Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 110: Sau khi lớn lên(3): Như vậy sao có thể làm Thái Tử Phi?




Ngày hôm sau, Diệu Diệu từ sáng sớm đã tỉnh dậy.

Nàng hùng hổ chạy tới nhà ăn, dưới ánh mắt bất ngờ của mọi người, một hơi ăn hết hai bát cơm, như muốn bù lại bữa tối hôm qua. Lão phu nhân ngồi bên cạnh, thấy nàng ăn xong bèn đẩy bát thịt kho mới làm ra.

Diệu Diệu nhìn lên. Thịt là thịt bò rất hiếm khi có trên bàn, qua đôi tay tỉ mỉ của ngự trù, nêm nếm gia vị, cắt thành miếng vừa ăn, phía trên vẫn còn rõ đường vân da, ngửi thôi đã thấy thơm nức mũi. Diệu Diệu cũng không khách khí, gắp vào mấy miếng.

Nàng ăn đến cái bụng tròn xoe, cuối cùng nhớ tới lễ nghi mà lão phu nhân dạy, cầm lấy khăn lau miệng sau đó vui vẻ dắt Đại Hoàng đi.

Mọi người đầy đầu mờ mịt.

Lão phu nhân hỏi Nguyên Định Dã: “Là con dỗ Diệu Diệu sao?”

Nguyên Định Dã: “Con có dỗ dành vài câu nhưng con bé cái gì cũng không chịu nói.”

Nguyên Định Dã nghĩ thầm trong lòng: Có lẽ là Thái Tử.

Hắn là người duy nhất trong nhà viết bí mật giữa Diệu Diệu và Thái Tử, vì thế vẫn luôn giữ kín chuyện này cẩn thận. Nhưng không ngờ lần này Diệu Diệu có chuyện lại không nói cho hắn ngược lại đi kể với Thái Tử, cái này làm hắn cảm thấy hơi buồn bực.

Từ khi Thái Tử vào triều làm việc thì đã có thể tự ra vào hoàng cung nên cũng thường xuyên tới chơi với Diệu Diệu. Số lần hai người gặp nhau còn ít sao?

……

Là Diệu Diệu tự an ủi chính mình.

Chính tai nghe được đáp án từ Tuyên Trác, qua một đêm cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

Thái Tử ca ca thân mang trọng trách nặng nề, trong nhà có ngôi vị hoàng đế phải kế thừa, sớm hay muộn gì cũng sẽ có Thái Tử Phi. Bây giờ khó khăn lắm mới để ý một cô nương, nàng phải mừng thay Thái Tử ca ca mới phải. Hai người là thanh mai trúc mã, thân thiết với nhau, chưa từng có gì giấu diếm, tuy rằng có chút thất vọng Thái Tử ca ca có người trong lòng mà lại không nói cho nàng nhưng Diệu Diệu là đại cô nương rộng lượng, trong lòng chỉ buồn chốc lát, rất nhanh đã tha thứ cho hắn.

Đêm hôm qua, Tuyên Trác đã hứa khi nào trở về kinh thành nhất định sẽ dẫn nàng đi gặp người trong lòng hắn. Diệu Diệu an ủi bản thân xong, tuy cứ cảm thấy có chút chua chua nhưng vẫn rất chờ mong.

Không biết cô nương mà Thái Tử ca ca thích trông như thế nào, nhất định sẽ xinh đẹp như tiên nữ trên trời!

Diệu Diệu đi theo lão phu nhân tham gia không ít các yến tiệc, các cô nương tầm tuổi đính hôn mà lại xuất thân cao trong kinh thành không nhiều, mỗi lần có tiệc là tới, chỉ thỉnh thoảng thay đổi do quan chức trong triều thôi, nàng gần như đã gặp hết, trong đó cũng có các bạn đồng học của mình. Diệu Diệu ngồi đếm nhẩm lại từng người nhưng lăn qua lộn lại vẫn không tìm ra được ai thích hợp.

Lão phu nhân thấy nàng tâm tình tốt lên, chờ sau khi tan học bèn nói: “Ngày mai trong nhà có khách tới, hơn nữa học viện cũng được nghỉ, cháu ở nhà tiếp khách với ta nhé.”

Diệu Diệu có chút không tình nguyện: “Cháu còn rất nhiều bài tập phải làm.”

“Ngày mai Trình phu nhân sẽ dẫn theo nữ nhi tới, Trình cô nương cũng là bạn học ở trường, cháu có quen không?”

“Trình cô nương?” Diệu Diệu chợt nhớ ra: “Chính là bạn học mới?”

Chỉ mới hết nửa ngày, Lục Việt đã chẳng còn tí hứng thú gì về bạn học mới nữa, nhưng trong học viện vẫn còn không ít người tò mò về Trình cô nương này nên Diệu Diệu cũng nghe được vài thứ từ họ.

