Phụ Sinh

Chương 108: 108: Chạy Vòng Cua





Người đứng đầu tập đoàn Thiên Sơn không hổ là người nổi tiếng cấp doanh nghiệp ở trên mạng, tin tức của cả nhà họ Lâu có chồng chất nhân lên gấp vạn lần cũng không sánh bằng độ hot của một mình hắn.
Sau khi gõ cái tên "Yến Cẩn Lương" vào thanh tìm kiếm, bỏ qua những tin đồn giải trí chưa được chứng thực theo thường lệ, Chúc Vi Tinh chọn một nguồn tin bách khoa tương đối chính thức và cẩn trọng, sau đó xem xét sơ bộ lý lịch của người này.
Yến Cẩn Lương, nam, sinh năm 19xx, hiện là chủ tịch kiêm giám đốc điều hành tập đoàn Thiên Sơn.
Bức ảnh được sử dụng có lẽ là ảnh chụp trong một buổi họp báo, hắn mặc âu phục giày da đứng trước một bức tường quảng cáo, gương mặt lạnh lùng không cười cũng không cản trở vẻ ngoài xuất chúng của hắn ta trước ống kính, trông không giống doanh nhân mà giống người mẫu hơn.
Ông nội: Yến Chấn Nghiệp, cựu chủ tịch kiêm giám đốc điều hành của tập đoàn Yến thị;
Ông ngoại: Bạch Hổ, chủ tịch đương nhiệm của Công ty Kĩ thuật Xây dựng Bạch Hải;
Cha: Yến Bách Xuyên, cựu phó chủ tịch tập đoàn Yến thị.
Mẹ: Bạch Khâu.
Đến đây, tư liệu miễn cưỡng bình thường, nhưng thông tin sau đó lại bắt đầu trở nên li kì.
Vị chủ tịch Yến này thực ra đã tốt nghiệp từ 7 trường Tiểu học, 5 trường THCS, 3 trường THPT và 2 trường đại học, toàn bộ hành trình bao gồm các quận huyện thành phố khác nhau, tần suất cao nhất là ba tháng chuyển trường một lần, trải nghiệm học đường rất chi là phong phú, cứ như một Thanh tra do Phòng Giáo dục cử xuống giám sát hệ thống bên dưới vậy.
Xem kĩ tiểu sử cuộc đời của hắn, cậu miễn cưỡng có thể mò ra nguyên do trong đó.

Như trên mạng có nói, Yến Cẩn Lương 7 tuổi đã rời nhà, đến sống với ông ngoại và chú bác ở nơi khác, vì nhà họ Bạch chủ yếu là ngành Xây dựng, chú Bạch Lục cần phải bôn ba đến các công trình dự án ở khắp nơi, cho nên Yến Cẩn Lương từ nhỏ đã cùng chú ta rong ruổi giang hồ suốt mười năm, mãi đến khi trưởng thành mới yên chỗ.
Mười tám tuổi hắn trở lại nhà họ Yến, nhưng không chọn những ngành liên quan đến tài chính và kinh tế như mấy anh em khác của nhà họ Yến, mà chọn thi vào một học viện Nghệ thuật phổ thông của thành phố U, chọn chuyên ngành nhạc pop đang lưu hành, làm một chàng trai Rock n Roll ngầu đét, khiến quần chúng cũng phải ngã mũ phục luôn.
Sau đây là một đoạn phỏng vấn ngắn bằng văn bản của Yến Cẩn Lương sau khi thành lập tập đoàn Thiên Sơn, cũng là một đoạn duy nhất.
Phóng viên hỏi hắn tại sao năm đó lại quyết định học âm nhạc? Là quyết định đột ngột? Hay là vốn đã có hứng thú từ trước, muốn bù đắp cho tiếc nuối trong quá khứ? Vậy thì tại sao chỉ mới học được hai năm đã từ bỏ?
Câu hỏi này cho đến nay vẫn là một vấn đề chưa tỏ, bởi vì Yến Cẩn Lương căn bản đã không trả lời rõ ràng.
Hắn nói thế này: "Đi học là vì muốn biết cái quái gì đang diễn ra trong đầu những người học nhạc.

