Phụ Thân Đích Đại Thụ

Chương 17: Sẽ không, con sẽ không




Nhờ vào sự hỗ trợ từ Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An, tình trạng của Lê Tố đã dần chuyển biến tốt, ít nhất cậu không giống như ban đầu, sợ hãi khi nhìn thấy người lạ nữa.

Lê Tố biết phụ thân vì cậu hao tổn tâm tư, sau khi do dự một hồi, rốt cuộc cậu cũng đáp ứng.

Lê Trường Ân nhẹ nhàng thở ra, nâng lên tay phải, sờ soạng đầu con trai, cười nói, “Con trai ngoan của cha.”

Lê Tố bỏ qua một năm, đến năm thứ hai bắt đầu đi học, trường trung học Hải Đường, khoá giữa kỳ.

Số học sinh ở đây tuyển vào hàng năm không nhiều, thành tích cũng không phải quá nổi bật, chủ yếu là thành phần các ứng cử viên nghệ thuật ưu tú.

Một đám đều có chuyên môn về âm nhạc học, mỹ thuật học, thể dục thể thao, vài bạn tính tình kỳ quái cũng chẳng thiếu, Lê Tố ở đây thì không hề nổi bật chút nào.

Hơn nữa, Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An thường xuyên đến rủ Lê Tố cùng đi học vẽ ở nhà thầy Đường Văn Nghiễn, hoặc là cùng nhau ăn cơm. Có đồng học là anh chị lớp trên, nên không ai dám khi dễ Lê Tố.

Trung học Hải Đường cách Lê gia không gần, mỗi ngày Lê Trường Ân đều phải đưa cậu đến trường, đón cậu về nhà, để thuận tiện, y mua cho Lê Tố một chiếc điện thoại di động.

Thời gian trôi qua thật mau, Lê Tố rất nhanh đã tốt nghiệp sơ trung, vóc dáng của cậu cuối cùng cũng cao lên được một chút, đã hơn một mét sáu mươi, bất quá cậu vẫn chưa thay giọng, có lẽ cậu hiếm khi nói chuyện, vậy nên cho dù thay đổi thanh giọng, nhưng so với trước kia cũng không khác biệt là bao.

Bởi vì quan hệ giữa cậu và các đồng học trong lớp rất lạnh nhạt, vậy nên vào thời điểm tốt nghiệp sơ trung, đối với việc cùng các bạn tách riêng lớp, cậu cũng không có cảm giác gì quá đặc biệt.

Muốn nói chuyện chia tay thì phải nói đến việc Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An sau khi tốt nghiệp trung học, Tiêu Đa Đa muốn đi Bắc Kinh học đại học, Phạm Phụng An thì xuất ngoại du học.

Để cáo biệt với tiểu sư đệ, đại tỷ tỷ Tiêu Đa Đa liền tổ chức một hoạt động cáo biệt, nàng cùng Phạm Phụng An cưỡi xe đạp, sáng sớm đến nhà Lê Tố.

Tiêu Đa Đa đứng trước cánh cổng lớn của ngôi biệt thự, lớn lớn tiếng kêu Lê Tố, “Lê Tố, Tố Tố, Lê Tố, lăn ra đây !”

Lê Tố vừa mới rời giường, bảo mẫu Tiểu Phân ở trong sân hỏi Tiêu Đa Đa, “Các em tìm Lê Tố có chuyện gì không?”

“Đây là nhà Lê Tố phải không ạ, em là sư tỷ cậu ta, tìm cậu ta xuất môn đi chơi.” Tiêu Đa Đa cười đến phi thường sáng sủa.

“Đa Đa, chị chẳng lẽ là không xác định được đây là nhà Lê Tố sao, cư nhiên còn ở nơi này hô to.” Phạm Phụng An rất là khó xử nhìn Tiêu Đa Đa.

Tiêu Đa Đa nói, “Nếu không phải nhà Lê Tố, chị hô hư vậy, cậu bé nếu ở phụ cận cũng sẽ nghe được, tự nhiên sẽ ra đón chúng ta.”

Bảo mẫu Tiểu Phân mở cửa cổng, dẫn Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An vào trong.

Phạm Phụng An đến nay đã được mười bảy tuổi, là một nam hài tử dị thường tuấn mỹ, khiến Tiểu Phân nhìn hắn đăm đăm, nhiệt tình mời vào nhà.

