Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 193






Phần mộ này nằm trong đám bụi cây đăng xa, cách rất xa khu mộ của tộc Độc Long. Không có người thờ cúng, trên phần mộ này mọc đầy cỏ dại.

Tử Vi thấp giọng hỏi Tiểu Tỉnh: “Bên kia là phần mộ của ai?”

Tiểu Tỉnh lập tức kéo nàng, thấp giọng nói: “Công chúa nói nhỏ chút, đó là phần mộ của Phi Long”

“Phi Long?”

“Phi Long là người bị dân tộc Độc Long đuổi ra khỏi tộc, hắn đã từng mang đến tai nạn cho dân tộc Độc Long, là kẻ địch của dân tộc Độc Long” Tiểu Tỉnh nói.

“Vậy tại sao vẫn làm phần mộ cho hắn?”

“Là để hậu nhân nhớ kỹ người này, nhớ kỹ hắn từng mang đến tai nạn cho tộc nhân, hắn là một người hung ác tàn bạo..”

Phía trước vang lên tiếng đàn không, giọng nói của Tiểu Tỉnh bị át đi.

Tiết Thần Ưng của tộc Độc Long rất rườm rà, tế trời tế đất, tế tộc nhân đã qua đời. Sau đó mang thịt dê thịt bò đến cho chim thương ưng quanh quẩn trên núi ăn.

Tử Vi chỉ việc hành lễ theo yêu cầu của thầy cúng.

Nàng nhìn thấy Tân Đạt Nhĩ hành lễ phía trước nàng. Hai thị thiếp theo sát sau lưng hắn. Tân Đạt Nhĩ vẫn chưa chịu nạp vương phi.

Cử hành xong nghi thức, mọi người rời đi. Mẫu thân cũng rời đi trước.

Tân Đạt Nhĩ không hề đi, hắn cũng không để Tử Vi đi.

“Đại ca, còn có chuyện gì sao?


Tân Đạt Nhĩ không đáp lời, đưa tay ôm nàng trước ngực, chậm rãi đi về phía con đường nhỏ phía sườn bên phải.

Tử Vi đỏ mặt. Trên thực tế, bây giờ Tử Vi mới quen biết Tân Đạt Nhĩ ba tháng. Nàng không thích ứng được với kiểu tiếp xúc da thịt này. Chương 193 Trường Phong tạo phản

“Ca ca, huynh muốn làm gì? Muốn đi đâu?” Tử Vi cố gắng ngửa mặt ra sau.

Tân Đạt Nhĩ nghiêng đầu nhìn nàng: “Đừng nhúc nhích, đến nơi hàng năm đều đi, muội quên rồi sao?”

“Hàng năm đều đi Tử Vi nghi hoặc: “Từ khi ngã từ trên ngựa xuống, muội quên rất nhiều chuyện trước kia.” “Muội chẳng những quên mà còn như thể biến thành một người khác.”

Tử Vi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn nhìn phía trước chứ không nhìn nàng, lúc này cặp mắt đào hoa xinh đẹp hiện rõ sự dịu dàng. Tử Vi không khỏi giang hai tay ôm lấy eo hắn: “Ca ca, huynh vĩnh viễn là người thân nhất của muội.”

Tân Đạt Nhĩ không hề nói chuyện, ôm nàng đi đến trước phần mộ lẻ loi trơ trọi kia.

Hắn ấn nàng xuống đất, hắn cũng quỳ xuống.

Vì sao, vì sao phải dập đầu với hắn?” Tử Vi hỏi.

Trước phần mộ không có bia mộ, cũng không có bất cứ đồ vật gì cho thấy thân phận của người trong mộ.

“Mặc dù người này là kẻ địch của toàn tộc chúng ta, nhưng lại là

ân nhân của ta và muội. Dập đầu đi” Tân Đạt Nhĩ ẩn đầu Tử Vi.

Tuy Tử Vi không tình nguyện, thế nhưng nàng sẵn lòng nghe theo lời ca ca.

Tử Vi dập đầu xong nhìn Tân Đạt Nhĩ thì kinh ngạc phát hiện Tân Đạt Nhĩ đang hành lễ thờ cúng.

Hành lễ xong, hắn cẩn thận nhổ từng gốc cỏ dại trên phần mộ.

Hån nửa quỳ ở đó, đôi mắt yên lặng nhìn về phía trước.

Hån hơi híp cặp mắt đào hoa, dường như đang nghĩ chuyện gì rất xa xưa.

Trên đường trở về, Tân Đạt Nhĩ cong Tử Vi, công một mạch đến trước kiệu. Hai người đều không nhắc tới chuyện liên quan đến hoàng đế Đại Hưng, giống như chưa từng xảy ra.

Tử Vi không biết Lê Hiên dự định như thế nào, nhưng nàng chắc

chắn, Lê Hiên sẽ đến cầu thân.

