Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 194






Thời gian lại lặng lẽ trôi, trong cung bình thản yên bình luôn cho người ta một loại ảo giác, giống như bất cứ nơi nào trên thế gian này đều là trôi qua như thế.

Trong khoảng thời gian này, Tử Vi luôn cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn nàng không giống trước kia.

Thậm chí Tiểu Tỉnh cũng trở nên kỳ lạ, ví dụ như hôm nay, rõ ràng nàng nhìn thấy Tiểu Tỉnh gân cổ đỏ mặt tranh luận gì đó với một tỳ nữ, nhìn thấy nàng tới thì lập tức trở mặt, giống như chưa xảy ra chuyện gì.

Tử Vi không nói chuyện, Tiểu Tỉnh đi theo sau lưng nàng cũng không giải thích.

Trở lại Vân cung, Tử Vi gọi nàng ấy và Tiểu Nhạn đến bên cạnh.

Tử Vi nhìn chằm chằm họ, nhìn đến nỗi mặt Tiểu Tỉnh và Tiểu Nhạn đổ mồ hôi.

“Công chúa, người nhất định đừng để trong lòng, đều là bọn họ ăn nói linh tinh, nô tỳ còn nghe thấy có người nói mò thì sẽ lập tức trói bọn họ giao cho công chúa, cắt lưỡi bọn họ!” Tiểu Tỉnh thở phì phò nói.

“Bọn họ nói linh tinh gì?” Tử Vi rất bình tĩnh.

Tiểu Tỉnh và Tiểu Nhạn liếc nhìn nhau, sắc mặt khẩn trương, cúi đầu xuống.

“Nói đi, các ngươi người của ta, cho dù có chuyện gì cũng không được gạt ta. Đây mới là tốt với ta” Tử Vi nói.

Tiểu Tỉnh ngập ngừng: “Bọn họ, ài, công chúa, bây giờ trong cung đều đang đồn, công chúa không phải là muội muội ruột của Vương thượng…”


“Cái gì?” Tử Vi suýt nữa nhảy dựng lên.

“Vâng ạ, bọn họ nói, công chúa, thực ra công chúa là, là, là nữ nhi của Phi Long..” Tiểu Nhan vừa nhìn sắc mặt Tử Vi, vừa thấp giọng nói.

Tử Vi đứng ở đó, hồi lâu không nói chuyện. “Công chúa, người không sao chứ?” Tiểu Tỉnh lo lắng nhìn Tử Vi.

Tử Vi ngồi xuống nói: “Có phải trước kia đã có lời đồn như vậy không?”

Hai nô tỳ lắc đầu: “Trước kia không có nhiều người nói như vậy, mấy năm trước hình như có người uống rượu, từng nói một lần, bị Tiên vương giết”

Tử Vi ngơ ngẩn.

“Được rồi, các ngươi đi xuống đi”

Nàng thì người ngồi trong Vân cung.

Vì sao lại có người nói như vậy? Nàng nhớ vào tiết Thần Ưng, Tân Đạt Nhĩ dẫn nàng đi quỳ bái phần mộ kia, chính là phần mộ của Phi Long.

Chẳng lẽ là thật sao?

Đám tỳ nữ đều đang đồn chuyện này, nhất định Tân Đạt Nhĩ và mẫu thân đã biết. Nhưng vì sao không có ai ngăn lại?

Thì ra thân phận của Tân Tử Vi này không hề đơn giản.

Phi Long là ai?

Đã có người đồn thì chắc chắn có chuyện liên quan đến nó sắp xảy ra.

Có điều nàng không hiểu, với thủ đoạn của Tân Đạt Nhĩ, không có khả năng hắn không ngăn được những lời đồn này, trừ phi, hắn không muốn ngăn lại.

Nguyên nhân hắn không muốn ngăn lại là gì? Là hi vọng mọi người biết, hoặc là cũng hi vọng nàng biết.

