Phụ Thân Đích Đại Thụ

Chương 7: Cuộc sống trung học tồi tệ




Ngày đầu tiên bắt đầu cuộc sống trung học đối với Lê Tố mà nói chính là một thảm hoạ, những đứa trẻ khác đều lớn hơn cậu, đến trường, nhìn vào bảng phân ban tìm phòng học, cậu được phụ thân dẫn đi, mọi người đều đã có mặt tại lớp, lúc này cậu mới tiến vào, Lê Trường Ân thực không yên lòng Lê Tố, y tại cửa phòng học cùng giáo viên chủ nhiệm nói chuyện một lúc, chủ yếu là nói Lê Tố tuổi còn quá nhỏ, nhờ giáo viên giúp đỡ nhiều hơn.

Lê Trường Ân sở hữu một loại mị lực mãnh liệt đối với phụ nữ, cô giáo chủ nhiệm tuy rằng đã kết hôn, nhưng đối với y cũng tỏ ra vô cùng vui sướng, liên tục đáp lời không nói, còn lôi kéo Lê Trường Ân tám chuyện một trận.

Học sinh vừa mới nhận lớp, giáo viên còn chưa sắp xếp vị trí, nên mọi người đều tuỳ ý tìm một chỗ để ngồi.

Trung học cơ sở Tam Trung điều kiện tuyển chọn tất yếu phải là các thành phần được tuyển thẳng, nếu từ những huyện khác đến học, hoặc là thành tích thi cử rất cao, hoặc là tiền phí chi trả cao mới có thể vào được, Lê Tố thuộc loại thứ ba.

Ban học của Lê Tố không phải là xuất sắc nhất, trung đẳng mà thôi. Lớp học có rất nhiều học sinh, vài bạn đã từng học chung với nhau từ cấp tiểu học, quen biết nhau, lúc này lại ngồi cùng lớp, gặp lại tự nhiên sẽ hết sức thân thiết, xì xầm xì xầm nói giỡn không ngừng.

Lê Trường Ân cùng giáo viên nói nói, Lê Tố cúi đầu rụt rè đứng bên cạnh, trên lưng cậu đeo túi sách, mặc áo sơ mi Winnie và quần gấu Pooh, thoạt nhìn trông giống búp bê.

Trong lớp học cơ hồ mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu, cậu mắc cỡ trốn đằng sau cha mình, không động đậy.

Phụ thân và giáo viên nói chuyện cũng khiến cậu có cảm giác xấu hổ, cảm giác bị đồng học bàn tán, lại không biết phải làm sao, không thể bảo cha mau mau rời đi.

Lê Trường Ân tiến đến cúi đầu sờ sờ tóc cậu, ôn nhu nói, “Tan học tự mình về nhà, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ba ba.”

Lê Tố cúi đầu “Vâng” một tiếng, nhìn về hướng thân ảnh thon dài của cha dần dần biến mất nơi cuối hành lang, cậu thật muốn chạy theo cha cùng nhau rời đi, nhưng chung quy không thể được, cậu nhịn xuống.

Giáo viên chỉ định một học sinh đến ngồi ở bàn nhất, bảo Lê Tố ngồi vào vị trí đó. Lê Tố rất muốn nói với cô giáo cậu thích ngồi bàn phía sau hơn, nhưng lại không thể nói ra.

Một đồng học nhường chỗ cho Lê Tố, đó là một nam hài tử quần áo có chút bẩn, mày rậm mắt to, làn da phơi nắng đen đen.

Lê Tố có hơi sợ hắn, hắn trừng mắt nhìn cậu liếc một cái rồi quay mặt đi, cậu bất an lo lắng đi đến vị trí kia ngồi xuống, chậm rì rì đem túi sách nhét vào học bàn.

Toàn bộ học sinh nhìn chăm chú vào cậu, cô giáo bắt đầu giảng bài, mọi người mới chuyển hướng nhìn về phía giáo viên, nhưng thậm chí có một vài bạn vẫn như cũ nhìn cậu.

Lê Tố đối với loại cảm giác này phi thường không quen, xấu hổ đến muốn đem mặt dán lên bàn.

Dựa theo chiều cao, giáo viên tổng chừng an bài chỗ ngồi, Lê Tố ngồi ở giữa, bàn đầu tiên, vị trí của cậu không thay đổi, sau đó một nữ hài tử thấp bé thanh tú được phân bố ngồi cùng bàn với cậu.

Chỗ ngồi an bài xong xuôi, bắt đầu điểm danh, điểm danh xong rồi lại đến phần tự giới thiệu, giới thiệu tên họ, trường trước kia theo học, sở thích, đam mê, năng khiếu, vân vân.

Đến phiên Lê Tố, đứng trên bục giảng, cậu không dám nhìn các bạn học ở phía dưới, nhỏ giọng tự giới thiệu cậu tên là Lê Tố, dùng phấn viết tên lên bảng đen, vừa viết xong thì được cô giáo khen ngợi, “Trò Lê Tố nhìn thấp bé, chữ viết lại rất khá nha, sau này có thể viết báo bài.”

