Nhịp thở của hắn nặng nề như thế.
Tử Vi lại giãy giụa lần nữa, muốn rời khỏi nam nhân này. Nhưng nàng bị hắn đặt trên lưng ngựa, không cử động được nữa.
Hơi thở phía sau càng lúc càng nặng nề, trên trán hắn chảy mồ hôi, nhỏ xuống trán nàng.
Hắn dẫn nàng xông vào rừng cây, vào sâu trong rừng.
Cuối cùng hắn cũng dừng lại, thô bạo kéo nàng từ trên ngựa xuống. Bụng nàng ma sát với yên ngựa, cơn đau nhức khiến nàng kêu to một tiếng, cất giọng mắng: “Lê Hiên, ngươi là tên khốn kiếp!”
Nàng nhìn thấy ánh mắt mỉa mai lại sắc bén của hắn, mặt mày hắn dương lên, nàng không kịp thấy rõ ánh sáng lóe lên trong mắt là gì thì đã bị hắn ném xuống đất.
Hắn cởi áo ngoài của mình ra rồi ném xuống đất, trải rộng ra, lại nhấc nàng lên đặt ở phía trên.
Sắc trời đã tối, trong rừng rậm càng tối tăm.
Không đợi Tử Vi ngồi dậy, hắn đã sấn người đè lên, không chút do dự giật áo nàng ra.
Tử Vi không thể ngờ, nàng và hắn một lần nữa tiếp xúc da thịt lại ở một chỗ như vậy.Nàng liều mạng đá chân, cánh tay cứng rắn như đúc bằng sắt của nam nhân lại càng siết chặt nàng hơn. Chân hắn kẹp chặt chân nàng, nàng không thể giãy giụa, hơi thở của nàng cũng trở nên nặng nề.
Hắn dựa vào bên tai nàng, đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng.
Hắn hôn nhẹ nàng, từ sợi tóc đến lông mày, đến đôi mắt, đến cái mũi, cuối cùng vô cùng nâng niu ấn xuống môi nàng.
Nàng mạnh mẽ đẩy hắn ra, hắn lại càng ôm chặt nàng hơn: “Yên Nhi!” Hắn thấp giọng nói bên tai nàng, giọng nói đau khổ kiềm chế.
Tử Vi ngẩn ngơ. Hắn gọi nàng là Tuyết Yên chứ không phải nàng.
Tử Vi không kiềm chế được chính mình nữa, trong lòng bi thương, nước mắt giàn giụa.
Hắn còn đang dây dưa mê mẩn, sờ thấy nước mắt trên mặt nàng, hắn giống như đột nhiên bị bỏng tay, hốt hoảng rời khỏi người nàng. Hắn nhìn xuống nàng, mắt đầy tơ máu: “Rốt cuộc nàng là ai?”
Hắn giống như con thú bị thương, lại như đứa trẻ chịu hết tủi thân.
Trong lòng Tử Vi đau khổ, nàng hận hắn, lại không nhịn được đưa tay ôm mặt hån: “Người cho rằng ta là ai thì ta chính là người đó.”
Hắn đột nhiên biến sắc, rút Thương Long kiếm bên hông ra chỉ vào nàng: “Nàng liên tục mê hoặc ta, rốt cuộc là vì điều gì? Không ngờ trẫm lại bị nàng quyến rũ!”
Hắn híp mắt nhìn nàng, sát ý trong mắt càng đậm. Mũi kiếm đã kề lên tim nàng.
Nhiều lần hắn muốn giết nàng, nhưng lại không xuống tay được.
Y phục của nàng bị hắn giật ra, từng giọt máu chảy ra từ vết nứt trên da thịt trắng nõn.
Tử Vi nhìn thấy dáng vẻ lộn xộn của Lê Hiên, nghĩ có lẽ hắn sẽ thực sự giết nàng. Chết như vậy, chẳng phải là quá oan sao?
Tử Vi nhìn hắn chăm chú: “Người muốn giết ta, có phải là vì yêu ta, cảm thấy có lỗi với Tuyết Yên hay không?”
Đôi mắt đen nhánh của Lê Hiên gần như phun ra lửa.
