Chúc Vi Tinh đứng trước gương chỉnh trang lại bản thân, cậu lục tung tủ quần áo mới tìm được một chiếc áo khoác sẫm màu, tiếc là nó hơi mỏng, Chúc Vi Tinh đành phải lấy thêm chiếc khăn màu vàng, choàng quanh cổ.
Trước khi ra ngoài, cậu nói với bà nội: "Hôm nay con sẽ về muộn."
Bà nội nhìn cậu, cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu: "Nhớ mang chìa khóa."
Đi ngang qua tiệm sửa xe, Chúc Vi Tinh nhìn thấy Khương Dực đang chải lông cho chó, cậu dừng lại, bước qua đó.
Cúi người xoa xoa Khương Đại Phú, Chúc Vi Tinh xin nghỉ: "Hôm nay có việc, không chạy bộ."
Khương Dực nhướng mi, không khách khí quét nhìn cậu: "Mặc như này, là đi tảo mộ à?"
Chúc Vi Tinh gật đầu: "Đúng vậy."
Khương Dực ngẩn ra.
Chúc Vi Tinh đứng dậy: "Đáng tiếc xung quanh đây không có tiệm bán hoa, chắc phải đi xa một chút, anh biết chỗ nào có không?"
Khương Dực nhìn cậu, không biểu hiện gì.
Chúc Vi Tinh nói: "Thôi vậy, để tôi tự tìm."
Cậu đi dọc theo Ngư Chu Nhai, đi qua công viên Cây Phong, bảo tàng khoa học kỹ thuật thành phố U, sau 20 phút rốt cục cũng tìm được một cửa hàng hoa gần phòng hòa nhạc thành phố U.
Chúc Vi Tinh mua một bó hoa Ông Lão màu trắng và tím, cầm trên tay đi đến phía đối diện chờ xe buýt.
Tuyến xe buýt đi ngoại ô thành phố rất ít, Chúc Vi Tinh đợi hồi lâu vẫn chưa thấy chiếc nào.
Kì nghỉ đông còn chưa kết thúc, du khách đi lại rất nhiều, chỗ đứng nho nhỏ của cậu cũng sắp bị chen chúc đến nơi, lúc này, có tiếng gầm trầm thấp từ xa đến gần, một chiếc McLaren GT màu đen két một tiếng dừng lại trước mặt.
Cửa xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt thiếu kiên nhẫn.
Từ bên kia nhìn sang, Chúc Vi Tinh trông giống những người qua đường xung quanh vẫn đang ngơ ngác nhìn siêu xe của soái ca, mãi đến khi Khương Dực trong xe hét lên một tiếng, cậu mới hoàn hồn.
Ôm hoa ngơ ngác ngồi vào ghế phụ, xe chạy đi mấy mét mà cậu vẫn còn ngốc ra: "Anh trúng số sao?" Nếu không thì sao có thể lái siêu xe được.
Khương Dực trợn mắt nhìn cậu: "Xe của khách hàng, đơn đặt hàng năm mới của Vinh Ký."
Chúc Vi Tinh nhìn hắn, thấy Khương Dực mất kiên nhẫn: "Nếu không phải bảo dưỡng xe mới phải ra ngoại ô đi cao tốc thì ông đây có mà thèm quản chuyện đánh rắm của cậu."
Chúc Vi Tinh nghe hắn mắng người, nhịn không được cong khóe miệng: "Ồ."
Khương Dực: "..."
Trước khi ông thần này lại nổi giận, Chúc Vi Tinh nói: "Vậy đến nghĩa trang Nam Giao đi."
...
Nghĩa trang Nam Giao rất lớn, nếu như không có thẻ số, muốn tìm một ngôi mộ nào đó ở bên trong cũng không dễ.
Nhưng trong nghĩa trang Nam Giao có một khu vườn tên là Nhã cảnh rất dễ tìm, trong đó mai táng rất nhiều người nổi tiếng, không mở cửa cho công chúng.
Lẽ ra Chúc Vi Tinh cũng không vào được, nhưng vừa vặn hôm nay Khương Dực lại lái xe sang, bảo vệ cổng nghĩa trang nhìn thấy cũng không cần hỏi, xe đến gần đã mở cổng cho qua.
Chiếc GT màu đen chạy một mạch vào trong vườn, tìm khoảng đất trống thả Chúc Vi Tinh xuống.
Chúc Vi Tinh nhìn ra được Khương Dực có chút bài xích nơi này, mới đến gần đã bày ra vẻ mặt thối, trông cực kì không vui.