Không học nữa là vì bỏ ra hai năm vẫn không hiểu được, cho nên lười tiếp tục."
Có lẽ đúng như hắn nói, xuất phát từ bản tính chơi đùa, sau hai năm Yến Cẩn Lương liền có thể dứt khoát phủi mông chuyển từ viện Nghệ thuật U sang một trường khác.

Từ các chuyên ngành không chính thống của học viện hạng ba lắc mình nhảy đến khoa kiến trúc của một trường Đại học Kiến trúc hạng A.
Chẳng trách người ta nói có tiền mua tiên cũng được, chậm trễ hai năm cũng không cản trở hắn thi vào một trường Đại học hàng đầu.


Nhưng sỡ dĩ đến nay không có ai nói đến việc Yến Cẩn Lương gian lận học vị chính là bởi vì hắn vào cửa bằng tiền, nhưng đi ra lại bằng bản lĩnh.
Yến Lục thiếu lúc nhỏ đã có mười năm kinh nghiệm chuyển gạch ở công trường, bỏ ra ba năm để sửa sang công trình dân dụng, bốn năm hoàn thành chương trình học, thuận tiện lấy một cái nghiên cứu sinh cũng không phải không làm được.

Hơn nữa, hắn có thể chỉnh hợp Thiên Sơn được như ngày hôm nay, cả mấy cái hạng mục lớn hợp tác với Kĩ thuật Xây dựng Bạch Hải cũng không thể không kể công.

Nhà cửa đường sá cầu cống, đều là do Yến Cẩn Lương tự mình lên dự án xây dựng, đến nay không hỏng hóc mục nát, chất lượng còn rất tốt, đủ để chứng minh hắn không phải người thường.
Khác với ba người anh họ nhà chú mình được Yến thị trọng dụng và cho đi học trường tốt, Yến Cẩn Lương vẫn chỉ là kẻ đứng ngoài cuộc, ngay cả khi hắn mới vừa tốt nghiệp đã thắng vụ kiện vi phạm bản quyền sáng chế Trúc Thạch với Lâu thị, cũng không được tính là công lao gì to lớn.
Dường như bản thân Yến Cẩn Lương cũng không thèm quan tâm đến những lợi ích ngoài thân kia, đoạn thời gian đó, hắn thường xuyên ra khơi, leo núi, cắm trại trượt tuyết, ra vào các danh lam thắng cảnh và những nơi hào nhoáng xa xỉ, chu du khắp nơi trên thế giới, làm tròn vai một tên con ông cháu cha dốt nát chỉ biết hưởng lạc.
Ngơ ngơ ngác ngác lăn lộn ba năm, Yến Cẩn Lương 25 tuổi không hiểu sao đột nhiên quyết định từ bỏ cuộc sống bừa bãi phóng đãng của mình, trở về thành phố U làm một quản lí chi nhánh khiêm tốn ở Yến thị, trải qua sinh hoạt của tộc văn phòng 9 giờ đi 5 giờ về.

Người bên ngoài đều cho rằng cũng chính là năm đó, Yến Lục bắt đầu công cuộc phản công muộn màng của mình.
Chúc Vi Tinh không đi xem cụ thể hắn đã làm gì, bởi vì chỉ mới nhìn lướt qua thôi cũng đã đủ chấn động.
Yến Chấn Nghiệp có ba người con trai, ba người con trai lại cho ông thêm sáu người cháu trai và một cô cháu gái, trong số các cháu, Yến Cẩn Lương đứng hàng thứ sáu, cũng là người nhỏ nhất trong nhà, cho nên mới có cái danh xưng Yến Lục này.
Ngoại trừ hai vị anh họ mất sớm từ nhỏ, tính cả Yến Cẩn Lương thì nhà họ Yến tổng cộng có mười bốn thành viên, trong sáu năm kể từ khi Yến Cẩn Lương trở về cho đến khi Yến thị đóng cửa, có năm thành viên từ bỏ quyền lợi cốt lõi của mình vì những lí do khác nhau.

Sau khi Yến Cẩn Lương thành lập Thiên Sơn lại có thêm hai người nữa rút lui vì một vài sự cố.