Tử Vi cười, cười quyến rũ mê hồn, nàng nhìn Lê Hiện: “Vừa rồi người muốn ta như vậy là bởi vì ta giống Tuyết Yên sao? Hay là bản thân người thích Tử Vi? Người đau khổ như vậy là bởi vì chính mình thay lòng đổi dạ sao?”
Nàng vừa dứt lời thì cổ đã bị bóp lấy. Hắn dùng sức như vậy, dường như thật sự muốn bóp chết nàng.
Cơ thể nàng mềm mại nằm trên người hắn, thở ra như con mèo nhỏ.
Lại là loại cảm giác quen thuộc kia, Lê Hiện đột nhiên buông tay, ôm chặt nàng vào trong lòng.
Lần này, Tử Vi không giãy giụa nữa, mặc cho hắn ôm nàng.
Tình yêu quả là thứ xa xỉ, không nỗ lực thì nhất định sẽ không đạt được.
Nàng trở về là vì Lê Hiên, nhưng vì sao vẫn phải tổn thương lẫn nhau như vậy? Vậy mà nàng lại ghen ghét với chính mình, nực cười không có đạo lý, thế nhưng đây chính là tình yêu, không theo đạo lý nào.
Hiếm khi Tử Vi ngoan ngoãn ghé vào vai Lê Hiện như thế.
Lê Hiên thấp giọng nói: “Trẫm thừa nhận, lần này trẫm lợi dụng nàng. Thế nhưng nàng cho rằng Tân Đạt Nhĩ không biết sao? Hắn đã sớm biết trên y phục của nàng có huyễn hương.”
Tử Vi ưỡn thắng lưng, tóc gáy trên người dựng lên: “Ca ca cũng biết sao?” “Đúng vậy, hắn biết. Hắn hoàn toàn có thể thay y phục cho nàng lúc trên đường, nhưng hắn vẫn dẫn nàng lên núi bằng mật đạo kia. Bởi vì hắn là vua Bắc Di.”
Lê Hiên ôm chặt Tử Vi, Tử Vi nghe thấy hắn thở một hơi thô bạo. “Lúc đầu trẫm không muốn giết Tân Đạt Nhĩ.” Hắn khàn giọng nói: “Hắn là đối thủ tốt nhất của ta, là đối thủ đáng kính trọng của ta. Thế nhưng hắn sẽ không đầu hàng Đại Hưng. Hắn không chết, người Bắc Di vĩnh viễn sẽ không đầu hàng”
Tử Vi nằm trên vai hắn không nói chuyện. Nàng hiểu đạo lý này. Cuối cùng Tân Đạt Nhĩ cố ý chết trong tay Lê Hiện. Hai người bọn họ có mục đích giống nhau.
Tân Đạt Nhĩ thành toàn cho Lê Hiên, Lê Hiên cũng thành toàn cho Tân Đạt Nhĩ.
Bọn họ chính là anh hùng mà người đời nói.
Có người sinh ra đã là người của mọi người. Mặc dù bên người tiền hỗ hậu ủng, người người ngưỡng vọng, nhưng liếc nhìn lại, trong đám người, hắn vĩnh viễn là người cô độc nhất.
Trong chốc lát, Tử Vi nhớ ra, thực ra nàng không phải Tử Vi.
Giống như Tân Đạt Nhĩ nói, nàng không thể dao động giữa Đại Hưng và Bắc Di.
Nàng hận Lê Hiên là bởi vì nàng tự coi mình là Tử Vi.
Nàng rúc đầu vào trong ngực Lê Hiện, dường như trở lại trước kia, khi nàng và Lê Hiên còn ân ái.
Nàng ghé vào lỗ tai hắn rồi nói nhỏ: “Lê Hiên, người biết mình là ai không?”
Lê Hiện kinh ngạc: “Trầm là hoàng đế Đại Hưng, là người muốn thống nhất bắc hoang” “Người cho rằng ta là ai?” Tử Vi lại hỏi. “Nàng…” Lê Hiên muốn nói, nàng là người Tuyết Yên phái tới tìm ta, hoặc nàng là Tuyết Yên nhập vào, nhưng hắn không nói nên lời.
