Tử Vi ngồi trong Vĩnh Nhạc cung gần một canh giờ, dạy bọn họ ép nước táo như thế nào. Sau khi Tử Vi đi, Thanh phi và Tĩnh phi nhìn Lưu Tuệ.
Thanh phi nói: “Nàng ấy giống vị nằm ở kia như thế, nếu như Hoàng thượng cưới nàng ấy, trong mắt Hoàng thượng đâu còn chúng ta? Ta vốn cho rằng vị kia như thế, Hoàng thượng sẽ tốt với chúng ta một chút, không ngờ nàng ta vẫn luôn chiếm lấy Hoàng thượng.”
Tĩnh phi nói: “Vậy chúng ta cũng không còn cách nào. Hoàng thượng bị ma quỷ ám ảnh, cứ thích Hoàng hậu như thế.”
Lưu Tuệ không nói chuyện.
Thanh phi nói: “Tỷ tỷ là người gả cho Hoàng thượng sớm nhất, bây giờ cũng không có con nối dõi, Hoàng thượng có một vị hoàng tử, cũng không tiếp tục thân mật với chúng ta nữa. Bây giờ chúng ta còn trẻ, thế nhưng năm tháng trong cung dài đằng đẳng, không có con, già rồi thì làm sao đây?”
Lưu Tuệ khẽ mỉm cười: “Thực ra chúng ta đã có rất nhiều, chúng ta muốn vinh hoa phú quý Hoàng thượng chưa từng đối xử tệ với chúng ta, Hoàng thượng cũng vô cùng chiếu cố nhà ngoại của chúng ta. Còn con cái, qua các triều đại trong cung, không phải con của ai cũng có thể sống sót, cũng không phải phi tử nào đều có con nối dõi. So với việc chuốc thêm phiền não, sao không trân trọng hiện tại?”
Tĩnh phi nói: “Tỷ tỷ luôn có thể suy nghĩ thoáng.”
Lưu Tuệ nói: “Không phải ta nghĩ thoáng, mà là không có cách khác, sao thì cũng phải sống tiếp. Hai muội chỉ biết Hoàng thượng sủng ái Hoàng hậu, muội có biết Hoàng hậu cũng là người biết lựa chọn, nàng ấy chỉ cần tình yêu của Hoàng thượng, quyền lợi, vinh hoa phú quý khác nàng ấy đều không cần. Thậm chí vị trí Hoàng hậu nàng ấy cũng không để vào mắt.”
Tĩnh phi và Thanh phi không nói lời nào.
Lưu Tuệ nói: “Nếu như Hoàng hậu ý vào sự sủng ái của mình, ngang ngược trong hậu cung, cuộc sống của chúng ta nào có thoải mái như thế? Muội xem có lúc nào nàng ấy chính thức quản chuyện hậu cung chưa? Yên tâm, chỉ cần chúng ta đừng gây chuyện, cho dù già không có con nối dõi, Hoàng thượng cũng sẽ đối xử tử tế với chúng ta. Thực ra con người ngoài ấy xem trọng tình cũ nhất.”
Buổi tối trời đổ cơn mưa thu.
Nửa đêm mưa càng lúc càng lớn, thị vệ ngoài Phương cung đến thời gian giao ban, đã quá giờ rồi mà người giao ban còn chưa tới.
Mấy tên thị vệ trực ban nửa đêm hùng hổ đi về phía phòng thị vệ: “Bọn họ lại lười biếng rồi! Quá giờ rồi còn không qua đây! Chúng ta qua đó trước đi! Đổ mưa rồi!”
Không ai thấy được một bóng người nhanh chóng chạy đến trước cửa Phương cung, cái bóng kia khom lưng để lại thứ gì đó trên mặt đất, lại nhanh chóng đứng dậy chạy đi.Nước mưa che giấu tất cả dấu vết.
Từ khi Lưu Tuệ dẫn người hái táo trong rừng cây bên cạnh Phương cung, thỉnh thoảng mấy a hoàn bà lão cũng đến đây hái táo, thậm chí tiểu hoàng tử Lê Tử An cũng được cung nữ Huệ Hương dẫn tới hái táo.