Cho tới hôm nay, ngoại trừ cha mẹ của Yến Cẩn Lương ở nước ngoài cùng với ông nội của hắn trong viện dưỡng lão vẫn còn sống khỏe mạnh, thì những người thân còn lại của hắn ta nếu không phải bị điên thì cũng bị bệnh, hoặc là cỏ trên mộ đã mọc cao hơn đầu rồi.
Khoa trương mà nói, trong tám năm qua, tất cả những người nhà họ Yến không thuộc hàng ruột rà với Yến Cẩn Lương thì đều lâm vào cảnh vợ con ly tán nhà tan người mất hết.
Chẳng trách Chúc Vi Tinh từng nhìn thấy một bình luận thế này trên cái trang web cõi âm trong Giải trí Cơm Cháy——
Người ta nói nhà họ Yến lòng dạ ác độc, giẫm lên xương máu của người anh em lâu năm Lâu thị để phát triển lớn mạnh Yến thị.

Nhưng thực ra Yến Cẩn Lương còn tàn nhẫn hơn, hắn là giẫm lên xương máu của cả nhà họ Yến, để phát triển lớn mạnh Thiên Sơn.
Đối mặt với bức ảnh trên trang bách khoa, Chúc Vi Tinh không khỏi nhìn lại thanh niên trong video tuyên truyền viện Nghệ thuật U trước mặt.


Bất kể là lúc nhàn hạ lang bạt hay lúc công thành danh toại, người này chỉ có lớp trang phục bề ngoài là trưởng thành, còn diện mạo dáng dấp nhìn kĩ lại cũng không có thay đổi rõ ràng gì.

Thời gian dường như đặc biệt ưu ái hắn, gần như đóng băng hình ảnh trên người, nhưng vận khí và bản lĩnh thì lại tăng vọt, thực sự khác biệt rất lớn.
Lương Vĩnh Phú cho rằng Lâu Minh Nguyệt tài giỏi hơn Yến Cẩn Lương, chỉ là thiếu đi sức khỏe và sự nhẫn tâm mà thôi.

Chúc Vi Tinh lại không thấy vậy, có người trời sinh đã là người thắng cuộc, không để bị vận mệnh thao túng điều khiển, thế đã đủ để cậu bái phục chịu thua rồi.
********
Quầy sữa đã đổi loại sốt mới, sáng sớm Chúc Vi Tinh đến Ngư Chu Nhai để xem tình hình.

Nhìn thấy buôn bán đắt khách, xóm giềng cũng rất hưởng ứng bánh ống loại mới này, Chúc Vi Tinh hết sức hài lòng.
Giúp chú Thẩm và dì Tiêu buôn bán ở quầy cho đến khi khách đã vơi hơn nửa, Chúc Vi Tinh mới hỏi chú Thẩm lấy thêm bốn cái bánh, hai tay xách túi đi qua tiệm sửa xe bên cạnh.
Quả nhiên nhóm du côn đều đang ở đó.

Quản Hiểu Lương vừa thấy cậu đã ân cần, nhảy lên nhận lấy đồ trên tay cậu, vừa khen cậu khách khí, vừa nhường chỗ cho cậu ngồi.
Lại Dương không hiểu được sự bất thường của người anh em, hắn khịt mũi coi thường: "Mày loi nhoi cái gì? Chân chó như vậy không biết xấu hổ à, hay là mày nợ tiền cậu ta hả?"
Quản Hiểu Lương chỉ đáp lại năm chữ: "Mày biết cái đếch gì!"
A Bồn cũng một bộ cà lơ phất phơ, nở nụ cười quỷ dị với Chúc Vi Tinh, còn hỏi cậu muốn uống gì.
Liếc nhìn tên ôn thần đang cuộc tròn ngủ trên ghế sô pha trong góc, tỏ vẻ không quan tâm đến sự bất thường của đám bạn này chút nào, Chúc Vi Tinh cố gắng duy trì vẻ mặt hờ hững, chỉ nhẹ giọng nói: "Không cần đâu, bánh ra vị mới, mang qua cho mọi người nếm thử, hi vọng các anh sẽ thích."
"Thích chứ thích chứ, bọn tôi đương nhiên thích rồi, lão Khương thích lâu như vậy, bọn tôi sao không thích được, cậu thay đổi ra sao bọn tôi cũng thích hết...!A! Không phải..." Chiếc dép bay từ trong góc ra đập lên lưng Quản Hiểu Lương khiến hắn đổi lời ngay, "Bánh của cậu thay đổi thế nào bọn tôi cũng thích cả."
A Bồn: Nụ cười tán thành.

jpg.