Qua tiết Thần Ưng, Tử Vi nghe nói Trường Phong chỉ huy toc nhân tạo phản.

Tân Đạt Nhĩ phái người đi bắt Trường Phong của tộc Hồ Điệp, tội danh là cấu kết với nước Phú Lệ bán lợi ích của Bắc Di.

Tội danh rất dài, chứng cứ vô cùng xác thực.

Từ trước tới nay trên đường thành công không thiếu anh hùng, nhưng ai có thể thoát khỏi nỗi khó khăn khi quay người lại với cám dỗ hoan lạc?

Tộc Hồ Điệp chia làm hai phe, một phe ủng hộ Trường Phong, đi theo Trường Phong, một phe khác từ chối đi theo Trường Phong, bọn họ muốn đi theo Tân Đạt Nhĩ hơn.

Trường Phong dẫn một bộ phận người của hắn vào nơi Trường Khê.

Núi Trường Khê ở mặt sau của núi Độc Long, trên núi đá lớm chởm, không nhiều cây xanh, mỗi khi đến cuối thu, trên núi chỉ còn lại đá trụi lủi. Hoàn toàn trái ngược với núi Độc Long um tùm rậm rạp.

Trường Phong giảng co với Tân Đạt Nhĩ.


Bởi vì Bắc Di xảy ra nội chiến, chiến tranh với Đại Hưng cũng không dồn dập giống như trước đây.

Nhưng mà Tử Vi lại liên tục phát hiện người Đại Hưng ở biên giới Bắc Di và Đại Hưng.

Tuy bọn họ đã ngụy trang, thế nhưng nàng liếc phát vẫn có thể nhận ra.

Nàng vụng trộm phái người bắt một thám tử Đại Hưng. Hạ độc cho hắn, bắt hẳn khai mục đích đến Bắc Di, người kia bị thuốc mê của Tử Vi mê hoặc, khai hết toàn bộ. ueud om dua

Thì ra trong khoảng thời gian này rất nhiều binh lính đóng vai thành đủ loại người tiến vào Bắc Di. Thậm chí đã có người định cư lại, việc này để chuẩn bị cho một ngày nào đó Đại Hưng quyết một trận tử chiến với Bắc Di.

Trong lòng Tử Vi kinh hãi, nàng nhớ tới chiến dịch Tuyết thành. “Các ngươi là chiến sĩ Đại Hưng hay là thổ phỉ xung quanh?”

Nàng không nhịn được hỏi.

Lê Hiên đánh trận không có nhiều chiến dịch đối kháng chính diện.

“Binh lính.” Người kia mơ mơ màng màng nói.

Tử Vi thả người kia. Trong lòng nàng thoáng cảm thấy bất an.

Xem ra Lê Hiên thật sự muốn quyết một trận tử chiến với Bắc Di.

Lại qua nửa tháng, Lê Hiên không hề đến Bắc Di cầu thân.

Trường Phong đột nhiên không thấy tung tích, người Tân Đạt Nhĩ phải đi bắt Trường Phong đều ra về tay không.

Dường như Tử Vi đột nhiên hiểu ra, vì sao Lê Hiên lại phái Nhiếp Lăng Hàn giao nộp mình cho Trường Phong, kẻ địch bên ngoài mà Trường Phong cấu kết thực ra chính là Đại Hưng, chứ không phải là nước Phú Lệ.

Hắn cố ý tung tin nói mình cấu kết với nước Phú Lệ.

Có điều vì sao Lê Hiên lại cứu nàng vào thời khắc cuối cùng khi Trường Phong muốn vũ nhục nàng?

Hắn cảm thấy nàng giống Tuyết Yên sao?

Tử Vi dám chắc Trường Phong không hề quen biết Lê Hiên.

Nàng không thể để cho Trường Phong bắt tay với Lê Hiên giết Tân Đạt Nhĩ.

Tân Đạt Nhĩ là vị vua xứng chức, cũng là một vị hoàng đế tốt giống như Lê Hiên.

Thế nhưng nàng còn quên một người, đó là Ninh vương Lê Kiệt. Hinh như sống chét của nàng chỉ có liên quan tới Lê Hién. Vê phần Lê Kiệt, người nàng yêu kiếp trước, dường như hán cách nàng rất rất xa, mãi cho đến hóm nay, hán đến Bác Di.

Khi nhìn thấy Le Kiệt, hán dang cùng Tân Đạt Nh cham rãi di dao trong hoa viên, hai người di rất gân, đang bản bạc chuyện gi đó.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lê Kiệt ở Bác Di. C6 le trước

kia Tử Vi từng gặp Lê Kiệt, nàng không có ký ức.

Nàng nhớ kỹ Mạnh có cô từng nói với nàng, nàng uống một viên dan Hoàng Hon nguyên thuan, mà Nguyên Thuan chính là Lê Kiệt.