Nếu là như vậy, có thể kết luận, nàng thật sự là nữ nhi của người kia, nữ nhi của tên tạo phản mà người người tộc Độc Long căm ghét.

Tử Vi tính táo phân tích nhiều lần, kết quả đạt được chính là, Tử Vi thật sự không phải muội muội ruột của Tân Đạt Nhĩ. Nàng không khỏi buồn phiền,

Tử Vi cố gắng không để mình nghĩ quá nhiều. Nàng vẫn thính an mẫu thân đúng giờ.

Mẫu thân vẫn hiền hậu như bình thường, bà vẫn dành cho nàng đầy sự yêu mến,

Có đôi khi Tử Vi nghĩ, nếu như Tân Tử Vi thật sự còn sống thì nàng ta sẽ giải quyết chuyện này như thế nào? Người bình thường đều sẽ vội vàng chạy tới hỏi mẫu thân đúng không?

Nhưng nàng không làm là bởi vì tình cảm của nàng và mẫu thân không sâu đậm như vậy. Tuy nhiên, nàng quyến luyến cảm tình này.

Buổi trưa hôm nay khi nàng đi tìm mẫu thân, chưa vào trong cửa đã nghe thấy tiếng của Tân Đạt Nhĩ trong phòng mẫu thân.


Dường như hai người đang cãi nhau, giọng nói của mẫu thân rất nghiêm khắc: “Con đừng quên thân phận của con! Trên người con gánh vác toàn bộ Bắc Di! Con xứng đáng với phụ vương của con sao?”

Tử Vi đứng ở cửa, do dự không biết có nên đi vào hay không.

“Mẫu thân, con vẫn luôn sống vì tộc người, sống vì Bắc Di! Con chỉ làm theo ý mình một lần trong chuyện của Tử Vi thôi, mẫu thân không thể giúp cho nhi tử sao?” Giọng nói của Tân Đạt Nhĩ nghe rất đau khổ.

Tử Vi kinh ngạc, chuyện bọn họ nói có liên quan đến nàng, là liên quan tới lời đồn kia sao?

“Ta đang buồn bực nghĩ xem bây giờ ai dám nhắc đến chuyện này trong cung, không ngờ lại là con! Là con để trong cung lan truyền những tin tức này! Con có nghĩ tới chuyện Tử Vi đã có ý trung nhân hay không, con bé có thể chấp nhận con được sao? Trong tất cả tình cảm, tình thân mới là lâu dài nhất, con không thể để con bé vĩnh viễn làm muội muội của con được sao?” Giọng nói Đại phi khàn khàn trầm thấp.

“Con cũng từng nghĩ chí để nàng ấy làm muội muội của con, thế nhưng mẫu thân à, nhi tử không thể chịu đựng được khi nàng ấy thích người khác! Thấy nàng ấy thích người khác, con chỉ muốn giết người đó!”

“Chát!”

Tử Vi nghe thấy tiếng một cái tát vang dội.

Nàng đi ra khỏi Trường Thánh cung không quay đầu lại, vội vã chạy về Vân cung, bưng chén trà lạnh trên bàn lên uống một hơi.

Thì ra là thế.

Tân Đạt Nhĩ thích Tử Vi, Tử Vi thật sự không phải muội muội ruột của hắn. Tử Vi là nữ nhi của Phi Long. Những lời đồn kia, không, những chân tướng đó, thực ra là Tân Đạt Nhĩ cố ý truyền đi.

Hắn muốn nói cho nàng, hoặc là mọi người rằng, Tử Vi không phải là muội muội ruột của hắn, như vậy, hắn sẽ có thể thích nàng.

Tử Vi nhớ tới mọi chuyện hắn làm vì Tử Vi, hắn cưng chiều nàng hết mực, sau khi hắn biết nàng thích Lê Hiên thì lạnh lùng và phẫn nộ…

Tử Vi cảm thấy chát nơi cuống họng. Nàng cho rằng mình tìm được tình thân ở đây, tìm được mẫu thân và ca ca thân yêu. Thì ra không phải vậy.

