Hai ngày sau đó, Chúc Vi Tinh liên lạc với 5 dãy số của mấy người bạn học Phó Uy. Có vẻ vị đàn em nọ đã báo trước hết rồi, mấy người này rất lịch sự với cậu, hỏi gì đáp nấy. Người thứ tư thì không rõ tình hình gần đây của Phó Uy, chỉ nói sau khi tốt nghiệp thì hắn không còn liên lạc với bạn học cũ nữa, họp lớp cũng không đi. Thẳng tới khi gọi hỏi người cuối cùng, người này có quay lại trường cũ để thăm giáo viên chủ nhiệm vào tháng trước, lúc ôn chuyện với thầy thì vừa vặn có nhắc tới Phó Uy. Nhưng đáng buồn thay, giáo viên chủ nhiệm tiết lộ rằng hắn đã không còn nữa.
Trong lòng Chúc Vi Tinh chùng xuống, vội hỏi rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Người kia bảo thầy giáo cũng hơi mơ hồ, dường như nguyên nhân cái chết không đơn giản, bên cảnh sát chưa công bố chân tướng, phía người nhà cũng vì lí do nào đó mà cũng không lên tiếng, cho nên đã giấu nhẹm đi tin tức Phó Uy qua đời, rất ít người biết về cái chết của hắn. Nhưng thầy giáo cũng khẳng định việc Phó Uy đã mất là sự thật, bởi vì cậu ta quá bất ngờ, hỏi lại nhiều lần, nên đã nhận được lời xác nhận chắc chắn của thầy.
Chạng vạng lúc đi đến bãi đất hoang để luyện sáo, cậu vẫn còn đang suy nghĩ, kéo theo vài nốt nhạc thổi ra cũng hoang mang tiêu điều hơn thường lệ.
Sau đó thì bị ném đá.
Không đập trúng người, chỉ cách ngón chân mấy centimet thôi.
Kĩ thuật cao siêu như vậy không có người thứ hai, Chúc Vi Tinh ngẩng đầu, nhanh chóng bắt được mục tiêu đang ngồi dưới chân tường.
Trời đã trở tối, nửa mặt Khương Dực ẩn hiện nhìn không rõ ràng, nên cậu cũng không chắc có phải vì bị tiếng sáo quấy rầy mà hắn tức giận hay không.
Chúc Vi Tinh mỗi ngày đều đến đây luyện tập, bãi đất này vừa hoang vắng vừa tối tăm bẩn thỉu, lại còn nhiều muỗi, trừ cậu ra thì chẳng thấy một ai. Lúc trước Khương Dực tranh chỗ này với cậu rõ ràng là cố ý kiếm chuyện, nhưng sau hai lần gặp đó, Chúc Vi Tinh không thấy hắn đến nữa, không biết hôm nay hắn ta nổi hứng cái gì, vừa đến đã chào hỏi rồi.
Trong lòng Chúc Vi Tinh thầm nói thầy ta đúng là tôm hùm, nhưng thầy ta không có dạy cậu thứ gì hết.
Có điều trạng thái hôm nay của cậu quả thực không tốt, sau khi xác nhận Phó Uy đã chết, cậu cứ luôn nghĩ xem ai đã đứng sau cái tài khoản [Làm mưa làm gió] kia? Có liên quan gì đến Mạnh Tế, đến cậu?
Nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra, cậu chỉ có thể thở dài.
Vừa ngẩng đầu, thấy Khương Dực đã đứng trước mặt cậu lúc nào chẳng hay, thẳng tắp ở đó nhìn cậu chằm chằm.
"Mộng du rồi à? Không thấy tôi hay gì?" Khương Dực bất mãn.
Chúc Vi Tinh vội nói: "Nhìn thấy anh, có chuyện gì sao?"
Được thôi, Chúc Vi Tinh cúi đầu tiếp tục thổi sáo.
Khương Dực bị mặc kệ bắt đầu lắc lư lượn quanh, đá vào cục đá ban nãy, xoát độ tồn tại.
Chúc Vi Tinh mắt nhìn thẳng, chỉ chăm chú vào nhạc cụ của mình, cậu đóng nắp hộp chuẩn bị rời đi, nhưng mới vừa cất bước lại nghe phía sau gọi.
"Đi."
Khương Dực lướt qua Chúc Vi Tinh hướng đến một lối nhỏ khác.
Đi được vài bước không thấy ai đi theo, mới vội quay đầu lại: "Ngơ người ở đó làm gì?"
