Nhìn thấy hai huynh đệ này, đáy mắt Chu Bình lập tức bùng lên hai ngọn lửa nhỏ.

Biết võ công! Oa~~~Nước bọt chảy ròng ba ngàn thước.
Lý Nhị..

Ca, sao ta lại cảm thấy ánh mắt Chu Bình nhìn ta lại đói khát như thế?
Lý Nhất..

Ngươi nghĩ nhiều rồi, nó không thèm khát thân thể của ngươi đâu, chỉ thèm võ công của ngươi thôi.
Lý Nhị..
Giày vò một ngày, ăn xong cơm tối, mọi người liền trở về phòng riêng của mình.


Chu Bình hưng phấn làm xong việc của mình, sau đó lấy tờ giấy kế hoạch của mình từ trong cái rương nhỏ ra, thành tín dán lên đầu giường.
"Từ ngày mai trở đi, ta muốn trên đầu treo lơ lửng lương dùi gỗ, tức giận phấn đấu, tranh thủ về sau cũng phải mua một tòa nhà lớn như thế này cho nhị bá cùng cha mẹ ta ở!"
Phát thề xong, Chu Bình hưng phấn đến mức ngủ không được, liền đốt đèn lật xem binh thư.
Chu Thanh ngâm mình trong thùng gỗ to, hưởng thụ từ từ nhắm hai mắt lại.

Thảm Lệ là một người thật sự kỳ quái.

Lúc ở thôn Khánh Dương, rõ ràng tự mình ở một cái viện, các gian phòng đều đã đặt mua đồ gia dụng chỉnh tề.

Tại huyện thành, tòa nhà này rõ ràng bỏ trống không ở, nhưng lại đều được quét dọn sạch sẽ, đã vậy đồ đạc cũng hết sức đầy đủ.

Thậm chí ngay cả than củi để đốt cũng đều được dự sẵn.

Kẻ có tiền đều là như vậy sao? Hay là trong nhà có mỏ khoáng đều khác biệt như vậy nhỉ?
Kháng đốt lửa trong huyện thành cũng tốt hơn không ít so với nông thôn, ấm áp lại sạch sẽ, than đốt cũng không đen bẩn, lại không nhiều khói hun người.

Quả nhiên, từ khổ sang sướng thì dễ, từ sướng về khổ mới khó khăn.

Mới có một đêm, nàng đã không muốn trở về Khánh Dương Thôn nữa rồi.
"Ngươi đúng là cái đồ ham hưởng thụ!" Tự mắng mình một câu, Chu Thanh liền bắt chước mỹ nhân đi tắm.
Chỉ có một mình nàng ở trong phòng, không khoác lên một tấm ga giường bắt chước Dương quý phi đã là tốt rồi đấy.
Vừa ra khỏi bồn tắm, còn chưa kịp lau tóc, Chu Dao đã gõ cửa, hỏi: "Đại tỷ, đã ngủ chưa?".