Tân Đạt Nhĩ rất tốt, thể nhưng nàng không thể yêu hắn, bởi vì nàng đã không còn tình yêu cho người khác.

Nàng cho rằng nàng sẽ hận Lê Hiên, thế nhưng gặp hắn, nàng liền chìm đắm.

Tử Vi tìm cây roi của mình rồi quấn lên lưng, cầm theo bạc. Đồ vật tùy thân đều không phải của nàng, là của Tân Tử Vi lúc trước, cho nên cũng không có cái gì để cầm.

Tử Vi nói với Tiểu Tỉnh: “Ta đi làm chút việc gấp, ngày mai mới trở về được, có người tìm ta thì nói ta ngủ rồi” Tiểu Tỉnh đồng ý. Công chúa muốn làm chuyện gì, chưa từng có ai có thể ngăn cản được.

Cho dù vương và Đại phi biết cũng sẽ không trách tội.

Tử Vi không ngừng lại dù chỉ một khac, lập tức lặng lẽ xuất cung. Vương cung Bắc Di cởi mở hơn Vân thành rất nhiều, nàng là công chúa, có thể tùy ý xuất nhập Vương cung.

Ra khỏi cửa cung, Tử Vi vung roi thúc ngựa chạy tới Phù thành.

Tân Đạt Nhĩ chịu một cái bạt tai của mẫu thân, nhưng không hề thỏa hiệp.

“Mẫu thân, lúc còn bé khi con và Tử Vi bị người ta bắt nạt, con đã thề, con sẽ vĩnh viễn bảo vệ Tử Vi. Chỉ khi nàng ấy ở bên cạnh con, con mới có thể an tâm. Trên đời này vẫn chưa có ai có thể xứng với nàng ấy. Vị trí vương phi của con vẫn luôn trống không chính là vì để lại cho nàng ấy.”


Đại phi tức giận đến nỗi hai tay run rẩy.

Đang nói thì tỳ nữ đi vào: “Công chúa đi rồi sao? Vừa rồi công chúa vào đây, bảo nô tỳ lấy thêm một bộ bát đũa, sao lại không thấy công chúa đâu?”

Đại phi và Tân Đạt Nhĩ đều biến sắc.

Đại phi sốt ruột hỏi: “Công chúa tới lúc nào?”

Tỳ nữ nhìn thấy sắc mặt Đại phi thay đổi, lập tức khẩn trương: “Mới vừa rồi. Công chúa tới mỗi ngày nên nô tỳ đều không bẩm báo, lần này nô tỳ đã nhìn thấy công chúa ở ngoài cửa, công chúa bảo nô tỳ đi lấy bát đũa…”

Sắc mặt Tân Đạt Nhĩ tái xanh, hắn đứng lên bước nhanh về phía Vân cung.

Đại phi theo sát ở phía sau.

Vào Vân cung, Tiểu Tỉnh nhìn thấy Vương thượng và Đại phi đều đến thì quỳ xuống hành lễ.

“Công chúa đâu?” Tân Đạt Nhĩ hỏi.

“Công chúa có chút không thoải mái, đi ngủ rồi ạ”

“Không thoải mái? Không thoải mái chỗ nào?” Tân Đạt Nhĩ nói rồi đi vào phòng trong.

Tiểu Tỉnh biển sắc. Tân Đạt Nhĩ nhìn thấy Tử Vi che đầu, năm quay mặt vào trong trên giường.

Hắn thở phào, chậm rãi đi qua: “Tử Vi?”

Người trên giường không hề đáp lời, giống như ngủ rồi.

Đại phi cũng đi tới, bà chậm rãi đến gần giường, ngồi xuống cạnh giường, đưa tay kéo chăn mền: “Tử Vi.”

Dưới chăn run lẩy bẩy, mở chăn mền ra, người năm bên trong lại là Tiểu Nhạn.