Lúc này cũng không thể đề nghị hắn đi cùng nữa, Chúc Vi Tinh liền quyết định tự mình đi.
Lúc xuống xe, Khương Dực vẫn không nhịn được nhắc nhở cậu: "Đi nhanh về nhanh, đừng có mà sướt mướt lề mề."
Chúc Vi Tinh nói: "Biết rồi."
Dạo một vòng trong Nhã cảnh, cuối cùng cậu cũng tìm được mục tiêu.
Chúc Vi Tinh khựng lại vài giây, mới bước đến chỗ bia mộ kia.
Xung quanh trồng đầy hoa mặt trăng trắng sữa, bên dưới là đá thạch anh cùng màu thành hàng ngay ngắn, trên mộ không có ảnh, chỉ khắc hàng chữ đẹp đẽ —— Lâu Minh Nguyệt chi mộ.
Ngôi mộ được bảo dưỡng sạch sẽ tinh tế, có thể nhìn ra được thường xuyên có người đến trông nom.
Chúc Vi Tinh nhìn nơi này, người trên bia mộ tự mình đến tảo mộ bản thân, cảm giác này cũng hết sức kì diệu, nhưng ngoại trừ kì diệu, thì không còn gì khác thường.
Thi thể của chính mình đang nằm ngủ bên trong, Chúc Vi Tinh vốn tưởng sẽ có chút cảm giác thân thuộc, đáng tiếc lại khiến cậu thất vọng rồi.
Lúc cúi người đặt hoa xuống, Chúc Vi Tinh kích động muốn chạm vào dòng chữ kia, nhưng tay vừa mới vươn ra, phía sau đã truyền đến một tiếng hét!
"Không được lộn xộn!"
Chúc Vi Tinh sửng sốt, quay đầu thì đối diện ngay một ánh mắt không vui, là Hạ Đình Chi.
Hạ Đình Chi chất vấn: "Sao cậu lại tới đây? Ai cho cậu tới đây hả?"
Chúc Vi Tinh nói: "Tôi tự mình đến, chỉ nhìn chút thôi."
Hạ Đình Chi híp mắt: "Cậu có tư cách gì đến nhìn, không ai chào đón đâu."
Chúc Vi Tinh im lặng, đột nhiên thất lễ hỏi: "Lâu Minh Nguyệt thật sự được chôn ở đây sao?"
Hạ Đình Chi sững sờ: "Cậu nói cái gì?"
Chúc Vi Tinh yên lặng mà nhìn cậu ta.
Hạ Đình Chi ánh mắt sắc bén: "Rốt cục cậu có mục đích gì? Ai phái cậu tới đây? Nhà họ Yến sao?"
Chúc Vi Tinh khó hiểu: "Nhà họ Yến phái tôi đến đây làm gì?"
Hạ Đình Chi phớt lờ, trầm mặt nói: "Tôi nhớ đã cảnh cáo cậu, để cậu thu hồi tâm tư không nên có, xem ra cậu không định nghe vào tai mấy lời cảnh cáo này phải không."
Thấy đối phương cầm điện thoại lên, Chúc Vi Tinh biết Hạ Đình Chi muốn gọi ban quản lí nghĩa trang đến đuổi mình đi, cậu bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ mình đã chọn sai thời gian đến viếng rồi.
Liếc nhìn bia mộ, rồi nhìn đến chiếc xe màu trắng đậu phía sau Hạ Đình Chi, trước khi cậu ta thực sự nổi giận, Chúc Vi Tinh thức thời chọn rời đi.
Đợi người đi xa rồi, tài xế xuống xe mở cửa, nghênh đón người phụ nữ ở ghế sau.
Giày cao gót, váy dài, trang điểm nhẹ và mái tóc xoăn, có thể nhìn ra chút tuổi tác, nhưng cũng không cản trở phong thái tao nhã và vẻ ngoài duyên dáng của cô ấy chút nào.
Hạ Đình Chi tiến lên phía trước, thu lại lửa giận còn sót lại trên mặt, khôi phục lại bình tĩnh.
Hai người đứng chung một chỗ, có thể nhìn ra mấy phần giống nhau.
Hạ Linh Lan hỏi con trai: "Chính là cậu ấy sao?"
Hạ Đình Chi gật đầu: "Hôm nay con cố ý khích cậu ta, nhưng cậu ta lại không tức giận, hình như có chuẩn bị trước, ngược lại rất bình tĩnh."
Hạ Linh Lan cúi đầu nhìn bó hoa trắng tím trên mộ: "Cậu ấy biết hôm nay là ngày gì."