Có lẽ là tính cách thẹn thùng nên Trình cô nương không hay bắt chuyện với mọi người, cũng hiếm khi tiếp thu ý tốt của bạn học, nàng ta lại càng không thèm đáp lại lời, làm không ít người từng nhiệt tình đi tới cuối cùng đều bỏ về. Diệu Diệu mấy ngày trước không muốn kết giao với bạn mới, bỗng nhiên nghe nói Trình cô nương tới nhà, không khỏi cảm thấy tò mò.

Nàng bèn gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau, Trình phu nhân dắt theo nữ nhi tới cửa.

Diệu Diệu tò mò đánh giá Trình cô nương. Nàng ta đúng là một người rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, cử chỉ lễ độ khiến ai vừa nhìn vào cũng sẽ thích.

Diệu Diệu ngượng ngùng mấp máy môi, nhìn nàng ta mà cười cười, hai má lúm đồng tiền hiện lên vô cùng ngọt ngào. Trình cô nương cũng chủ động nói: “Nguyên cô nương, ta ở học viện từng nghe nói đến ngươi.”

“Ngươi từng nghe nói đến ta?” Diệu Diệu càng thêm ngượng ngùng. Nàng từng làm nhiều chuyện nghịch ngợm, cũng không biết có đến hết tai Trình cô nương không.

Lão phu nhân thấy thế bèn nói: “Diệu Diệu, cháu dẫn Trình cô nương đi chơi hoa viên đi.”

Diệu Diệu sợ người lạ, thói quen này dù đã lớn lên vẫn không sửa lại, cũng may Trình cô nương lại chủ động nói chuyện, nàng ta cố ý làm thân với Diệu Diệu, lúc nói chuyện rất ôn tồn nhẹ nhàng, rất nhanh Diệu Diệu thả lỏng xuống, vui vẻ kể chuyện với nhau.

Hạ nhân bưng bánh hạnh nhân mà Diệu Diệu thích ăn lên, Diệu Diệu cũng hào phóng bảo Trình cô nương nếm thử.

“Bánh hạnh nhân này ta từng ăn rồi.” Trình cô nương ngạc nhiên nói: “Là Ngọc Vị các?”

Diệu Diệu vui vẻ: “Đúng vậy!”

Mấy năm nay, Ngọc Vị càng ngày càng có tiếng tăm khắp nơi, Trì Ngọc thì vẫn đi bay nhảy du sơn ngoạn thủy, có lẽ là do mùi vị rất ngon nên dù có dốc lòng muốn làm một phế vật thì Ngọc Vị các vẫn vô cùng phát triển.

“Ta từng ăn bánh này ở Ngọc Vị các, ở đó mỗi ngày chỉ bán có một tí, giá lại khá cao, muốn ăn được cũng không dễ dàng.” Trình cô nương nói: “Cũng là ở kinh thành, cho dù Ngọc Vị các thì cũng phải nhìn sắc mặt Nguyên tướng quân.”

“ Phụ thân không cho ta ăn nhiều, còn cho người giám sát, chỗ này là Trì đại ca lén mang tặng ta.” Diệu Diệu lén lút nói: “Ngươi đừng nói cho phụ thân ta đấy.”

Trình cô nương sắc mặt bất biến, cười hỏi: “Trì đại ca là ai?”

“Chính là ông chủ của Ngọc Vị các.”

“ Nhưng ông chủ của Ngọc Vị các rất thần bí, người ngoài muốn gặp còn khó, sao ngươi lại có quen biết?”

Diệu Diệu “A” một tiếng, nói: “Huynh ấy không phải thần bí đâu, là lười!”

Dù Diệu Diệu đã là một đại cô nương thì tính khí Trì Ngọc vẫn không thay đổi mấy, đến bây giờ còn muốn làm phế vật. Lúc Diệu Diệu nói, hắn còn oán giận mấy câu, lần trước lúc gặp Trì phu nhân, bà còn nhờ nàng đi khuyên nhủ Trì Ngọc, bảo hắn sớm hồi tâm để cưới vợ. Diệu Diệu nhỏ hơn Trì Ngọc tận mười tuổi đấy!

Trình cô nương trầm mặc lắng nghe, đúng lúc này, mấy chú chó chạy từ bụi hoa ra, cái mũi ươn ướt đánh hơi xung quanh rồi sau đó phe phẩy cái đuôi vui sướng chạy lại chỗ Diệu Diệu, bọn chúng ngày thường nghịch ngợm vô cùng, đã làm hỏng không ít y phục của Diệu Diệu, lúc này lại không quan tâm xông tới, còn làm hai người giật nảy mình.

Mấy chú chó vóc dáng tròn tròn, bé bé xinh xinh, tổng thể trông rất đáng yêu. Diệu Diệu biết chúng nó muốn xin đồ ăn bèn ném mấy miếng bánh xuống đất, chúng thấy vậy bèn nhào tới, sung sướng vùi đầu ăn. Có con còn chạy lại duỗi thân cào cào cái móng vuốt vào góc váy Diệu Diệu, nàng thấy thế bèn ôm nó lên.

Trình cô nương kinh hãi vội vàng nói: “Nguyên cô nương, mấy con chó này vừa chạy trên đất đấy.”

Trên lông có mấy cái lá vướng vào, thậm chí còn có cả vụn bánh nữa.