Tiêu Đa Đa lôi kéo Phạm Phụng An chạy lên lầu, Tiểu Phân cũng không có ngăn cản, chỉ là nói, “Lê Tố cùng Lý tiên sinh ngủ chung một phòng, các em nên gõ cửa trước.”

“Lê Tố thật sự là chưa cai sữa, sao đến bây giờ còn cùng Lê thúc thúc ngủ chung?” Tiêu Đa Đa nói, đã lên đến hành lang trên lầu.

Lê Tố từ phòng ngủ đi ra, còn mặc quần áo ngủ, áo T shirt có in hình chú vịt Donald và quần đùi rộng thùng thình.

Trông thấy Tiêu Đa Đa, cậu liền bày ra gương mặt nhăn nhúm nói, “Vừa rồi nghe được thanh âm, hai người sao lại đến đây vậy?”

“Đa Đa nói muốn cho em một sự kinh hỉ, đạp xe đến Nam Sơn, mau đi, không thì lát nữa nắng gắt lắm.” Phạm Phụng An đáp.

Tiêu Đa Đa trên mặt cũng là đại đại tươi cười.

Lê Trường Ân cũng từ phòng ngủ đi ra, mặc một kiện áo ngủ bằng lụa mỏng, trông thấy Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An, y liền chào hỏi một tiếng, y hẳn là nghe được lời của Phạm Phụng An, nên đối Lê Tố nói, “Tố Tố, nhanh đi chuẩn bị đồ dùng, theo Đa Đa tỷ bọn họ xuất môn.”

Tiêu Đa Đa nhìn Lê Trường Ân, liền có điểm ngượng ngùng, chào hỏi y một chút, sau đó lôi kéo Phạm Phụng An xuống lầu trước.

Khi xuống lầu, Lê Trường Ân đã mặc quần áo chỉnh tề, đến hỏi Tiêu Đa Đa bọn họ cụ thể an bài như thế nào.

“Chúng cháu trước đi xe đạp đến Nam Sơn, rồi mới ở trên đó hát karaoke, thuận tiện ăn cơm ở đấy luôn, chạng vạng đạp xe xuống núi, nơi ấy hiện tại có vườn mận, còn có thể nhân tiện mang một chút hoa quả trở về.” Phạm Phụng An đem kế hoạch nói một lèo cho Lê Trường Ân, Tiêu Đa Đa luôn luôn nói nhiều, nhưng ở trước mặt Lê Trường Ân thì cuối cùng lại trở nên yên lặng.

Lê Trường Ân nói an bài như vậy rất tốt, tiếp đón Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An cùng nhau dùng một ít đồ ăn sáng, Lê Tố cũng đã chuẩn bị xong phần của mình, mặc T shirt và quần dài, cũng mang theo một chiếc ba lô, ngồi ở bên người phụ thân ăn sáng.

Lúc rời nhà, mới phát hiện một vấn đề.

Tiêu Đa Đa nhìn về phía Lê Tố, “Xe đạp của em đâu?”

Lê Tố cảm giác kinh ngạc, “Em không biết chạy xe đạp.”

Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An hết chỗ nói với cậu luôn rồi, bởi vì bọn họ đều không hề để ý tới vấn đề này, nghĩ Lê Tố biết chạy xe đạp, hơn nữa có xe đạp.

“Phạm ca ca chở em là được rồi không phải sao.” Lê Tố nói.

Tiêu Đa Đa đáp, “Xe chúng ta đều không có ghế sau, hơn nữa, đường xa như thế, em cảm thấy con gà luộc Phạm Phụng An này có thể chở em nổi sao?”

Lê Tố nhìn nhìn Phạm Phụng An, phát hiện hắn quả thật là một thiếu niên gầy yếu, đương nhiên, chính cậu so với Phạm Phụng An càng gầy yếu hơn.

“Vậy hai người đi đi thôi, em không đi.” Lê Tố có chút nản lòng nói.

Tiêu Đa Đa nói, “Chúng ta chủ yếu đến là rủ em cùng nhau đi chơi, cũng coi như đi thực tế, em không đi, chúng ta hai người đi thì có nghĩa lý gì.”