Chúc Vi Tinh hỏi: "Đi đâu?"
"Không bán cậu là được rồi."
Biết rõ người này không nói ra được lời hay ho gì, Chúc Vi Tinh suy nghĩ một chút, cũng xách hộp sáo đi theo hắn.
Khương Dực bước đi rất nhanh, rõ ràng mang dép lê mà bước đi lại không có động tĩnh, hoàn toàn khác với phong cách của hắn ở nhà, cực kỳ giống động vật họ mèo ăn đêm, bước đi mềm mại không chướng ngại gì. Chúc Vi Tinh không theo kịp tốc độ của hắn, lúc rẽ lối suýt thì vấp phải đồ đạc linh tinh trong hẻm, vai bị đập vào tường phát ra một tiếng vang nhỏ.
Cậu không kêu đau. Người trước mặt lại chậm lại bước chân.
"Chậc," không thấy rõ vẻ mặt cũng có thể cảm nhận được sự ghét bỏ của Khương Dực, "Đứng thì bị ngất, leo cây thì bị ngã, bước đi thôi cũng vấp? Có muốn tôi ôm cậu đi luôn không?"
Chúc Vi Tinh không tiếp lời, chỉ xoa xoa bả vai, lại hỏi lần nữa: "Đi đâu?"
Khương Dực vẫn không trả lời mà tiếp tục đi về phía trước, nhưng tốc độ đã chậm hơn nhiều.
Đi thêm mấy phút, Chúc Vi Tinh phát hiện bọn cậu thế mà đang vòng về Linh Giáp, đằng trước chính là tòa số bốn, chẳng qua không phải chính diện, mà là mặt sau tòa nhà.
Thấy Khương Dực dừng lại trước lầu, cậu tò mò.
Không đợi ai nói gì, nhóc du côn đã giơ tay đẩy cửa sổ nào đó của tầng một ra, lưu loát nghiêng người, trực tiếp nhảy vào nhà người ta.
Chúc Vi Tinh: "?!"
Đèn đường ở xa xa mông lung chiếu đến, soi sáng ra một vòng cung tàn ảnh nhàn nhạt, mơ hồ có thể nhìn ra cửa sổ rất cũ kĩ, không có song sắt phòng trộm, chỉ có một cái chốt sắt vắt ngang để cài cửa mà thôi. Đáng tiếc then cài lúc bấy giờ cũng đã cong vẹo.
Không sai, chính xác là bị tên nhóc du côn kia bẻ cong.
Trong phòng một mảnh tối đen, không nghe tiếng người. Chúc Vi Tinh hơi lo, mấy giây sau thấy Khương Dực quay người, từ cửa sổ duỗi tay ra với cậu.
"Muốn sủa cái gì?" Khương Dực giục.
"Đây là nhà ai?" Chúc Vi Tinh không nhúc nhích.
"Sợ à?" Khương Dực nở nụ cười, trong không gian tối mịt có thể thấy rõ hàm răng trắng ngời của hắn, "Sợ đi tù chung với tôi à?"
Chúc Vi Tinh nhìn một thân tùy tiện nhởn nhơ của tên nhóc du côn này, đầu óc cẩn thận từ trước đến giờ của cậu bỗng nhiên nóng lên, chả hiều sao vươn tay đặt vào lòng bàn tay Khương Dực, trong nháy mắt năm ngón tay như bị một đám lửa bao bọc.
Khung cửa sổ đại khái cao đến ngực Chúc Vi Tinh, cậu vốn chỉ định mượn lực tay một chút, vừa mới chuẩn bị tự mình nhảy lên thì một cái tay quen đường quen nẻo đã vòng đến bên eo cậu, nhấc cả người cậu lên rồi.
Nhanh đến mức cậu căn bản không kịp phản ứng.
Sau khi đáp xuống, Chúc Vi Tinh – người đã từng trải nghiệm mấy lần trước đó, chỉ ngây người giây lát rồi lạnh lùng liếc hắn một cái mà thôi.
"Nhìn cái gì? Chờ cậu bò vào đây thì trời sáng mất." Tên du côn dán vào cậu để khép cửa sổ lại, kéo màn, rồi mở đèn pin điện thoại lên, động tác trôi chảy làm liền một mạch.
Chúc Vi Tinh đã dần học ngoan không thèm tranh cãi với hắn nữa, đợi trong phòng sáng lên thì rút tay về, tránh khỏi vòng vây của Khương Dực, đưa mắt nhìn quanh.