Không phải trong cung thiếu những thứ này, mà đây là một loại vui thú trong cuộc sống trong cung vốn không thú vị.Tử Vi lại đi tới Lâm Hoa điện hai lần, Lê Hiên không gặp nàng.
Tử Vi đang đợi, chờ đến khi Hoàn Hồn đan của Tuyết Yên không còn tác dụng, khi đó, nếu như lấy Tử Vi lệnh xuống, Tuyết Yên sẽ không còn hơi thở.
Chỉ khi nhìn thấy Tuyết Yên thật sự không còn, Lê Hiện mới có thể chính thức buông bỏ.
Tử Vi đột nhiên hiểu lời Mạnh cô cô nói, tình kiếp của Lê Hiên vẫn chưa kết thúc, tình kiếp chưa kết thúc của hắn chính là cơ thể không có linh hồn của Tuyết Yên.
Nàng nằm ở đó, thời thời khắc khắc nhắc nhở Lê Hiên về ân ái đã từng có và đau đớn khắc cốt ghi tâm giữa bọn họ. Gần ba năm qua hắn không gần nữ sắc, cả ngày ở bên cơ thể chỉ có thể hô hấp kia, mong chờ có một ngày Tuyết Yên sẽ tỉnh lại.
Mỗi lần nghĩ tới đây, trong lòng nàng rất đau buồn. Hôm nay Tử Vi nhìn thấy Lương Hồng Tụ ở cửa Cổ Hoa hiện.
Mấy năm qua nàng ấy vẫn luôn ở bên cạnh Nhiếp Lăng Hàn, Tử Vi nhớ Lương Hồng Tụ lớn hơn nàng hai tuổi, nhớ ra nàng ấy cũng đã mười chín tuổi rồi.
Nếu như ở gia đình bình thường thì đã là mẫu thân của mấy đứa bé.
Tử Vi nhìn thấy hai mắt nàng ấy đỏ bừng, hình như vừa khóc.
“Cô nương tìm Nhiếp nguyên soái sao?” Tử Vi hỏi.
Lương Hồng Tụ liếc nhìn nàng một cái,không hề nói chuyện mà quay người chạy đi.
Nàng ấy quả thật đang khóc.
Lát sau, nhìn thấy Duệ vương và Hàn Chi Đào, Bạch Thiếu Đình cùng nhau đi ra từ Cổ Hoa hiên.
“Sư huynh của ta đâu?” Tử Vi hỏi.
“Lăng Hàn bị bệnh.” Bạch Thiếu Đình trả lời.
“Sư huynh của ta bị bệnh sao? Bệnh gì?” Tử Vi chưa bao giờ thấy sư huynh bị bệnh.
Bạch Thiếu Đình nói: “Vừa rồi Lương Hồng Tụ tới xin nghỉ phép thay hắn, chỉ nói không thoải mái, cần tĩnh dưỡng, không nói bệnh gì.”
Tử Vi nhìn Duệ vương: “Vương gia, ta muốn đi thăm sư huynh, ai dẫn ta xuất cung đây?”
Hàn Chi Đào nói: “Tuy Hoàng thượng không muốn gặp cô, nhưng ngài ấy hạ lệnh, không cho phép cô xuất cung.”
Tử Vi tức giận cười: “Hắn không muốn gặp ta, còn không cho ta đi thăm sư huynh của ta sao?” Nàng quay người muốn đi, nàng muốn xuất cung thì có rất nhiều cách.
Bạch Thiếu Đình nói: “Lát nữa ta dẫn cô xuất cung, ta xin phép Hoàng thượng một chút. Cô về cung trước đi, lát nữa ta cho người đi gọi cô.”
Bạch Thiếu Đình quả thật giữ uy tín, qua thời gian một nén hương, hắn phái thị vệ tới gọi Tử Vi, dẫn nàng đến phủ nguyên soái của Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn không hề bị bệnh, hắn bị thương.
Khi Tử Vi nhìn thấy hắn, hắn đang nằm trên giường, trán quấn vải màu trắng.
Bạch Thiếu Đình cười hỏi: “Làm sao vậy Lăng Hàn, bị ai làm cho u đầu sứt trán à?”
Nhiếp Lăng Hàn nhíu mày, thấy Tử Vi nhìn hắn chằm chằm, hắn hơi xấu hổ, bảo Trương Sơn lấy cho hắn cái mũ đội lên.