Lê Trường Ân xuống lầu trông thấy bọn họ lâu như vậy rồi mà còn chưa xuất môn, liền hỏi nguyên nhân, Phạm Phụng An nói vấn đề, Lê Trường Ân nhìn về phía Lê Tố, “Cha hôm nay không có chuyện gì quan trọng, cha đạp xe đưa Tố Tố đi.”

Lê Tố nhíu mi nhìn Lê Trường Ân, “Ba ba, cha biết chạy xe đạp à?”

Lê Trường Ân nói, “Cha đương nhiên biết lái.”

Lê Tố, “Nhưng trong nhà không có xe đạp.”

Lê Trường Ân, “Cha có biện pháp.”

Vài phút sau, Lê Trường Ân mượn từ nhà hàng xóm một chiếc xe đạp, bắt đầu đạp xe, mang theo con trai lên núi.

Lê Trường Ân đội mũ thể thao, Lê Tố cũng đội, trên lưng còn đeo ba lô.

Lúc này còn sớm, ánh Mặt Trời vừa mới lên, thời tiết cũng không quá nóng, ba người đạp xe ra khỏi thành phố, rất nhanh đã đến dưới chân núi Nam Sơn.

Quốc lộ hai bên Nam Sơn đều là cây cối cao lớn, tàng cây phủ bóng trên đường, bên cạnh còn có con suối nhỏ, dòng nước trong suốt, dọc theo đường đi, thanh âm chim hót không ngừng, lại có rất nhiều người già đến đây tập thể dục buổi sáng.

Đạp xe lên núi Nam Sơn vô cùng khổ cực, cuối cùng đành phải dắt bộ xe đạp.

Tiêu Đa Đa oán giận nói, “Phạm Phụng An, đều là lỗi của cậu, phải chi nghe lời Lê thúc thúc gửi xe đạp ở dưới chân núi là được rồi, đều là cậu nói có thể đạp, hiện tại làm sao mà đạp xe đây, cậu đạp đi.”

Phạm Phụng An không đáp lại.

Lê Tố và Lê Trường Ân đi ở phía sau, nhưng không có quản hai người kia một đường cãi nhau.

Lê Trường Ân nói, “Tố Tố, để cha mang túi của con.”

Lê Tố nói, “Con đeo là được rồi, cũng không nặng.”

Lê Trường Ân sờ sờ đầu của cậu, Lê Tố mới cao một mét sáu mươi mấy, nhưng trong mắt Lê Trường Ân vẫn như cũ là một đứa trẻ nhỏ nhắn.

Lê Tố xấu hổ, nói, “Đừng sờ đầu của con mà.”

Lê Trường Ân cười không nói.

Đi được một đoạn, bọn họ nán lại nghỉ ngơi trong một lương đình ven đường, Lê Tố lấy bình nước ra từ trong ba lô đưa cho Lê Trường Ân, Lê Trường Ân mở nắm bình, uy đến miệng con trai, “Con uống trước đi.”

Sau đó, lại đi tiếp một đoạn, Lê Trường Ân vào một cửa hàng nhỏ mua này nọ, Tiêu Đa Đa nói bên tai Lê Tố, “Đã lớn như vậy rồi mà còn cùng ba ba ngủ chung một giường nga ~”

Lê Tố đỏ mặt không đáp nàng.

“Chị không cần khi dễ Tố Tố.” Phạm Phụng An nói.

Tiêu Đa Đa, “Hiện tại không khi dễ, lúc chị đi rồi thì làm sao có thể khi dễ đây.”

Lê Tố, “……”

Bọn họ không lên tới đỉnh Nam Sơn, tại vì đi được nửa đường thì trời quá nóng, không ai muốn đi, huống chi còn phải kéo thêm xe đạp.

Đến một nông trại, Lê Trường Ân dự định sau khi ăn cơm trưa, mọi người sẽ đi vườn trái cây chơi.

Tiêu Đa Đa và Phạm Phụng An không biết đã chạy đi nơi nào, Lê Tố nắm tay Lê Trường Ân, dạo quanh rừng cây mận, Lê Tố nhìn quả mận nói, “Ba ba, quả mận này to quá, hái về nhà đi thôi.”

Lê Trường Ân nói, “Rất cao.”

“Ba ba nâng con lên cây đi, con hái cho.” Lê Tố rất là cao hứng.