Các tòa nhà ở Linh Giáp đều có bố cục tương tự nhau, căn nhà này có diện tích tương đương với nhà cậu, nhưng trông cực kì trống trải, mặt tường thì loang lổ, đồ đạc thì cũ kĩ, căn nhà gần như chỉ có bốn bức tường.
Trong nhà không có ai, bọn họ đây là thừa sơ hở mà xông vào.
Khác với Chúc Vi Tinh luôn thận trọng, Khương Dực thân đã bự con mà lại nhởn nhơ đi một vòng trong nhà người ta như không có gì, tự nhiên xem chỗ này lật chỗ nọ, gan lớn vô cùng, như thể đây chẳng phải lần đầu hắn đến đây vậy.
Chúc Vi Tinh nhìn hắn một lát, lựa chọn đi tới cái tủ gần nhất.
Thực ra trong lòng cậu đã đoán được đây là nhà ai rồi, nhưng khi thật sự nhìn thấy bức ảnh chụp gia đình trên kệ tủ, cậu vẫn có chút giật mình.
Đó là một bức ảnh rất nhỏ, chỉ 5-6 inch, chụp một nhà ba người đứng cạnh nhau, bình thường như bao gia đình khác. Cậu bé ở giữa chừng mười tuổi, ngoại hình bình thường, thân hình gầy gò giống như bị suy dinh dưỡng, trông rất hướng nội và nhút nhát.
Bên cạnh có một tấm bằng khen —— Giải xuất sắc trong cuộc thi sáng tác thơ văn cấp trường, lớp 6-5, Mạnh Tế.
Chúc Vi Tinh đột nhiên cảm thấy rất khó vượt qua, lẽ nào chính cậu là hung thủ đã làm hại cậu bé vô tội trong bức ảnh này, lẽ nào... cậu là một kẻ gϊếŧ người.
"Tôi đưa cậu đến đây thăm mộ à?"
Không giống với tâm tư nhạy cảm của Chúc Vi Tinh, Khương Dực ở bên cạnh độc miệng chen ngang nỗi buồn của cậu, bất mãn việc cậu lãng phí tình cảm vô nghĩa. Cũng bởi vậy mà Chúc Vi Tinh vốn muốn hỏi hắn "Có phải anh đã từng đến đây rồi không" nhưng lại thôi.
Hành vi của lão du côn này thật sự không giống có tình nghĩa sâu nặng gì với Mạnh Tế hết, hoàn toàn giống như người dưng, thậm chí xa lạ đến mức không có tình người, giống như chỉ vô tình lướt qua một người nào đó trên đường mà thôi.
Bấy giờ không phải lúc, Chúc Vi Tinh tạm thời không rảnh phân tích Khương Dực. Chưa tới 7 giờ, còn lâu mới tới lúc mọi người nghỉ ngơi, thỉnh thoảng có tiếng người qua lại cười nói từ bên ngoài truyền vào, hai người bọn cậu phải mau chóng rời khỏi đây, tránh sinh rắc rối.
Chúc Vi Tinh gạt hết những cảm xúc thừa thãi, bước tới cạnh Khương Dực quan sát.
Nhà họ Mạnh thực sự không có thứ gì giá trị, vừa nhìn sơ là biết nghèo rớt mồng tơi, chừng mười phút là có thể mò qua hết thảy đồ đạc trong nhà.
Chúc Vi Tinh lấy đầu ngón tay xoa xoa bàn học, có bám bụi, nhưng cũng không dày đến mức hơn hai năm không có người ở.
"Đồ dùng cá nhân của cậu ấy quá ít." Chúc Vi Tinh bỗng nhiên nói.
Khương Dực nhìn sang, ánh đèn điện thoại từ phía dưới chiếu lên, soi rõ đường viền nét mặt lập thể của hắn, trông mặt mày càng sâu thẳm khó lường hơn.
Khương Dực: "Ồ?"
Chúc Vi Tinh lấy ngón tay gõ nhẹ mặt bàn: "Lúc cậu ấy gặp chuyện là đang học lớp 12, thế mà trong phòng chỉ có mấy quyển sách, lại không phải môn quan trọng."
Khương Dực nhíu mày.
Chúc Vi Tinh: "Còn quần áo nữa, không có đồ lót?"
Khương Dực bĩu môi.
Chúc Vi Tinh: "Lúc lo liệu hậu sự, anh đã hỏa táng cậu ấy sao?"
Khương Dực nhìn cậu.
Chúc Vi Tinh cau mày.
Khương Dực cười, nụ cười rất dễ nhìn: "Không có."