Tuy hắn mê luyến nàng sâu sắc quả thực là bởi vì nàng giống Tuyết Yên, thế nhưng một nữ nhân làm vật thay thế của một nữ nhân khác, tóm lại là không công.
“Nàng chính là nàng. Là người trẫm muốn đến gần.”
Tử Vi cười: “Thực ra ta không ngại làm vật thay thế của Tuyết Yên. Ta cũng biết chuyện của Tuyết Yên. Nàng ấy vì người mà không màng mạng sống, nàng ấy hi vọng người có thể vui vẻ. Người cứ xem như nàng ấy chưa hoàn thành tâm nguyện, cho nên phái ta về tới tìm người đi.”
Lê Hiên không nói gì. Không ai biết tâm nguyện cuối cùng của Tuyết Yên, nàng chỉ hi vọng hắn có thể ôm nàng một cái, nàng nói nàng lạnh. Thế nhưng hắn không thỏa mãn được nàng.
Khi chết trên chân nàng vẫn còn đeo xiềng xích, tuy cuối cùng hắn không khoét tim nàng, thế nhưng nàng gần như chảy hết máu. Hắn nhớ tới dáng vẻ nàng co rúm lại muốn hắn ôm nàng. Ngay cả một nguyện vọng nho nhỏ hắn cũng không thỏa mãn được cho nàng.
Lê Hiện rùng mình một cái, ôm chặt lấy Tử Vi, tì cắm lên trán nàng, mắt rưng rừng.
Tuyết Yên, ta có quyền vui vẻ sao? Ta còn có thể vui vẻ sao?
Hai năm qua, hắn đã quên cách để cười thật lòng rồi. “Khi bao vây tấn công núi Độc Long, sư huynh của ta đi đâu?” Tử Vi đột nhiên hỏi. “Lăng Hàn đi ngăn cản liên quân của Ninh vương.”
Chẳng trách Ninh vương không trợ giúp Tân Đạt Nhĩ. “Nàng đừng trách Lăng Hàn, đầu tiên hắn là quân nhân, sau đó mới là sư huynh của nàng. Bởi vì hắn là Nhiếp Lăng Hàn, phân chia công và tư rất rõ ràng, cho nên bọn ta mới có thể tin tưởng lẫn nhau” Lê Hiện nói.
Tử Vi nói: “Việc nào ra việc đó, ta vẫn luôn là người hẹp hòi mà.”
Lê Hiên nhìn nàng, nàng càng ngày càng giống Tuyết Yên, miệng lưỡi chưa từng buông tha cho ai. “Đi thôi, chúng ta trở về đi. Dù sao nơi này cũng không an toàn.” Lê Hiên đứng lên.
Khi trở lại cung Bắc Di, mặt hai người đều rất bình tĩnh, không còn nóng nảy và phẫn nộ như lúc rời đi.
Cố Phàm nhìn thấy khóe miệng Hoàng thượng hơi nhếch lên, mắt sáng rạng rỡ, dường như còn có nét cười.
Điều này khiến hắn vô cùng bất ngờ.
Tử Vi nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn đứng ở cửa ra vào, nàng không nói chuyện mà trực tiếp vào cửa. “Tử Vi.” Nhiếp Lăng Hàn đứng ngoài cửa thấp giọng gọi nàng. “Sư huynh, tâm trạng ta không tốt, mấy ngày nữa là ổn. Huynh trở về đi” Tử Vi nói.
Mấy ngày nay, mọi người đều bận bịu xử lý chuyện tiếp theo của Bắc Di.
Lê Hiện điều quận thành Dương Thế Khải của Phù thành đến Bắc Di, Dương Thế Khải vô cùng am hiểu Bắc Di.
Nhưng mà, liên quan tới việc quản lý Bắc Di, mọi người lại có ý kiến bất đồng. Một số tướng sĩ hi vọng xáo trộn lại đội ngũ ban đầu của Bắc Di, sát nhập vào đội ngũ của Đại Hưng, dần dần cắt giảm thế lực ban đầu của Bắc Di, cũng có một bộ phận người hi vọng để người Bắc Di tự quản lý Bắc Di.
Hai bên tranh luận không ngừng nghỉ, đều có đạo lý của riêng mình.