Trương Sơn nói: “Nhiếp đại ca là vì cứu Lương Hồng Tụ, người làm huynh ấy bị thương đều biết nhau, nếu không ai có thể làm huynh ấy bị thương!”
“Lương Hồng Tụ đâu?” Tử Vi hỏi. Nàng nhìn thấy Lương Hồng Tụ trong cung, còn chứng kiến Lương Hồng Tụ khóc.
“Nữ nhân này vì trả thù Nhiếp đại ca mà qua lại với một tên du côn, về sau bị tên vô lại đó quấn lấy không thoát khỏi, suýt nữa bị làm nhục, Nhiếp đại ca đánh nhau với tên kia, lúc này mới bị thương.”
“Trương Sơn ngươi đừng nói mò, ngươi ra ngoài đi.” Nhiếp Lăng Hàn đuổi Trương Sơn đi.
Tử Vi cười, nàng trêu ghẹo Nhiếp Lăng Hàn: “Thì ra sư huynh cũng đánh nhau vì nữ nhân, còn bị thương nữa! Nói cho muội biết người đó ở đâu, muội đi giáo huấn hắn!”
Nhiếp Lăng Hàn nhìn Tử Vi: “Không phải như muội nghĩ đâu, nói thế nào Hồng Tụ cũng là thuộc hạ của ta.”
Tử Vi càng không nhịn được cười: “Có điều sư huynh à, Lương Hồng Tụ vẫn luôn rất thích huynh, huynh đã quan tâm nàng ấy, vì sao không cưới nàng ấy?”
Nhiếp Lăng Hàn bắt đầu nghiêm túc: “Tử Vi, đừng nói đùa linh tinh.”
Tử Vi biết trước kia Nhiếp Lăng Hàn thích Tuyết Yên, hắn biết rất rõ Tuyết Yên thích Lê Hiên.
“Sư huynh, Tử Vi không nói đùa. Giữ những thứ không có kết quả đều là gánh nặng cho mọi người. Nếu như không tìm thấy người mình yêu, tìm một người yêu mình cũng là lựa chọn tốt.”
Nhiếp Lăng Hàn nhìn Tử Vi: “Muội hi vọng ta thành hôn sao?”
“Đúng vậy, Tử Vi hi vọng sư huynh có gia đình, có người chăm sóc.”
Nhiếp Lăng Hàn nhìn Tử Vi, sắc mặt ảm đạm.
Nhìn thấy Bạch Thiếu Đình chuẩn bị đi, Tử Vi nói: “Ta muốn chăm sóc sư huynh, mấy ngày nay sẽ không hồi cung.”
Bạch Thiếu Đình gật đầu: “Ta sẽ nói với Hoàng thượng.”
Bạch Thiếu Đình đi.
Nhiếp Lăng Hàn hỏi Tử Vi: “Vì sao không muốn hồi cung?”
Tử Vi nói: “Muội muốn về núi Mặc thăm thú.”
“Cũng được, ta đi cùng muội.”
“Thế nhưng đầu huynh bị thương, làm sao trở về được?”
“Không sao, vết thương của ta không nặng, có điều không dễ nhìn. Ta muốn trở về cùng muội, nếu không muội lấy thân phận gì đi thăm lão đường chủ?” Nhiếp Lăng Hàn nói.
Tử Vi cảm thấy sư huynh nói rất có lý.Trên người nàng có quá nhiều chuyện khó tin, sống lại, mượn xác hoàn hồn, làm sao ông ngoại tin những chuyện này được?
Tử Vi đồng ý để Nhiếp Lăng Hàn theo nàng về núi Mặc.
Nhiếp Lăng Hàn rất vui mừng, hắn dặn dò chuẩn bị cho Tử Vi một gian phòng tốt.
Trương Sơn nghe nói Tử Vi không đi thì cũng rất vui mừng.
“Lương Hồng Tụ đâu? Bảo nàng ấy tới đi.” Tử Vi nói.
“Nàng ta về Tử Y các rồi. Trong khoảng thời gian này sẽ không trở về.”
“Rốt cuộc vì sao sư huynh lại bị thương? Tử Vi hỏi Trương Sơn.