"Thế thì chúng đâu hết rồi?"
Đầu ngón tay Khương Dực xoa xoa chóp mũi: "Lúc cậu ta nằm viện, tôi đã đem hết quần áo cùng sách vở đến phòng bệnh, mẹ nó lúc cậu ta miễn cưỡng tỉnh tỉnh thì muốn lấy, nói chờ tỉnh táo lại thì có thể sử dụng. Kết quả người không bao giờ tỉnh nữa, hẳn nhiên là quăng ở đó rồi."
Chúc Vi Tinh nhìn hắn, ánh mắt ngâm cứu.
Khương Dực không chút hoang mang đối diện với cậu, đôi mắt của 'phiền phức tinh' rất đẹp, con ngươi không phải đen tuyền, mà có chút màu son đất pha lẫn ánh vàng hổ phách, lúc mở to trông đặc biệt trong suốt sáng rỡ.
Khương Dực đưa tay quét qua mép túi quần, dường như định tìm điếu thuốc, nhưng cuối cùng vẫn là buông xuống.
"Làm sao? Có khi nào bố lừa cậu đâu? Thèm chắc?" Khương Dực hỏi.
Chúc Vi Tinh không nói gì.
Đột nhiên, phía sau vang lên một loạt âm thanh ồn ào, kéo mấy bình lọ rỗng trên kệ tủ cũng rơi xuống, Chúc Vi Tinh giật mình. Cậu theo phản xạ nhào tới trước, thiếu chút nữa ngã chổng vó, may nhờ được Khương Dực đỡ lại, thế là Chúc Vi Tinh trực tiếp nhào vào lồng ngực của hắn.
Khương Dực ôm người hết sức vững vàng.
Chúc Vi Tinh va mũi vào hõm vai của hắn, giật nảy mình, vừa định tránh ra để đứng vững, Khương Dực đã đập tay xuống, tắt đèn pin điện thoại, ôm gáy cậu kéo lại, bản thân thì lùi tới cạnh tường.
Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ vang lên tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
"Tôi mới nghe thấy gì đó ở đây này?"
"Đâu? Nhà số 102, tòa 4 hả?"
"Đúng vậy, có thứ gì rơi xuống đất hay sao đó? Nhà họ Mạnh không có ai mà."
"Để tôi nhìn xem..."
Sau khi dứt lời, có hai bóng đen xuất hiện bên cửa sổ.
Tim Chúc Vi Tinh nhảy lên. Đầu và mặt cậu đều bị ấn vùi vào ngực Khương Dực, cách da thịt có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ và ổn định của người này, so với cậu luôn nơm nớp lo sợ khi lẻn vào nhà người ta, Khương Dực lại bình tĩnh đến mức gần như không có thần kinh cảm xúc.
Lúc này hẳn nhiên Chúc Vi Tinh không thể né tránh, cậu chỉ có thể phối hợp, mặc cho hơi thở đối phương bao phủ toàn thân mình, xuyên qua lớp quần áo dưới mũi, Chúc Vi Tinh ngửi được một hương thơm nhàn nhạt, giống như mùi hương gỗ hổ phách cháy dưới ánh dương, khô nóng, dày và ấm.
Đây như thể là mùi hương vốn có của tên nhóc du côn này vậy, ẩn dưới mùi nước giặt rẻ tiền, bất giác mang tính xâm lược mạnh mẽ, nhưng cũng vì thế mà vô tình giúp Chúc Vi Tinh chặn lại những thứ dò xét ngoài kia, mang đến cảm giác cực kì an toàn.
Một phút sau, hai người bên ngoài chỉ kiểm tra sơ qua bằng mắt chứ không thực sự bước vào nên đã rời đi.
"Chắc là chuột thôi, nhà họ Mạnh đã hai năm không có ai ở, bị chuột chiếm chỗ cũng không có gì lạ, tối nào đi ngủ tôi cũng nghe đầy tiếng chít chít."
"Thật à? Vậy hôm nào lấy ít thuốc chuột thả vào đi, kẻo chúng bò sang nhà khác thì mệt đấy..."
Hai người cứ thế mà dần dần đi xa.
Đợi tiếng bước chân đi xa rồi, không chờ Chúc Vi Tinh kịp phản ứng, Khương Dực đã lùi ra trước, kèm theo cái cười nhạo nói: "Gan chim cút à? Suýt thì vùi được cái hang trên ngực tôi rồi."
Chúc Vi Tinh: "..."
-------------------------