Lê Tố đối với lời nói của cô giáo thực ngỡ ngàng, lặng yên trong nháy mắt mới nói, trước kia học trường tiểu học gì, sở thích là đọc sách, năng khiếu là … đàn dương cầm, còn có thể đàn violon … Nhưng không tính là rất tốt.

Cô giáo cho cậu đi xuống, nói cậu đa tài đa nghệ.

Đồng học phía dưới đều bàn tán, nói cô giáo rõ ràng là nhận quà biếu này nọ của ba ba cậu, nếu không thì sao lại đối cậu đặc biệt như vậy.

Lê Tố khó chịu cực kỳ, nghĩ thầm chẳng lẽ ba ba thật sự đi tặng quà cáp hay sao.

Hiện tại cũng bị các đồng học khác xem thường.

Lớp học rất nhanh an bài lớp trưởng, lớp phó học tập, căn cứ vào thành tích bài dự thi nhập học mấy ngày hôm trước, Lê Tố căn bản không tham gia dự thi, nhưng bởi vì cậu có năng khiếu kia, nên bị bắt buộc đảm đương chức vụ lớp phó văn nghệ.

Sau khi tiến hành tiết học, một buổi sáng vội vàng trôi qua, buổi chiều không lên lớp, giáo viên nói ngày hôm sau lên lớp, chính thức nhập học.

Đem sách vở đều cất vào túi, sách nhiều như vậy, túi sách căn bản chứa không hết, đành phải ôm mấy quyển ở trong tay.

Giáo viên rời đi, các đồng học khác ở một chỗ nói nói cười cười cùng nhau ăn cơm trưa, bàn bạc xem buổi chiều đi nơi nào chơi, còn Lê Tố thì ngoan ngoãn chuẩn bị về nhà.

Trên đường đi có một nam đồng học cố ý một phen đẩy cậu, Lê Tố vốn là đứa trẻ gầy yếu gió thổi là bay, so với hắn cậu nhỏ hơn đến ba bốn tuổi, bị nam hài tử cao hơn cậu một cái đầu đẩy, đương nhiên sẽ té ngã, sách trong tay rơi hết trên mặt đất, cậu mở to hai mắt nhìn hắn, không nói lời nào.

Đối phương đá đống sách của cậu trên đất một cước, rồi mới kiêu ngạo ly khai.

Lớp học còn có rất nhiều đồng học nhìn thấy, nhưng không ai đến hỗ trợ.

Lê Tố tự mình đứng dậy, nhặt sách lên, nước mắt trong mắt đảo quanh, nhịn xuống không khóc.

Về nhà hai mươi phút, nhận ra phụ thân không có ở nhà, Lê Tố cũng không thể nói với cha chuyện không may gặp phải ở trường, rầu rĩ không vui không muốn ăn cơm, buồn bã ngồi ngẩn người trong phòng ngủ.

Mai Di lên lầu gọi cậu, cậu nói không ăn, Mai Di hỏi cậu nguyên nhân, cậu cũng không nói, Mai Di đành phải chuẩn bị nước ô mai cho cậu uống, lại làm dưa hấu cho cậu ăn, còn nói khi nào muốn ăn cơm thì bảo nàng hâm cơm, sau đó nàng quay đi làm công việc của mình.

Lê Tố đem sách ra bao bìa, buổi tối Lê Trường Ân trở về, Mai Di liền nói với y Lê Tố không ăn cơm. Lê Trường Ân lên lầu đến xem cậu, bởi vì Lê Tố cứ khăng khăng, Lê Trường Ân đành phải tiếp tục cùng con trai ở chung một gian phòng ngủ, vì cậu thiết kế một kệ sách và một cái bàn học nhỏ. Lê Tố ngồi bên bàn đọc sách, sầu mi, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, nhưng lại luôn thích sầu mi, Lê Trường Ân khó hiểu nghĩ.

Y ngồi bên cạnh con trai, ôn nhu hỏi, “Tố Tố, hôm nay ngày đầu tiên đến trường, cảm thấy thế nào?”

Lê Tố nhìn cha một cái liền quay mặt đi, thấp giọng nói, “Cha tặng quà cáp cho cô giáo sao?”

Lê Trường Ân sửng sốt một chút, “Sao lại hỏi như vậy, xảy ra chuyện gì?”

Lê Tố nói, “Bọn họ đều nói cha tặng quà cáp.”

Lê Trường Ân đem con trai ôm vào lòng, chạm vào đôi chân thấm lạnh của cậu, liền bế cậu đến tủ quần áo tìm tất, cho cậu mang xong tất mới nói, “Ừm, ba ba không tặng quà cáp. Chỉ là con tuổi còn nhỏ, cha nhờ cô giáo chiếu cố con một chút mà thôi, cô giáo nhìn con ngoan ngoãn nghe lời như thế, nhất định sẽ thích con.”

Lê Tố lăng lăng nhìn cha, “Thật sự không đưa?”