Viên dan Hoàn Hồn này có thể khiến nàng sống được ba năm. Hơn nữa viên dan duoc này là thuốc cứu mạng của Lê Kiệt. Vậy mà hắn lại cho nàng.

Lê Kiệt đang nói chuyện chiến cục gần đây với Tân Đat Nhĩ, đột nhiên phát hiện một cô nương mặc y phục màu xanh đang đứng ở phía trước ngẩn ngơ nhìn theo hắn,


“Tử Vi lớn rồi, một năm không gặp, vẻ ngoài càng xinh đẹp” Lê Kiệt nói.

Tân Đạt Nhĩ gọi Tử Vi: “Còn không qua đây gặp Ninh vương đi.”

Tử Vi thu lại tâm trạng, chào hỏi Lê Kiệt.

Lê Kiệt nhìn Tử Vi từ trên xuống dưới, âm thầm ngạc nhiên, quả là nữ tử mười tám thay đổi lớn. Năm ngoái gặp nàng, tuy nàng cũng rất xinh đẹp, nhưng không có phong thái như bây giờ. Đôi mắt nàng lấp lánh, lúc nhìn vào người khác dường như biết nói chuyện.

Hån hơi nhíu mày. Đôi mắt, đuôi lông mày này, dường như trước kia đã từng gặp, hoặc là quen biết.

Trong lòng Tử Vi càng thêm bất an. Suýt nữa nàng quên mất, Bắc Di ủng hộ Lê Kiệt.

Sau khi Lê Kiệt đi, Tử Vi một mình đi tìm Tân Đạt Nhĩ.

“Ca ca, huynh muốn bắt tay với Ninh vương mãi sao?”

“Tử Vi, muội đừng tham dự vào chính sự” “Thế nhưng Lê Kiệt chiếm nhiều đất nước như vậy, huynh thật sự cho rằng hắn sẽ bỏ qua Bắc Di sao? Thủ đoạn tàn sát dân trong thành của hắn quá mức tàn nhẫn, hoàn toàn không cân nhắc đến sự sống chết của bách tính.” Tử Vi nói.

Ninh vương đã giúp Bắc Di vào lúc chúng ta khó khăn nhất. Khi đó giữa bọn ta đã có hiệp nghị.” Tân Đạt Nhĩ lạnh nhạt nói.

“Trước kia Ninh vương giúp Bắc Di là vì cần Bắc Di giúp hẳn đoạt

vị mà?” Tử Vi hiểu, lúc tiên để tại vị, Lê Kiệt quả thật cấu kết với

Bắc Di.

“Vậy thì sao, giữa các nước với nhau đều lấy lợi ích làm trọng, cho dù có tình nghĩa, ở trước lợi ích nước nhà thì đều không đáng được nhắc tới. Đã có hiệp nghị thì đương nhiên phải tuân thủ. Ta hiểu tâm tư của muội, thế nhưng ta cho muội biết, chỉ cần ta sống thì sẽ không bắt tay với Lê Hiên.”

“Tài nguyên Bắc Di nghèo nàn, đây là sự thật không thể thay đổi. Nếu như Lê Hiên làm cho bách tính Bắc Di không phải chịu đói, không phải sống phiêu bạt nữa, huynh cũng không đồng ý sao?” Tử Vi hỏi.

“Nếu như Lê Kiệt làm vua, hắn cũng có thể làm được điền này. Thế nhưng muội hiểu Lê Hiên sao? Muội cho rằng hắn sẽ làm như vậy sao?”

“Lê Hiên đánh trận rất ít khi chém giết với quy mô lớn, hắn hậu đãi tôn trọng những người từng là đại thần nước địch, lắng nghe tiếp thu đề nghị của bọn họ. Hån và đất nước chiếm được phát huy điểm mạnh né tránh điểm yếu, học hỏi giúp đỡ lẫn nhau, giữa nước với nước buôn bán hỗ trợ, đã không còn chiến tranh tranh cướp địa bàn, có lẽ ca ca cũng biết những điều này mà”

Tân Đạt Nhĩ nhìn Tử Vi từ trên xuống dưới: “Từ lúc nào muội cũng bắt đầu quan tâm đến những chuyện này thể. Đừng nói chuyện này nữa”

Tử Vi không nói cho Tân Đạt Nhĩ chuyện lượng lớn chiến sĩ Đại Hưng đã vào trong lãnh thổ Bắc Di. Nàng cảm thấy hắn có năng lực biết.

Hắn đã muốn đánh trận chính diện với Đại Hưng, không có bản lãnh thì không bảo vệ được Bắc Di.

Trường Phong vẫn luôn không thấy tăm hơi, bây giờ hắn ở trong bóng tối, Tân Đạt Nhĩ ở ngoài sáng.