Diệu Diệu nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”

Mấy chú chó trên đất đấu đá lung tung, Trình cô nương vội vàng né chân ra, ra vẻ tránh không kịp. Nàng ta như nhắc nhở: “Nguyên cô nương nên chú ý chứ, mấy con chó này không biết đã chui vào những xó xỉnh bẩn thỉu nào rồi.”

Diệu Diệu sửng sốt.

Chú chó trong lòng đá đá cái chân nghịch ngợm, ở kinh thành ai ai biết nàng nuôi chó, còn có người muốn học theo, chưa từng có ai nói chó của nàng như vậy. Diệu Diệu khẩn trương ôm chặt lấy nó: “Này…… Đây là ta nuôi.”

Trình cô nương dừng một lúc rồi nói: “Nguyên cô nương, ngày thường cũng nên biết chừng mực với sủng vật trong nhà, mấy con chó này nghịch ngợm phá phách, phải dạy dỗ thật nghiêm khắc để chúng biết nghe lời chút. Ta nghe nói nhiều người thích nuôi chó, có loài từ Tây Vực, chó của Nguyên cô nương là……”

Diệu Diệu nhỏ giọng nói: “Ta nhặt được nó trên đường, là chó nhà.”

Trình cô nương cứng họng, không biết nên nói gì tiếp theo.

Mấy chú chó như nhận ra có người không thích mình bèn dừng lại rồi bỏ chạy.

Diệu Diệu khó khăn mà nói: “Chính là…… Thái Tử điện hạ cũng nuôi chó mà.”

“Thái Tử điện hạ cũng nuôi chó?” Trình cô nương hai mắt sáng lên, nói: “Nguyên cô nương, nghe nói Nguyên tướng quân là thái phó dạy kỵ xạ cho Thái Tử, ngươi cũng có quen biết Thái Tử điện hạ đúng không, có thể nói tốt về ta mấy câu với người được không?”

Diệu Diệu hiểu Thái Tử điện hạ nhất, nếu là lúc trước, nàng nhất định sẽ nói thao thao bất tuyệt. Nhưng Trình cô nương này vừa rồi còn âm thầm ghét bỏ chó của nàng, thế mà vừa nhắc tới chó của Thái Tử điện hạ thì bỗng nhiên quay ngoắt đầu?

Trình cô nương thoải mái nói: “Ta cũng đã tới tuổi nên thành thân, mẫu thân cũng đang giúp ta chọn lấy mấy người. Mà Thái Tử điện hạ nên sớm nghĩ đến chuyện cưới Thái Tử Phi, chắc không lâu nữa đâu, Hoàng Hậu có khi đang chọn người thích hợp rồi.”

Diệu Diệu dần thu liễm biểu cảm trên mặt lại, phảng phất như lần đầu tiên nhìn thấy Trình cô nương, cực kỳ căng thẳng, khẩn trương quan sát kỹ lại nàng ta. Trình cô nương xinh đẹp, ôn hòa lễ độ, Diệu Diệu có ấn tượng khá tốt, ban đầu cũng có chút thích nàng ta nhưng bây giờ không còn một chút nào nữa.

“Trong kinh thành có rất nhiều người tốt mà, sao lại chọn Thái Tử điện hạ?” Diệu Diệu nhẹ nhàng nói: “Hai người chưa từng gặp nhau……”

Lúc Trình cô nương vào kinh thì Tuyên Trác đã đi khảo sát ngoài kinh rồi.

Trình cô nương: “Thái Tử điện hạ xuất sắc như vậy, cho dù ta không ở kinh thành thì trong lòng vẫn vô cùng mến mộ.”

Diệu Diệu buột miệng nói: “Nhưng huynh ấy đã có người trong lòng."

“Là cô nương nhà ai?”

Diệu Diệu cứng họng: “Ta, ta không biết.”

Trình cô nương thu ý cười lại: “Nguyên cô nương, ngươi nếu không muốn nói, ta cũng không ép buộc.”

Diệu Diệu mở miệng rồi ngậm lại.

Nàng không muốn tạo thêm phiền phức cho Tuyên Trác, trong lòng thì đã sớm chua lòm. Sớm đã biết Thái Tử ca ca mị lực vô song, không nghĩ tới Trình cô nương mới đến cũng đã thích, Trình cô nương lớn lên xinh đẹp, xuất thân lại cao, là một người rất thích hợp, nhưng Diệu Diệu lúc này không thích nàng ta, cuối cùng cũng tìm ra khuyết điểm.

Còn chưa gặp nhau, chỉ nghe nói có mấy câu mà đã đòi gả cho Thái Tử ca ca? Thế thì rõ ràng chính là thích cái vị trí Thái Tử kia, không phải thật lòng thích Thái Tử ca ca. Như vậy sao có thể làm Thái Tử Phi?

Nàng không hé răng, trầm mặc đẩy đĩa điểm tâm cho Trình cô nương, trong lúc nhất thời chẳng còn chút hứng thú trò chuyện gì nữa, tùy tiện tìm một cái cớ rồi một mình trốn về phòng giận dỗi.