Hạ Đình Chi cau mày: "Vâng, ngay cả địa chỉ của nghĩa trang này cũng tìm ra, cũng không biết lấy được tin tức ở đâu, càng nghĩ càng thấy khả nghi." Lâu Minh Nguyệt được an táng ở đây chưa từng tiết lộ cho công chúng, người ngoài không thể biết được.
Hạ Linh Lan hỏi: "Con từng nghe cậu ấy đánh đàn chưa?"
"Con nghe rồi," Hạ Đình Chi lộ ra vài tia phức tạp mâu thuẫn, "Lúc tốt thì giống y đúc, nhưng lúc không tốt thì lại không giống, kỹ xảo hỗn loạn, lúc thăng lúc trầm." Cho nên trong lòng cậu cho rằng người này chỉ là bắt chước học theo mà thôi.
"Nhưng không phải ai cũng có thể bắt chước sao cho giống như vậy được." Hạ Linh Lan nói.
"Cho nên con mới lo lắng gặp phải kẻ xấu, bày mưu tính kế.
Trong lòng biết chúng ta quan tâm, mới dốc hết sức học cách tiếp cận, chính là có mưu đồ còn gì?"
Hạ Đình Chi vốn không tin có dị năng thần thánh gì, lúc Tuyên Lang và Khương Lai thường nhắc đến người kia, Hạ Đình Chi chỉ coi như trùng hợp, nhưng khi gặp người rồi, quả thực cậu bị mê hoặc trong chớp mắt, có điều sau khi biết được thân phận của người này, Hạ Đình Chi lại hết sức mâu thuẫn, chưa kể đến việc cậu còn tìm người điều tra Chúc Vi Tinh, phẩm hạnh của người này thực sự không khỏi khiến người ta nghi ngờ.
"Con nghi ngờ là nhà họ Yến đưa cậu ta tới." Hạ Đình Chi nói.
Hạ Linh Lan: "Nhà họ Yến? Bọn họ còn muốn gì nữa?"
Hạ Đình Chi phát giận: "Ai mà biết được, cái tên điên Yến Cẩn Lương đó!"
Hạ Linh Lan lại không để ý những lời này của con trai, cô vẫn nhìn bó hoa kia, cúi người cẩn thận vuốt ve, không để ý tà váy quét lê trên đất, lấy khăn giấy ra tự mình lau bia mộ.
Hạ Đình Chi thấy sắc mặt bi thương của mẹ, trong mắt cũng hiện lên vẻ bi thương, nhỏ giọng nói: "Quét tước cũng vô dụng, chú ấy cũng không có ở đây."
Hạ Linh Lan khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục: "Có ở hay không không quan trọng, không quản là ở dưới hay ở trên, mẹ chỉ muốn để lại một mái nhà cho Minh Nguyệt có thể trở về."
...
Bên kia, Chúc Vi Tinh trở lại trong xe, trong lòng có chút hỗn độn.
Xe đi được mấy dặm, dưới ánh mắt đánh giá của người bên cạnh, Chúc Vi Tinh đột nhiên nói: "Đó là một ngôi mộ trống."
Khương Dực cau mày: "Làm sao cậu biết?"
Chúc Vi Tinh: "Tôi có thể cảm giác được."
Khương Dực rất hứng thú với diễn xuất ma quỷ của cậu, hắn than: "Vậy mà còn ở lâu như vậy? Có cái gì hay để xem?"
Chúc Vi Tinh nói: "Tro cốt của tôi ở đâu?"
Lời này dường như khiến Khương Dực không hài lòng: "Hay là bây giờ đến nhà tang lễ tìm?"
Chúc Vi Tinh đành phải đổi giọng: "Ý tôi là tro cốt của Lâu Minh Nguyệt."
Khương Dực trầm mặc.
Lâu Minh Nguyệt khẳng định là đã qua đời, nếu không thì Hạ Đình Chi cũng sẽ không đau lòng như vậy, nhưng nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người.
Bản thân cậu nếu gặp phải người không rõ lai lịch như vậy sẽ sinh ra địch ý thì cũng có thể hiểu được, nhưng đối phương lại cho rằng có người đứng sau lưng mình, chuyện này có chút kì lạ?
...!Nhà họ Yến?
Chúc Vi Tinh nghĩ ngợi, bất giác lẩm bẩm một cái tên: "Yến Cẩn Lương..."
Khương Dực liếc mắt: "Cái gì?!"
Chúc Vi Tinh h.oàn hồn: "Không có gì, tôi đang nhớ lại chuyện cũ thôi."
Khương Dực: "Cậu nhớ được bao nhiêu?"