“Không được, rất nguy hiểm. Đến chủ quán mua thì tốt rồi, không cần hái.”

“Con thấy trong quán không có quả nào to như vậy đâu, ba ba … Ba ba …” Lê Tố nhìn Lê Trường Ân, có chút ý tứ làm nũng.

Lê Trường Ân không còn cách nào khác, đành phải nâng cậu lên, khiến cậu có thể leo lên cây, nhưng y vẫn đứng ở dưới tàng cây nói, “Rất nguy hiểm, xuống đi, Tố Tố, xuống đây trước đi.”

Đây là lần đầu tiên Lê Tố làm loại chuyện nguy hiểm này, cư nhiên rất có hưng trí, đong đưa trên cây hái mận, ném xuống, Lê Trường Ân tiếp được.

Hái không ít mận, Lê Trường Ân nói, “Tố Tố, xuống đi.”

Lê Tố cười, hướng dưới tàng cây leo xuống, đột nhiên trượt chân một cái, trực tiếp ngã lăn, Lê Trường Ân sợ tới mức khẩn trương nhào qua, nguy hiểm trong gang tấc đón lấy Lê Tố, ôm vào trong lòng.

Lê Tố ghé vào lòng Lê Trường Ân, vùi mặt ở cổ cha, ha ha nở nụ cười.

Lê Trường Ân vỗ vỗ lưng cậu, “Không nghe lời, cười cái gì?”

Lê Tố nói, “Rất vui ạ.”

Lê Trường Ân buông cậu ra, “Dọa đến cha, mà còn cảm thấy chơi vui à?”

Lê Tố nói, “Dạ, đúng. Vừa rồi ở trên cây nhìn cha, đột nhiên phát hiện ba ba cũng không phải cao đến như vậy.”

Lê Trường Ân bất đắc dĩ nói, “Lần sau không cho con leo cây.”

Lê Tố ôm mận theo Lê Trường Ân cùng nhau trở về nông trại, hai người ngồi dưới tàng cây nho, Lê Tố cắn một ngụm mận, chua đến nhíu mày, “Chua quá.”

Lê Trường Ân cười, cắn một ngụm mận của chính mình, rồi đưa tới bên miệng Lê Tố, “Trái này ngọt.”

Lê Tố liền ăn mận của cha, còn nói, “Tiêu Đa Đa tỷ và Phạm ca ca sắp đi rồi.”

Lê Trường Ân, “Con cũng sắp lên trung học. Đến lúc đó giống như Phạm ca ca của con, ra nước ngoài học đại học, thấy thế nào?”

Lê Tố thoáng sửng sốt, nhìn phụ thân, rồi mới lắc lắc đầu, “Không muốn đi.”

Lê Trường Ân hỏi, “Vì cái gì?”

“Du học ngoại quốc, sẽ rời đi ba ba a.” Lê Tố đương nhiên trả lời.

Lê Trường Ân nói, “Con rốt cuộc cũng phải trưởng thành, một ngày nào đó sẽ rời khỏi cha, không phải sao?”

Lê Tố cau mày, “Không cần.”

Lê Trường Ân bất đắc dĩ nhìn cậu, lại ăn thử một miếng mận, ngọt, liền đưa cho con trai ăn, nói, “Hiện tại không nói tới việc này, chờ con trưởng thành, tuyệt đối là con sẽ chỉ mong rời xa cha thôi.”

“Mới sẽ không. Căn bản sẽ không.” Lê Tố có chút bực bội.

Lê Trường Ân sờ sờ đầu của cậu, hôn lên trán cậu một cái, “Ừ, sẽ không, ba ba tin con sẽ không.”

Lê Tố vẫn cảm giác mất hứng, vùi mặt trên vai Lê Trường Ân rầu rĩ không vui.

Tiêu Đa Đa cùng Phạm Phụng An không biết từ nơi nào trở về, nhìn thấy Lê Tố đã lớn như thế còn nhào vào người Lê Trường Ân, không khỏi nói, “Lê Tố cái dạng này, không chịu rời khỏi phụ thân, cậu nói, thằng nhóc có phải là luyến phụ tình kết hay không?”

Phạm Phụng An đáp, “Để cậu ta nghe được, sau này sẽ không thèm để ý tới chị nữa đó.”