Lại Dương: Đầu đầy chấm hỏi.

jpg.
Chúc Vi Tinh trước giờ luôn có thể bình tĩnh đối mặt với những tình huống xã giao khó khăn và lạnh nhạt, nhưng lại không giỏi đối phó với loại thái độ nhiệt tình thái quá này, cũng may vị trong góc kia như nhận ra được sự bất an của cậu, hắn chậm rì rì đứng lên, tiến lại gần Quản Hiểu Lương và A Bồn, không khách khí cho bọn họ hai cước.
Khương Dực nói: "Coi như trả tiền bánh."
Bỏ lại câu này, cũng không cho bọn họ có cơ hội giao tiếp thêm với Chúc Vi Tinh lời nào, hắn trực tiếp kéo người ra khỏi tiệm sửa xe.
Lại Dương vội vàng gọi sau lưng hai người: "Này, chờ đã, hai người về trường hả? Tôi cũng đạp xe, cùng đi đi."
Nhưng còn chưa kịp thò ra bước chân nào đã bị đồng bọn tha trở lại.
Quản Hiểu Lương: "Bạn học à, gần đây có tính mua bảo hiểm không?"
Lại Dương: "?"
Quản Hiểu Lương: "Bảo hiểm nhân thọ, có lẽ cần gấp đó."
Lại Dương: "?"
Tốt xấu gì cũng anh em với nhau, A Bồn mách nước cho hắn: "Mày nhìn coi, đó là cái gì?"
Lại nhìn nữa à?
May mắn thay, hình ảnh trên TV thì Lại Dương biết: "Đua xe máy."
A Bồn gật đầu: "Mày thấy lão Khương thi cái này chưa?"
Lại Dương: "Đương nhiên là thấy rồi, hai năm trước không phải chúng ta còn cùng nhau đến xem hay sao? Trong cuộc thi dã ngoại bên thành phố lân cận, ổng giành giải vô địch trên đường thẳng lớn đó, đúng là kích thích."
A Bồn cảm thấy hắn còn cứu được: "Nhưng bây giờ lão Khương không chạy đường thẳng nữa.

Hắn chuyển sang đua trong nhà rồi."
Lại Dương: "?"
A Bồn: "Đấu với cái vòng."
Lại Dương: "??"
A Bồn: "Chạy vòng cua."
Lại Dương: "???"
A Bồn từ bỏ: "Bảo hiểm tao mua cho mày, người thụ hưởng viết tên tao là được rồi."
...
Chúc Vi Tinh và Khương Dực ra khỏi tiệm sửa xe, đụng phải Trịnh Chiếu Văn ở bên ngoài đang định đi vào.