Chúc Vi Tinh thẳng thắn: "Nửa này nửa kia, phần lớn là khi còn bé, khoảng thời gian thành niên đến trước khi chết rất mơ hồ, chỉ là mấy mảnh ghép vụn vặt, rời rạc hỗn độn."
Cậu nhớ rõ bản thân được sinh ra tốt đẹp, mặc dù cha mẹ mất sớm, từ nhỏ đã yếu ớt, nhưng có bác cả và anh trai vô cùng thương yêu mình.
Anh trai và chị dâu là thanh mai trúc mã, sau khi họ kết hôn thì cậu liền có một đứa cháu nhỏ đáng yêu, người một nhà hòa thuận săn sóc lẫn nhau hết sức vui vẻ.
Kí ức của cậu bị kẹt lại tại thời điểm anh trai qua đời, trước khi anh ấy qua đời cuộc đời cậu đầy ắp sắc màu rực rỡ, nhưng sau khi anh ấy qua đời thì toàn bộ thế giới như tối tăm xám xịt đi.
Nghĩa trang nơi chôn cất Lâu Minh Nguyệt cũng là do cậu mơ hồ nhớ lại nơi chôn cất của Lâu Phương Hạc và Lâu Minh Giác, lên mạng điều tra rồi suy đoán tìm ra.
Giống như rơi vào một loại suy sụp tinh thần nào đó, suốt đường đi Chúc Vi Tinh cũng không nói gì nữa.
Nam Giao không gần, đi đi về về cũng hết một buổi chiều, trở lại trung tâm thành phố cũng đã là chạng vạng.
Hai người chưa ăn cơm, Chúc Vi Tinh cũng không muốn ăn lắm, vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người, đợi cậu tỉnh táo lại mới phát hiện đây không phải đường trở về Linh Giáp.
"Đi đâu vậy?" Chúc Vi Tinh hỏi.
Khương Dực: "Trả xe."
Vốn biết hắn sẽ trả xe, chỉ không ngờ cậu lại đi theo hắn trả xe ở Cố Nhân Phường.
Hắn lái xe đến trước một tòa nhà nhỏ.
Lấy điện thoại ra gọi điện, không lâu sau, có mấy thiếu niên chạy nhanh từ trong ra.
Một người hình như là chủ xe, nhìn thấy Khương Dực thì như được sủng mà sợ, hóa ra cũng là sinh viên ở viện Thể thao U, gia cảnh giàu có, săn sóc việc kinh doanh của Vinh Ký.
Không ngờ Khương Dực lại tự mình đến giao xe, khiến cho cậu em này sợ đến tái mét mặt mày, bộ dạng cẩn thận từng li từng tí một.
Sau khi lấy xe thì mạnh dạn mời họ ở lại, nói chỗ này đang mở tiệc.
"Không chơi cùng mọi người cũng không sao, Dực ca anh có thể cùng áp trại (phu nhân)...!à không, cùng bạn ăn bữa cơm rồi hãy đi, cứ thoải mái ăn uống vui chơi ở đây."
Đây là một club ngoài trời cỡ trung, hai bên đều là rượu ngon đồ ăn ngon, ở giữa còn có sàn nhảy lớn, rất nhiều đang người cầm sâm panh cùng ban nhạc đu đưa khiêu vũ, sặc sỡ mờ ảo, khung cảnh kiều diễm.
Phát hiện Chúc Vi Tinh đang nhìn nơi đó, Khương Dực lành lạnh hỏi: "Chỗ người giàu tụ tập, khiến cho Lâu thiếu gia hoài niệm à?"
Mỗi lần nghe hắn gọi mình bằng xưng hô này, trong lòng Chúc Vi Tinh lại có một loại cảm giác sợ hãi tê liệt, liếc mắt trách cứ một cái, Chúc Vi Tinh lắc đầu: "Trong trí nhớ của tôi không có mấy thứ này."
Đối mặt với cảnh tượng ăn chơi trác táng kia, Chúc Vi Tinh chỉ cảm thấy xa lạ, trước đây không có, lúc này xem ra, như thêm một bức màn và tấm kính thủy tinh ngăn cách, cảm giác cực kì hư ảo.
Cậu bước vào thân xác của Chúc Vi Tinh, đã định sẵn là bước vào một cuộc đời khác, một thế giới khác.
"Chúng ta đến chỗ khác ăn cơm được không?" Chúc Vi Tinh hỏi Khương Dực.
Khương Dực trợn mắt, trên mặt viết "Đồ phiền phức", nhưng chân vẫn là bước ra ngoài.
- -----------------------.