Thậm chí quan điểm của Cố Phàm và Trương Dương, Nhiếp Lăng Hàn và Hàn Chi Đào cũng không giống nhau.
Một ngày nọ, đám người Lê Hiên đi ra từ phòng nghị sự, khi đi vào trong hoa viên, vừa hay nhìn thấy Tử Vi dẫn theo Tiểu Tỉnh cầm một cái bọc lớn phấn khởi từ bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy Lê Hiên, Tử Vi thi lễ. “Nàng cầm cái gì mà vui vẻ thế?” “Dược liệu, cỏ huyễn, chính là cỏ có thể làm huyễn hương, không ngờ lại tìm được ở đây.” Tử Vi rất hưng phấn.
Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn biến sắc, đây vốn là hương liệu mà Lê Hiên bỏ trên người Tử Vi, không ngờ Tử Vi lại bắt đầu nghiên cứu loại hương này. “Nàng còn hiểu những thứ này sao?” Lê Hiện hỏi. “Ừm, lúc nhàm chán học được một chút từ các thầy thuốc trong cung.” Tử Vi nói.
Lê Hiên nhìn nàng, không ngờ nàng lại có sở thích rất giống Tuyết Yên. “Tử Vi, đi một vòng cùng trẫm đi. Từ khi đến nơi đây, trẫm vẫn chưa xem kỹ.” Lê Hiện nói.
Tử Vi đồng ý, bảo Tiểu Tỉnh đi về trước, nàng chậm rãi đi theo sau lưng Lê Hiên.
Tử Vi nhìn thấy Lê Hiên vẫn luôn cau mày, dường như có tâm sự, bèn hỏi: “Hôm nay Hoàng thượng gặp phải chuyện gì phiền lòng à?”
Lê Hiện nói: “Nàng đoán là gì?” “Tử Vi không muốn đoán”
Mọi người hơi ngẩn người. Hoàng thượng không hề tức giận. “Tử Vi, nàng cho rằng trẫm phải quản lý Bắc Di như thế nào mới có lợi cho tất cả mọi người?” “Hoàng thượng phiền não vì chuyện này sao?” “Đúng vậy. Bắc Di không giống với các nước nhỏ khác. Bắc Di đông dân, địa thế phức tạp, cũng nhiều tộc người, rất khó để bọn họ thần phục, đối với người Bắc Di, trẫm muốn trọng dụng, lại không thể không phòng…”
Tử Vi nghe đến đó thì bật cười.Lê Hiên dừng lại hỏi: “Nàng cười cái gì?”
Tử Vi chậm rãi đi lên phía trước rồi nói: “Hoàng thượng, không có chuyện gì là có lợi cho tất cả mọi người, khiến tất cả mọi người hài lòng. Chỉ cần đa số người hài lòng là được rồi. Hoàng thượng đánh chiếm Bắc Di vì mục đích gì? Chẳng lẽ là để ngày ngày đề phòng bọn họ sao? Đã có quyết tâm đánh chiếm thì phải có quyết tâm biến bọn họ thành của mình.”Tất cả mọi người đều nhìn Tử Vi. Lê Hiện gật đầu, ra hiệu cho nàng nói tiếp. “Ta là nữ tử, có lẽ không nghĩ nhiều như mọi người, ta chỉ cho rằng, Bắc Di có thể quy thuận Đại Hưng là vì điều gì? Chẳng qua là bách tính nghĩ tới cuộc sống an cư lạc nghiệp! Mà Đại Hưng đã coi Bắc Di là đồ của mình thì đâu cần kiêng kỵ và đề phòng nhiều như vậy? Chỉ khi người coi bọn họ là con dân của mình thì mới trở thành quốc vương chân chính của đất nước này. Trong mắt ta, núi Độc Long cũng giống núi Mặc, đều là một dãy núi xinh đẹp trong vạn lý sơn hà
Lê Hiên hơi sững sờ: “Nàng vẫn nhớ rõ núi Mặc sao?” “Đương nhiên, nơi đó có cỏ Tình Nhân.”
Lê Hiện cười ha ha: “Không ngờ những đại nam nhân như bọn ta lại không hiểu biết bằng một nữ tử.”