Không biết anh ta đã đứng ngoài tiệm nghe cuộc nói chuyện bên trong từ lúc nào, sắc mặt đã trắng bệch.
Vốn muốn thoát khỏi bàn tay của Khương Dực trước mặt người ngoài, nhưng sau khi Chúc Vi Tinh nhìn thấy người trước mặt thì ngừng giãy giụa, thuận theo người bên cạnh giữ chặt tay.
Trịnh Chiếu Văn hiển nhiên nhìn thấy, sắc mặt tái nhợt trông càng khó coi hơn, không đợi đôi tình nhân này nói gì, anh ta đã giải thích trước.
"Tôi...!Lúc trước tôi để trong tiệm hai cuốn sách chuyên ngành, trên lớp cần dùng nên muốn đến lấy, lập tức đi...!lập tức đi liền."
Có lẽ là do vết thương ở chân giày vò, hoặc là hai ngày nay nghe được tin tức đả kích gì, Trịnh Chiếu Văn đã gầy hơn trước kia nhiều, hai mắt đờ đẫn, hai má hóp lại, cả người ủ rũ uể oải, trông hết sức tiều tụy và đáng thương.
Chúc Vi Tinh cũng không tỏ ra cảm thông hay tiếc nuối gì, cậu chỉ gật gật đầu ý bảo đã hiểu.
Nếu chỉ xét một mình cậu, so với lòng thương cảm đạo đức giả thì cậu cư xử với tình địch bằng một tâm thế bình thường sẽ thể hiện sự trưởng thành và tôn trọng hơn, nhưng có thêm cái tên không hòa đồng bên cạnh cậu đây, trên mặt hắn tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn, nóng nảy chán ghét xem thường, chồng lên vẻ mặt ung dung giữ phép lịch sự cơ bản của Chúc Vi Tinh mà nói, trái lại cho người ta cảm giác hai người cực kì không có tình người, nhìn bộ dáng bị đả kích gượng gạo cười của Trịnh Chiếu Văn là biết anh ta cảm thấy tổn thương đến nhường nào.
Nhưng Chúc Vi Tinh cũng không thể nói ra lời an ủi dỗ trẻ với anh ta được, chỉ có thể nhìn đối phương hồn bay phách lạc khập khiễng rời đi, sách cũng không cầm theo.
Đợi bóng dáng kia biến mất, Chúc Vi Tinh liền nhìn Khương Dực, Trịnh Chiếu Văn trách Khương Dực vô tình với anh ta, nhưng Chúc Vi Tinh lại nghiêng về hướng đáy lòng Khương Dực đối với tình bạn từ nhỏ đến lớn này ít nhiều có một chút tiếc hận.

Mười năm làm anh em bạn bè, cho dù không sâu nặng, không biểu hiện ra mặt nhưng ít nhiều gì cũng có một chút tình nghĩa mới phải lẽ thường.
Nhưng nhìn kĩ một lượt, Khương Dực trên mặt không hề lộ ra chút thái độ chập trùng gì, miễn cưỡng tính là có thì cũng chỉ là sự chán ghét khi bị quấy rầy mà thôi, còn thờ ơ hơn cả người dưng nước lã.
Liệu Khương Dực có thật sự tàn nhẫn cay nghiệt như vậy không? Mặc dù nghe không ít người nói như thế, Chúc Vi Tinh vẫn không tin.

Hắn lưu luyến Linh Giáp, hiếu thuận Miêu Hương Tuyết, viện trợ Mạnh Tế, cứu giúp người qua đường, hết lần này đến lần khác, hành động đều là hàng thật giá thật.

Dù có đôi khi Khương Dực tùy hứng ngang ngược, tính nết khó chiều, nhưng hắn vẫn luôn nhiệt huyết lương thiện có tình có nghĩa, ít nhất ở trong lòng Chúc Vi Tinh, nhận định này sẽ không bởi vì vài câu chỉ trích của người khác mà dễ dàng dao động.
Về phần Trịnh Chiếu Văn, có lẽ chỉ có thể trách vận may anh ta không tốt, không nhận được một chút tình cảm nào từ người mà anh ta quyến luyến.
Khương Dực trừng mắt nhìn Chúc Vi Tinh vẫn luôn im lìm tự giờ: "Nhìn chằm chằm tôi làm gì? Còn không nỡ dời mắt thì để tôi mang đi luôn."
Nhận ra lại có người đang đi đến, Chúc Vi Tinh dùng sức rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Chúc Vi Tinh: "Tôi chỉ muốn biết, anh lén lút lấy hết bánh tôi vừa mang tới làm gì?" Ngay cả một miếng vụn cũng không để lại cho anh em.
Khương Dực không hiểu: "Nói gì vậy, tôi nghe không hiểu em đang lảm nhảm cái gì hết."
Chúc Vi Tinh nhìn cái bụng rõ ràng hơi phình to của hắn.
Khương Dực linh hoạt tránh đi tầm mắt cậu, nhanh chóng đi thẳng về phía trước: "Sáng sớm phải ăn no, không được sao?"
Chúc Vi Tinh: "..."
Thực ra Trịnh Chiếu Văn nói cũng không sai, có lúc người này quả thực là không có tâm.
- -------------------------.