Lê Trường Ân thực trịnh trọng gật đầu, “Không đưa.”

Lê Tố vùi mặt vào lồng ngực của cha, nắm chặt góc áo sơ mi cha, nói, “Con tưởng ba ba đi tặng.”

Cứ như đi tặng lễ vật này nọ chính là phạm vào tội lớn ngập trời không thể tha thứ vậy.

Lê Trường Ân cảm giác có chút buồn cười, nhưng là vì muốn trấn an con trai, y cũng chỉ phải nói dối, “Không có, cô giáo nhìn con đáng yêu như vậy sẽ chiếu cố con.”

Thế là Lê Tố kể Lê Trường Ân nghe cậu được bổ nhiệm chức vụ lớp phó văn nghệ, cậu nói cậu không thích làm chức vụ này, loại chức vụ này không phải dành cho nam hài tử làm, còn nói sách quá nhiều, túi sách chứa không hết, Lê Trường Ân gợi ý cậu đem một bộ phận sách vở đặt ở ngăn bàn phòng học, dù sao cũng là sơ trung, không phải tiểu học, không cần mang toàn bộ về nhà.

Lê Tố lại muốn nói mình bị người ta đẩy ngã, há miệng không nói được, cậu không có thói quen nói xấu về người khác.

Hơn nữa, nếu đem toàn bộ sự tình nói cho cha biết, tựa hồ là một điều đáng xấu hổ, giống như mình chỉ luôn là một đứa con nít không chịu trưởng thành.

Cuộc sống trung học đối với Lê Tố, theo ngày đầu tiên cũng vì vậy mà cảm thấy khó khăn.

Buổi sáng mỗi ngày cậu đều lên lớp sớm tự học, sáu giờ đã rời giường chuẩn bị đi học, buổi tối học bài đến hơn chín giờ, hằng ngày học hành căng thẳng, môn ngữ văn, tiếng Anh đối với Lê Tố đều rất tốt, chỉ có duy nhất môn toán là rối tinh rối mù, khiến cậu sứt đầu mẻ trán, về nhà còn phải giải bài tập toán đến hơn mười một giờ, thời điểm đi ngủ cũng đã gần mười hai giờ.

Lê Trường Ân nhìn con trai mình thành ra cái dạng này, quả thực so với cậu còn muốn mệt mỏi hơn.

Cuối tuần y có ý định khuyên con trai hảo hảo ngủ thoải mái, nhưng cậu lại muốn đi học mỹ thuật.

Tại lớp học, Lê Tố đương nhiên không có bằng hữu.

Ngày đầu tiên đã nhận ra mọi người không dám kết giao với cậu, kết giao với cậu có nghĩa là cùng đại bộ phận đồng học đối địch, huống hồ trong lớp chia phe phái phi thường nghiêm trọng, các đồng học đến từ các trường tiểu học khác nhau thực dễ dàng hợp thành một nhóm, cùng nhau trao đổi học tập, cùng đi vệ sinh, cùng nhau về nhà, cuối tuần cùng nhau làm bài tập, cùng nhau đi chơi, cho nên thừa lại Lê Tố một mình trơ trọi.

Có đôi khi ngồi cùng bàn sẽ nói nói mấy câu với cậu, nhưng cũng không nhiều.

Kỳ thi giữa kỳ một đến rất nhanh, môn ngữ văn Lê Tố đứng nhất lớp, rất là vẻ vang, tiếng Anh cũng rất tốt, môn toán lại chỉ có ba mươi điểm, giáo viên dạy toán chính là chủ nhiệm lớp, gọi cậu đến văn phòng giáo huấn hơn mười phút, cũng không thể nói là giáo huấn, xem như từ tốn thân thiết khuyên răn, cuối cùng chốt lại một câu, “Mời phụ thân của trò đến trường một chuyến.”

Chủ nhiệm lớp biết cậu mồ côi, biết cậu không có Mẹ.

Lê Tố cầm bài thi môn toán ba mươi điểm, về nhà ghé vào bàn học mà khóc. Lê Trường Ân hôm nay được về sớm, ở thư phòng xem tài liệu, ước chừng thời gian con trai có lẽ đã trở về, vậy nên đến nhìn cậu, đẩy cửa phòng thì nghe thấy tiếng Lê Tố khóc, vội vã đi qua, hỏi, “Tố Tố, sao khóc vậy?”

Còn tưởng rằng cậu ở trường học bị khi dễ.

Lê Tố hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu lên nhìn cha, “Ba ba …”

Lê Trường Ân lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu, “Xảy ra chuyện gì?”

Lê Tố đem bài thi môn toán trong túi sách lấy ra, “Cô giáo mời cha đến trường.”

Lê Trường Ân nhìn bài thi ba mươi hai điểm kia, trong nháy mắt nhất thời ngây dại, một trăm năm mươi câu đề, có thể đạt được ba mươi hai điểm trình độ cũng có thể gọi là thiên tài rồi.

Y quả thực là dở khóc dở cười.